Chương 1

Nàng, Nguyễn Hoàng Yến là tiểu thư giàu có của Tập Đoàn Nguyễn Thị do mẹ mất sớm ba lại lo làm ăn ít khi quan tâm đến nàng nên nàng thường giao du với đám cậu ấm cô chiêu trong trường, học khá tốt nhưng do ham chơi nên việc học lơ là từ đó giảm sút đáng kể.

Cô, Vũ Phương Anh tên khác là Jun Vũ, trong một tai nạn ba mẹ điều qua đời được Bác hai của mình nuôi nấng như con gái ruột. Cô là người sống tự lập dù gia đình giàu có nhưng không vì thế mà dựa dẫm, tự mình kiếm tiền để đạt thành ước muốn đi du học. Từ nhỏ cô đã học võ nên mỗi kỳ nghĩ hè cô điều theo bác vào công ty vệ sĩ làm việc. Trở thành vệ sĩ có tiếng và phụ giúp xem qua sổ sách của công ty, cô cũng thường ra ngoài làm part time ở một tiệm bánh nhỏ.

Cả hai tuy học cùng một trường Đại Học với nhau, cùng ngành nhưng một phần do cô lớn hơn nàng một tuổi, một phần khác là nàng thường xuyên trốn học nên cả hai chưa bao giờ gặp nhau ở trường.

Vũ Hải cho gọi cô lên văn phòng.

- Bác Hai, bác cho gọi con.

- Uhm, Jun con đến rồi sao, ngồi đi - Ông Hải nhìn cô không khỏi cười hiền.

- Dạ - Jun ngồi xuống ghế sofa, tay nhanh nhẹn rót cho bác và cô hai tách trà nóng.

- Bác gọi con đến đây vì có một case khá khó, có thể chỉ có con mới giúp được mà thôi.

- Thân chủ khó nhằn lắm hay sao bác?

- Lần này là con gái của Chủ Tịch Tập Đoàn Nguyễn Thị, Nguyễn Hoàng Yến.

Vừa nghe đến cái tên "Nguyễn Hoàng Yến" tay cô liền dừng giữa không trung, mặc dù chưa từng gặp nhưng nó là cái tên quá quen thuộc được bàn tán xôn xao khắp trường.

- Bác biết con và cô ta học cùng trường.

- Dạ vâng.

- Con có biết cô ta - Ông Hải tỏ ý dò hỏi cô.

- Con có nghe qua nhưng chưa từng gặp.

- Cô ta giao du với vài hạn người không tốt, ba cô ta mướn vệ sĩ để bảo vệ cô ta cùng với việc kiểm soát nề nếp cô ta một chút, Haizz - Ông Hải nghĩ đến thì không khỏi thở dài.

- Dạ, bác muốn con làm vụ này.

- Nếu không phải bất đắc dĩ thì bác cũng sẽ không nhờ đến con, nhưng đã phái bao nhiêu người đến tuyệt nhiên bị cô ta quậy banh lên đến nỗi không chịu được mà bỏ về. Bác biết tính con trầm ổn sẽ không dễ bị cô ta chọc tức.

- Con hiểu rồi, viêc này con nhận.

- Về phần thù lao sẽ gấp 10 lần mọi khi, thân chủ trả khá cao bác sẽ cho con như vậy cộng thêm tiền thưởng. Đây là phần đầu con cầm đi sau khi xong việc bác sẽ đưa phần còn lại - Ông Hải đẩy tấm séc về phía Jun.

- Dạ con cám ơn bác. Nếu không còn gì con xin phép về trước gần tới giờ con đi làm thêm rồi.

Jun đứng dậy cúi đầu chào ông, chân vừa rời được vài bước ông Hải đã gọi lại.

- Jun nè.

- Dạ - Cô quay đầu lại nhìn ông.

- Bác không hiểu nhà chúng ta tiền không có thiếu, con muốn đi du học chỉ cần nói một tiếng bác sẽ lo hết tất cả cho con việc gì phải vất vả như vậy.

- Bác hai ah, bác đã lo cho con quá nhiều rồi, con muốn tự lập con muốn tự kiếm tiền để hoàn thành ước mơ của mình.

- Bác chỉ có duy nhất một người em trai, nó cũng chỉ có mình con là con gái. Ba mẹ con ra đi, việc chăm sóc cho con tất nhiên là việc bác nên làm.

- Như vậy là quá đủ rồi ah, con sẽ tự lực đứng trên đôi chân của mình.

- Uhm con đã quyết định như vậy bác cũng không cản nếu cần gì cứ nói bác.

Jun không nói gì chỉ gật đầu một cái rồi đóng cửa rời đi. Cô làm thêm ở một tiệm bánh nhỏ bên đường Lê Thánh Tôn, chỗ này tương đối khá xa nhà của cô những cô chọn nó vì phong cách ở đây khiến cô cảm thấy ấm áp, bánh lại ngon, chủ tiệm cùng nhân viên ở đây cũng rất thân thiện.

- Anh Thanh.

- Sao em?

- Em muốn tạm nghỉ một thời gian.

- Ủa sao vậy? - Anh bỏ dỡ công việc lại vì câu nói của cô - Làm việc ở đây không thoải mái hả em?

- Không phải đâu. Rất thoải mái.

- Vậy sao em còn xin nghĩ nếu em làm thêm ở đây không có thời gian học bà anh sẽ sắp xếp lại cho phù hợp - Anh chủ quán sốt xắng chạy lại phân công.

- Anh nghe em nói đi, em có việc riêng nên tạm thời không đi làm thôi.

- Oh vậy bao giờ em đi làm lại.

- Em không rõ nữa, chắc tầm 2-3 tháng gì đó.

- Lâu vậy sao?

- Dạ.

Anh Thanh thểu não, cô là nguồn sống mỗi ngày của anh bây giờ cô bảo nghĩ 2-3 tháng vậy sao anh sống nỗi đây.

- Lúc nào rãnh em cũng sẽ ghé quán thăm và phụ giúp mọi người mà.

- Thật không em, nhớ nha – Anh liền tươi không cần tưới.

- Dạ, em biết rồi mà.

Sau khi bàn giao mọi việc lại cho anh và nhân viên khác cô lái xe đến nhà của nàng để gặp ba của nàng Nguyễn Hoàng. Jun dừng lại trước căn biệt thự màu trắng rộng lớn như lâu đài, bảo vệ mở cửa cho cô vào.

- Cô Phương Anh, ông chủ đang đợi cô ở trong.

- Dạ vâng.

Cô được Quản Gia đưa vào thư phòng, một người đàn ông trung niên, đầy phúc hậu nhìn thoạt qua khiến cô nhớ đến ba của mình mà ngơ người đến khi ông gọi tên cô mới giật mình.

- Cô là Vũ Phương Anh.

- Dạ vâng.

- Tôi có gì không ổn sao.

- Dạ không, thành thật xin lỗi lúc này nhìn bác khiến con nghĩ đến ba của mình.

- Ông ấy đâu rồi?

- Đã mất từ rất lâu rồi - Ánh mắt cô có chút buồn.

- Bác xin lỗi - Ông Hoàng nhìn thấy hoàn cảnh của cô và nàng tương tự nhâu không khỏi nãy sinh lòng đồng cảm.

- Không sao cũng lâu lắm rồi.

- Bé Yến nhà bác mẹ nó cũng mất sớm, bác lại là đàn ông chăm sóc cho một đứa con gái quả là khó khăn, đôi lúc nghĩ đến việc đi bước nữa nhưng lại sợ con bé bị hành hạ nên chỉ có thể chăm chăm làm việc kiếm tiền cho con bé cuộc sống sung túc nhất. Thật không ngờ nhiều năm cứ vậy trôi qua bác và con bé đã trở nên xa cách, muốn bù đắp cũng không cách nào bù đắp được.

- Thiệt ra không có gì là quá muộn cả trừ khi họ âm dương cách biệt mà thôi, bác và cô ấy vẫn còn sống sao lại không được chứ.

Nguyễn Hoàng nhìn cô cười hiền, lúc nhỏ nàng cũng chính là như vậy luôn luôn ôm lấy chân ông mà nũng nịu, cũng luôn khiến ông ấm ấp mỗi khi mệt mỏi.

- Cảm ơn con, ah nghe bác của con nói con và bé Yến học cùng trường, cùng nghành.

- Dạ vâng ah nhưng con lớn hơn cô ấy một tuổi nên cũng chưa bao giờ gặp mặt chỉ có nghe qua.

- Con học khá chứ?

- Dạ cũng tạm thôi ah không thể gọi là khá được.

- Con cũng quá khiêm tốn rồi, bác đã đọc qua học bạ của con, không những khá mà là quá giỏi. Nếu được con có thể kèm cho con gái bác học được không?

- Dạ sao cơ?

- Về việc học phí yên tâm bác sẽ đóng đủ.

- Không phải vần đề tiền bạc chỉ là con cảm thấy mình không đủ khả năng, làm vệ sĩ thì được còn làm giáo viên thì e hơi khó.

- Bác cũng không miễn cưỡng con, con cứ suy nghĩ đi. Bác đã cho người dọn phòng cho con rồi, cạnh bên phòng của Yến, Quản Gia sẽ đưa con lên.

- Dạ vâng.

Jun cúi người chào rời khỏi phòng tìm Quản Gia đưa lên phòng của mình, phòng cô kế bên cạnh phòng nàng, ban công cũng không phân cách mà thông lẫn nhau. Cô mang quần áo của mình xếp gọn vào tủ, cảm thấy ổn thoả thì ngồi lấy toàn bộ lịch học, sở thích của nàng, những nơi nàng hay đến, những người nàng thường hay qua lại,...sơ đồ căn biệt thự một lần đọc qua và ghi nhớ toàn bộ.