Chương 28: Percy

Ngoài doanh trại, Ayres sải bước về phía trước, không hề có ý thức muốn chậm lại vì omega yếu đuối phía sau.

Percy thở hổn hển: "Tới rồi, tới rồi, quang não của tôi bị mất ở gần đây."

Cậu ấy nhìn quanh bốn phía, cúi người tìm kiếm cẩn thận, mái tóc vàng buông xuống, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, mang theo vẻ đẹp dịu dàng đặc trưng của omega, vóc người gầy gò như thể gió thổi một cái là ngã.

Ayres khoanh tay đứng yên tại chỗ, không cảm xúc, đột nhiên mở miệng: "Tại sao phải mang cậu ấy ra ngoài?"

Percy ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: "Tôi muốn cậu ấy giúp tôi tìm quang não."

"Thật sao?" Ayres hỏi một câu hờ hững, nhấc chân bước về phía Percy, giày quân đội giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề.

Percy nghiêng đầu, Ayres đi tới trước mặt cậu ấy, một giây sau, bàn tay alpha bất ngờ siết chặt cổ cậu ấy.

"Khụ khụ... đau quá, buông tôi ra Ayres." Đôi mắt màu xanh lục của Percy trong nháy mắt ngập tràn nước lệ, cậu ấy nắm lấy tay Ayres, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Ayres lạnh lùng nhìn, đột nhiên dùng sức, cả người Percy bị nhấc lên giữa không trung, thở dốc đau đớn, giãy giụa.

"Đừng... gϊếŧ tôi... Minh Khê..."

"Ban đầu định giữ cậu thêm mấy ngày nữa." Ánh mắt Ayres lạnh lẽo.

"Cạch".

Đầu Percy mềm nhũn rũ xuống, mái tóc vàng dài quệt qua chiếc găng tay trắng của Ayres.

Ayres nhíu mày, buông tay ra, cơ thể Percy nặng nề rơi xuống đất, anh không kiên nhẫn đá một cước, chiếc giày quân đội cứng rắn giẫm lên ngực Percy, nhưng cảm giác lại không hề mềm mại.

"Xì xì xì..." Trên ngực Percy nứt ra một đường, đầu tiên là một chiếc chân trùng màu đen khổng lồ chui ra, tiếp theo là miệng của côn trùng, đôi cánh kim loại rung động phát ra tiếng vang, vừa thoát khỏi vật chủ đã lập tức phát động tấn công Ayres.

Tuy nhiên, cơ thể alpha trời sinh chính là vũ khí hình người.

Ayres lại đá thêm một cước.

"Rầm."

Con côn trùng màu đen tuyền cao gần một mét bị đá bay ra xa, cánh gãy lìa trên mặt đất, nó vẫn điên cuồng rít lên về phía Ayres.

Ayres giơ súng laser lên, trực tiếp kết liễu sinh mạng của nó.

Tiếng động truyền về doanh trại, rất nhanh đã có hai alpha chạy tới.

Crick nhìn thi thể con người và côn trùng trên mặt đất, ý vị thâm trường: "Ayres, điều này không giống với kế hoạch ban đầu của chúng ta."

Ayres không trả lời hắn ta, nhíu mày tháo găng tay trắng: "Mang theo thi thể của cậu ta, chuẩn bị rút lui."

"Nhưng mà, mọi người đều không hiểu lắm, phải cho bọn họ thời gian chuẩn bị tâm lý." Crick đuổi theo bước chân của Ayres, nháy mắt với Joe ở bên cạnh.

Joe xòe tay, cho hắn ta một ánh mắt bất lực.

Không phải ai cũng có dũng khí phản đối dòng họ Diệt Át này.

"Vậy thì để bọn họ hiểu." Ayres dừng bước, lạnh lùng liếc Crick một cái, ra lệnh: "Cậu đi đi."

Crick nuốt nước miếng, đợi Ayres rời đi mới lẩm bẩm: "Sao có cảm giác như anh ấy có ý kiến với tôi vậy?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Joe thu dọn thi thể Percy trên mặt đất, nhìn đôi mắt nhắm chặt của omega, thở dài.

"Nghĩ nhiều thật sao?" Crick không để ý tới vẻ bi thương của Joe, hắn ta khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn về hướng Ayres rời đi, thà rằng bản thân đã nghĩ nhiều.

Ayres trước đây có từng để tâm đến Lilith như vậy không? Hình như là không.

Vậy mà bây giờ anh lại vì một beta mà mất bình tĩnh.

Crick cũng muốn thở dài, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này.

*

Alpha mỗi ngày đều rời khỏi doanh trại vào sáng sớm, đến chiều tối mới trở về, hôm nay lại trái ngược thường lệ, tất cả alpha đều không ra ngoài, vây quanh cùng nhau, vẻ mặt ngưng trọng thảo luận điều gì đó.

Đội viên trên tinh thuyền cũng được triệu tập toàn bộ đến đại sảnh tầng một, đại sảnh chật kín người, Ayres đi đến cạnh bục, ánh mắt lướt qua một vòng trong đại sảnh, tất cả mọi người tự giác yên lặng.

Crick bước lên bục: "Có hai việc muốn thông báo với mọi người."

"Thứ nhất, chúng ta đã phát hiện trùng tộc ở gần doanh trại, hơn nữa là loại ký sinh..."

Lời Crick còn chưa dứt, đại sảnh đã nổ tung, sợ hãi, hoảng loạn, bất ngờ... đủ loại cảm xúc lan tràn trong không khí.

Đó chính là trùng tộc, chủng tộc hung tàn điên cuồng, đáng sợ hơn cả dị thú, chúng lấy việc ngược sát nhân loại làm niềm vui, dùng cơ thể con người làm chất dinh dưỡng nuôi dưỡng ấu trùng, số lượng chúng đông đảo, khả năng sinh sản siêu cường, mà điều khiến người ta kiêng dè nhất ở trùng tộc chính là loại ký sinh——

Chúng gặm nhấm não bộ và thân thể con người, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, sau đó ký sinh vào trong, não bộ của con người cho chúng trí tuệ, khiến chúng có thể trà trộn vào trong đám đông mà không bị phát hiện.

Đế quốc mỗi năm đều phải đầu tư một lượng lớn binh lực đến tiền tuyến chiến đấu với trùng tộc, tổn thất nặng nề, chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững đường biên giới, mà phần lớn học viên quân đội ở đây căn bản chưa từng gặp qua trùng tộc.

Sự hoảng loạn sẽ lây lan, Minh Khê đứng trong đám đông có chút bất lực, cậu bỗng nhiên nhận ra một ánh mắt đang nhìn mình, không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua mấy tầng thân ảnh, chạm phải một đôi mắt xanh băng giá.