Chương 6: Bạn cũ

Dịch: Anh Nguyễn

Ổ Tịch siết chặt tay áo, ánh mắt cụp xuống, lời nói của người đàn ông như một mũi dao đâm vào tim cậu.

“Khi chúng tôi tìm thấy cậu Ổ, cậu ấy đang nấu cháo trong nhà hàng." Hình Cửu ở một bên nói, giơ hộp cơm giữ nhiệt trong tay lên, "Cậu ấy làm vậy đặc biệt là để xin lỗi boss.”

Ánh mắt Tống Yến quét qua hộp cơm giữ nhiệt, cuối cùng rơi vào trên mặt Ổ Tịch, cười lạnh: "Ồ, lần này cậu mua ở đâu vậy? Tốn rất nhiều tiền phải không?"

Ổ Tịch mím môi, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, nâng lên về phía trước.

"Cậu Ổ lần này thật sự không có nói dối boss đâu."

Chỗ băng cá nhân vào ngón trỏ bị Tống Yến nhìn chằm chằm một lúc, Ổ Tịch vội vàng thu tay lại, dùng ống tay áo che lại.

Ánh mắt Tống Yến trong chốc lát rơi vào ngón tay bị thương của Ổ Tịch, hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, làm gì mà ầm ĩ lên."

Đúng như Hình Cửu đã nói, Tổng Yến sáng nay không tiếp tục chuyện này nữa. Nhìn thấy một người đàn ông ngồi cách đó không xa đang ăn cháo, Ổ Tịch càng không hiểu Tống Yến muốn gì ở cậu.

Lúc cậu khỏi bệnh viện, trước cửa đã có một hàng ô tô đỗ sẵn, như sợ người khác phát hiện.

Ổ Tịch đẩy xe lăn của Tống Yến tới trước đầu xe, khóe mắt nhìn thấy mấy phóng viên đang ngồi xổm bên bồn hoa. Nhìn thấy phản ứng của Tống Yến, rõ ràng hắn biết điều đó và tán thành hành vi của họ.

Đừng nghĩ tới, việc này cũng có thể là Tổng Yến an bài trước.

Ổ Tịch mở cửa xe, đợi người đàn ông mặc đồ đen phía sau đỡ Tống Yến lên xe, nhưng một lúc sau, không có người phản ứng, cậu nghi hoặc nhìn Tống Yến, phát hiện ra người đàn ông này đang nhìn mình.

"Nhanh lên." Tống Yến lạnh lùng nói.

Tống Yến cao lớn, bờ vai rộng eo hẹp, lớn hơn Ổ Tịch một cỡ.

Ổ Tịch cúi người, đặt cánh tay của người đàn ông lên vai mình, một tay khác đỡ eo người đàn ông, khó nhọc đứng dậy.

Mùi hương của cơ thể hắn xộc vào mũi cậu, trộn lẫn với mùi hương thoang thoảng của cây sơn chi.

Sau khi đỡ người đàn ông lên xe, trên lưng Ổ Tịch lấm tấm một lớp mồ hôi nhớp nháp, đóng cửa lại quay người lại.

"Cậu đang làm gì thế?" Tống Yến cau mày, ánh mắt dán chặt vào Ổ Tịch như đinh đóng cột.

Ổ Tịch dừng lại, đặt tay lên xe lăn, nói: “Đặt xe lăn vào cốp xe.”

"Ai đó sẽ lo việc này, lên xe đi."

"Ừm."

Ổ Tịch đi đến ghế phụ định mở cửa, phát hiện cửa không mở được, cậu khó hiểu nhìn Hình Cửu ngồi ở ghế lái.

Hình Cửu tránh ánh mắt của cậu, nhìn về phía trước nói: "Cậu Ổ, lên xe nhanh lên."

Ổ Tịch mím môi, buông tay xuống, đi sang bên kia, sau đó mở cửa sau rồi ngồi vào.

Xe chạy êm ru trên đường, Ổ Tịch dần dần buồn ngủ, từ tối qua đến giờ chỉ ngủ có ba tiếng.

Cơn buồn ngủ như sương mù từ trên đỉnh núi giáng xuống bao trùm lấy cậu, cơ thể cậu như lơ lửng trong không trung, sương mù nuốt chửng cậu, nhổ cậu ra rồi lại nuốt chửng cậu.

....

Đôi giày da sáng màu nằm rải rác ở lối vào, đi về phía trước vài bước, một bộ đồ đen khác nằm rải rác trên mặt đất.

Ổ Tịch biết bộ quần áo này là của ai. Tại tang lễ buổi tối, nhan nhân kiêu ngạo mặc bộ đồ này đối phó với một nhóm người giàu có.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng như nước bắn tung tóe trên sàn nhà, tỏa ra ánh sáng xanh lam.

Buổi tối, dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có mưa lớn, bên ngoài gió thổi mạnh, cửa sổ đang mở kêu cót két.

Ổ Tịch chân trần đi đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại, tiếng động từ thế giới bên ngoài lập tức bị cắt đứt, trong phòng rơi vào im lặng.

Trong sự im lặng này vang lên một âm thanh trầm thấp, giống như bóng cây đổ trên kính, bóng tối mơ hồ và thanh tao.

Đi theo hướng phát ra âm thanh, ở cuối hành lang, cửa phòng ngủ của Ổ Tịch khép lại một nửa, từ đó có ánh sáng lọt vào.

Cậu bước nhẹ và nhìn về phía khoảng trống trên cửa...

....

Ổ Tịch tỉnh lại, phát hiện không biết xe đã dừng lại lúc nào, cậu vô thức nhìn sang một bên, Tống Yến không có ở đó.

"Dậy rồi?" Giọng nói của Hình Cửu từ phía trước truyền đến: "Boss đi gặp lão gia rồi, anh ấy sẽ sớm quay lại thôi."

Lúc này Ổ Tịch mới nhìn rõ tòa nhà ngoài cửa sổ. Cậu đã từng đến đây một lần và đám tang của chị gái của cậu được tổ chức ở đây.

"Boss quay lại rồi." Hình Cửu nói: "Cậu đi xuống hỗ trợ đi."

"Ừm."

Ổ Tịch mở cửa xe, bởi vì cậu vừa mới tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể thấp, một trận gió đêm thổi vào, cậu cảm thấy lạnh lẽo.

Tống Yến đang ngồi trên xe lăn, được một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đẩy đi. Sắc mặt của hắn thậm chí còn tệ hơn cả lúc rời bệnh viện. Đêm tối khiến mặt hắn tái nhợt như tuyết.

Ổ Tịch tới chào hắn, đột nhiên dừng bước, ánh mắt lướt qua Tống Yến, rơi vào một nam tử tuấn tú cách đó không xa.

Người đàn ông đẹp trai có mái tóc xoăn mềm mại và buộc đuôi ngựa sau đầu. Trên sống mũi anh ta đeo một cặp kính dây bạc, khuôn mặt vốn lúc nào cũng mệt mỏi lại có chút rực rỡ hơn nhờ làn gió đêm.

Người đàn ông cũng nhìn thấy Ổ Tịch, đôi mắt đen tuyền hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười ôn hòa.

"Ổ Tịch!"

"Ổ Tịch!"

Giọng nói của Tống Yến và người đàn ông đồng thời vang lên. Ổ Tịch chợt nhận ra, Tống Yến trước mặt cậu trở lên âm trầm, đôi mắt đen láy dâng trào, nắm chặt tay vịn của xe lăn, đốt ngón tay siết chặt, cậu tin chắc nếu người đàn ông đó có thể đứng dậy, bàn tay đó bây giờ sẽ quàng quanh cổ cậu.

"Cậu về khi nào vậy?" Tống Tín hỏi.

Ánh mắt Tống Yến như muốn đốt một cái lỗ trên mặt cậu, Ổ Tịch cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Quân đoàn bên đó bận quá.”

“Tôi biết, suốt thời gian qua cậu đã vất vả rồi.” Tay Tống Tín đặt lên vai Ổ Tịch, vỗ nhẹ.

Ổ Tịch cảm giác được một tia ấm áp, thấp giọng nói: "Cám ơn anh Tống."

"Ha." Tống Yến ở một bên khinh thường cười lạnh nói: "Muốn được người ta chú ý cũng không khó quá nhỉ?"

Sắc mặt Ổ Tịch tái nhợt, lòng bàn tay nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay mềm mại, đau đớn đánh thức cậu.

"Em trai, em không thể nói như vậy được..."

“Tôi nhờ anh dạy tôi ăn nói chắc?” Tống Yến hơi nhướng mắt, lạnh lùng nhìn Tống Tín một cái, rồi nói với Ổ Tịch: "Lên xe."

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)