Chương 7: Cậu có thể ra dáng đàn ông được không

Dịch: Anh Nguyễn

Ổ Tịch gật đầu với Tống Tín, xoay người đi theo Tống Yến lên xe.

Xe khởi động, Ổ Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Tín đang đứng cách đó không xa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, vẫy tay với cậu.

"Còn chưa xong?" Giọng nói lạnh lùng của Tống Yến vang lên bên tai, Ổ Tịch sửng sốt, thu hồi ánh mắt, nhìn vào tay mình.

"Cậu có hối hận khi đưa đồ uống cho nhầm người không? Nếu là Tống Tín, anh ta chắc chắn sẽ khiến cậu thoải mái cả đêm."

Đầu ngón tay cậu run lên, Ổ Tịch cảm thấy máu từ trong lòng chảy ra, ký ức khủng khϊếp về đêm đó tràn về như lũ lụt, cơ thể cậu run lên không ngừng.

Cậu cắn môi, mùi máu thoang thoảng lan tỏa trong miệng.

Đó là vết sẹo mà cậu muốn giấu suốt nhiều năm nhưng không thể giấu được. Người đàn ông dễ dàng xé nó ra và coi thường nó, phơi nó ra nắng mà không cần dè dặt.

Rõ ràng là cậu nên cảm thấy tức giận, nhưng những cảm xúc này giống như cát lún, nhanh chóng chảy ra khỏi cơ thể cậu và cậu cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Nhìn thấy Ổ Tịch không có phản ứng, trong đôi mắt đen tối của Tống Yến lóe lên tia lửa. Hắn vươn tay nắm lấy cằm Ổ Tịch, buộc cậu phải ngẩng đầu lên.

Thân thể Ổ Tịch run lên, cậu không muốn nhìn thấy Tống Yến nên nhắm chặt mắt lại. Hắn không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào ngoại trừ khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, giống như một con búp bê vô hồn.

"Ra dáng đàn ông không phải tốt hơn sao?" Tống Yến nhếch lên khóe miệng, lộ ra nụ cười tà ác: "Tôi hai ngày này vừa vặn đang tìm MB giúp tôi giải tỏa du͙© vọиɠ, cậu có vẻ cũng làm được nhỉ?" Với một chút mỉa mai, hắn nói, "Không phải là chúng ta chưa từng làm điều đó trước đây."

MB-Moneyboy : hay gái mại da^ʍ được trả tiền trong giới đồng tính nam

Sắc mặt Ổ Tịch cuối cùng cũng có chút thay đổi, cậu mở mắt ra, khó có thể tin nhìn người đàn ông trước mặt.

"Hình Cửu, đỗ xe và xuống xe." Tống Yến ra lệnh.

"Ừm."

Xe đậu trong góc tối, Hình Cửu ý thức xuống xe, đóng cửa lại.

Nháy mắt một cái, trong xe chỉ còn lại Ổ Tịch và Tống Yến, không khí tràn ngập mùi hương hoa dành dành, có thứ gì đó ẩn nấp ở góc đường.

Hiệu quả của chất ức chế đã mờ nhạt từ lâu, một luồng nhiệt khô không thể kiểm soát chảy sâu vào cơ thể, cố gắng tìm đường thoát ra ngoài.

Ổ Tịch giãy dụa, đột nhiên lỗ tai tê dại, thân thể duỗi thẳng thành một đường rồi ngồi phịch xuống thành một quả bóng mềm mại trên ghế.

Tống Yến cắn vành tai của cậu.

Đó là nơi nhạy cảm nhất của Ổ Tịch. Bình thường, chỉ cần chạm vào là cậu sẽ run rẩy, bây giờ bị cắn như thế này, cậu cảm thấy máu khắp người như sôi lên, sủi bọt.

"Không, đừng..." Ổ Tịch muốn đẩy Tống Yến ra, nhưng bởi vì tay cậu yếu ớt nên động tác đẩy giống như đang chống cự lại đón nhận.

Đôi mắt Tống Yến lóe lên, hắn cắn mạnh, răng nanh sắc nhọn đâm vào da thịt. Thân thể Ổ Tịch run lên, trong đôi mắt tròn xoe của cậu tụ lại một tầng hơi nước. Tống Yến há miệng, nhìn thấy một vòng vết răng trên nền trắng và dái tai mềm mại, từng giọt máu nhỏ chảy ra.

Thân thể Ổ Tịch kịch liệt run rẩy, cậu giống như một con mèo con co rúm vào một góc, muốn thoát khỏi yêu ma trước mặt.

Tống Yến nheo mắt lại, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ răng nanh, giống như một con thú hoang đang đi săn, tận hưởng niềm vui đùa giỡn với con mồi.

Mùi hoa dành dành trong không khí hòa quyện với chút hương hoa chuông.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Ổ Tịch hiện lên một chút ửng hồng, cậu muốn mở cửa, nhưng ấn mấy lần vẫn không có dấu hiệu cửa mở.

Ký ức điên cuồng đêm đó hiện lên như thủy triều. Ổ Tịch cúi đầu, không chút do dự cắn vào cổ tay mình, một cỗ mùi máu tanh nồng nặc lập tức lan ra đầu lưỡi.

Đồng tử của Tống Yến co rút lại, hắn nắm lấy cằm Ổ Tịch. Cổ tay nhợt nhạt và trong suốt của cậu bị cắn một lỗ, máu chảy ra.

"Không phải trước đây cậu chưa từng làm, sao bây giờ lại giả vờ trong sạch cái gì?" Trán Tống Yến đổ mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên cảm xúc mãnh liệt.

Hắn liếc nhìn vết thương đang chảy máu, rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng một cách mãnh liệt.

....

Tống Yến cố ý dừng lại, ghé sát vào tai Ổ Tịch, nhỏ giọng nói: "Đó không phải điều cậu muốn sao? Nói với tôi, tôi sẽ đáp ứng cậu."

Thân thể Ổ Tịch chấn động, xấu hổ quay đầu đi, nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt rơi xuống.

Trong mắt Tống Yến hiện lên một nụ cười, khóe môi cong lên...

Hàng ghế sau chật chội, tư thế của hai người không thoải mái...

Tống Yến cau mày, ngẩng đầu lên, trán và cổ đổ mồ hôi, một tay ôm lấy eo Ổ Tịch, một tay ôm lấy gáy cậu.

Tay hắn chạm vào bụng Ổ Tịch, thân thể Ổ Tịch run rẩy, thoát khỏi du͙© vọиɠ nặng nề. Cậu đưa tay che bụng nhưng đã muộn, Tống Yến dùng tay chạm vào vết sẹo.

Vết sẹo giống như một con rết khổng lồ bay lượn trên bụng Ổ Tịch.

Động tác của Tống Yến chậm lại. Hắn nhìn vết sẹo một cách chậm rãi, cẩn thận như thể hắn đang chiêm ngưỡng một món đồ thủ công.

Lưng Ổ Tịch run lên, cậu để Tống Yến vuốt ve mình, không nhúc nhích.

"Thật xấu xí." Tống Yến nói.

Trong phút chốc, Ổ Tịch cảm thấy mình từ bếp lửa nóng rơi xuống hầm băng, máu trong cơ thể dường như ngừng chảy.

Lạnh quá, sao lại lạnh thế này? Ổ Tịch giật mình tỉnh lại, phát hiện mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên người Tống Yến, trong khi quần áo của người đàn ông này rất chỉnh tề, ngoại trừ vài nếp gấp trên quần thì không có gì bất thường.

Ổ Tịch như anh ta nói, chỉ giúp giải tỏa, cậu là người duy nhất từ đầu đến cuối cống hiến hết mình cho sự khêu gợi này.

Nói xong, Ổ Tịch mệt mỏi đến không mở mắt được, mềm nhũn co rúm lại trong vòng tay Tống Yến.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu luôn cảm thấy có một đôi bàn tay to lớn đang vuốt ve bụng mình, cậu cố mở mắt ra, cố nhìn xem đó là ai nhưng sự kiệt sức đã kéo cậu vào một giấc mơ sâu.

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)