Chương 2

Hoàng Yến sau cả đêm ăn chơi say sưa bất tỉnh nhân sự mất hơn một ngày thì mới mệt mỏi uể oải ngồi dậy, đầu đau như búa bổ.

- Hờ, đây là đâu vậy?

- Nhức đầu quá đi

Nàng vẫn chưa tỉnh hẳn người vẫn còn men rượu tối qua đến nỗi không nhận ra phòng của mình phải mất một lúc lâu mới xác định được, nàng cố gắng lê bước đôi chân nặng nhọc của mình vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Nhìn mình qua kiếng thì không khỏi giật mình

- Có một đêm mà mắt như Panda vậy nè, cuối tuần phải đi Spa tu dưỡng nhan sắc một chút mới được

Reng reng reng

Chuông điện thoại ở ngoài phòng của nàng vang lên, vuốt tóc chỉnh trang lại bản thân một chút rồi đi nhanh ra nghe máy

- Alo

- Hoàng Yến, làm gì mà lâu qua vậy em? - Giọng bên kia có vẻ gấp gáp

- Có gì không? - Nàng không nặng không nhẹ đáp lời

- Ra quán bar cũ đi tụi anh đang ở ngoài này, lẹ nha

Nàng ngập ngừng một lúc mới trả lời "Uhm" sau đó liền cúp máy. Nhìn lại đồng hồ mới hơn 8h tối, nàng vẫn còn chút buồn ngủ liền ngã người xuống chiếc giường êm ấm đánh thêm một giấc nữa.

Một tiếng sau vẫn chưa thấy sự xuất hiện của nàng, bên kia lại gọi hối thúc nàng, Hoàng Yến thẳng tay tắt ngang máy ngồi dậy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, diện một bộ đầm da bó sát tôn lên dáng vẻ mê người của mình.

Mở cửa phòng định rời đi thì phát hiện ở trước đang có 2 vệ sĩ canh giữ chính là không thể đi mà không gây náo động đến tai ba của mình, nàng đành bổn cũ soạn lại lấy từ trong tủ quần áo ra một sợi dây thừng dài, cột chắc chắn vào thành lan can. Nàng xoay người nắm lấy dây đang định leo xuống thì một giọng nói bất ngờ từ phía sau làm nàng giật mình mà ngã ra đằng sau

- Trèo tường là sở thích của cô sao, Hoàng Yến

- Aaaaaaaaa

"Thôi xong chết rồi"

Nàng cứ ngỡ lần này mình chết chắc rồi không chết cũng gãy tay gãy chân, nhắm mắt buông xuôi mọi thứ suốt gần 5p mới khó hiểu

"Ủa sao không có cảm giác gì hết vậy, chẳng lẽ mình được ông trời phù hộ té xuống lầu mà không sao"

- Mở mắt được rồi

- Hả?

Nghe tiếng của cô nàng mới vội vội vàng vàng mở mắt ra, đập trước mắt nàng là cảnh tưởng cô đang bế mình trên tay, thấy vậy liền lật đật leo xuống

Lúc nãy khi đang đọc những tài liệu liên quan đến nàng thì Jun nghe thấy tiếng động bên ngoài ngỡ là kẻ trộm to gan nào lại có thể đột nhập được vào căn biệt thư canh phòng nghiêm ngặt ở đây liền ra xem xét mới phát hiện ra tên trộm kia không ai khác lại chính là người thừa kế của Tập Đoàn Nguyễn Thị, Nguyễn Hoàng Yến. Nàng đang thậm thụt trốn nhà, cô không khỏi có chút hiếu kỳ lên tiếng ai ngờ khiến nàng bất ngờ mà ngã nhào, cô thân thể nhanh nhẹn chụp lấy nàng mà nhấc bổng lên, chân trụ xoay một vòng, bế nàng nằm gọn trên tay mình.

- Cô là ai vậy? Trộm sao? Có tin tôi la lên là cô bị bắt liền không?

- Không biết ai giống kẻ trộm hơn? Tôi hay là cô

- Đây là nhà của tôi tôi muốn làm gì không tới phiên cô quản. Tôi hỏi rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại ở đây?

- Tôi là Vũ Phương Anh là vệ sĩ riêng được ông Nguyễn Hoàng, ba của cô mời tôi về để bảo vệ cho cô - Cô trả lời nàng bằng giọng đều đều

- Thì ra là vệ sĩ, vậy tránh ra đi để tôi đi

- Cô không định đường hoàng đi chơi mà lại định trèo tường như vậy nữa sao?

- Đương nhiên là không, tôi không đi rồi

Nàng giận dỗi dậnhm chân một cái rồi quay vào trong phòng, cô nhìn nàng mà cười vì cái tính trẻ con kia

Hoàng Yến đóng cửa phụ kéo rèm che lấy phòng mình, lâu lâu lại ngó ra ngoài xem thử Jun đã rời đi chưa nhưng kết quả không hề như nàng mong muốn, cô vẫn ở đó không chút suy chuyển, điện thoại thì gọi tới liên tục hối thúc nàng, đành bất đắc dĩ quay trở ra đàm phán cùng cô

- Tôi muốn ra ngoài

- Được thôi, ở đây đợi tôi

Jun bước tới lan can nhanh chóng tháo dây thừng của nàng đã cột ra sau đó xoay người vào phòng mình thay đồng phục lúc đi vô tình lướt ngang qua nàng. Mùi hương và dáng lưng phía sau khiến nàng có chút thân quen, bất chợt ngẩn người ra

- Giống quá, giống cô gái đó quá

Tầm khoảng hơn 5 phút thì cô bước ra trên người mặt bộ đồng phục vệ sĩ màu đen, nàng không khỏi nhíu mày

- Cô không định mặc như vậy đi bar chứ

- Tôi đang làm việc không phải đi chơi – Điện thoại nàng lại tiếp tục đổ chuông – bây giờ cô đi hay không đi bạn cô đang gọi kìa

Nàng thở hắc ra đành theo ý cô, Hoàng Yến đi trước Jun cũng đi theo sau, cô lấy tay đè tai phone mà nói

- Cô chủ ra ngoài mau chuẩn bị xe

Cả hai rời khỏi phòng vệ sĩ canh cửa hơi cúi đầu chào rồi cũng nhanh chóng theo sau. Ngay dưới chân cầu thang ông Nguyễn Hoàng đang đứng đó nở nụ cười nồng ấm với nàng

- Hoàng Yến con ra ngoài sao?

- Vâng

Nàng đáp gỏn gọn chỉ một từ chân cũng không hề có ý định dừng lại mà tốc độ có chút nhanh hơn lúc đầu lướt nhanh qua ông.

- Uống ít thôi con

Cô theo sau cũng chỉ gật đầu nhẹ "Yên tâm con sẽ trông chừng cô ấy". Ông cũng hướng ánh mắt về phía cô ánh mắt toát lên đầy sự an tâm