Chương 5: Không bao giờ quên

Dịch: Anh Nguyễn

Ổ Tịch gọi điện cho Sở Ngôn hỏi anh có thời gian gặp mặt không, Sở Ngôn lập tức đi đón cậu, không nói một lời.

Sở Ngôn đã trưởng thành hơn khi rời khỏi quân đoàn. Khi xuống xe anh ta đang mặc một bộ đồng phục văn phòng, đường cắt vải tinh tế đến mức tôn lên vóc dáng của anh ta một cách hoàn hảo và trông giống như một Alpha cao ráo, đẹp trai và có phẩm chất cao.

"Tiểu Ổ Tịch~ chào!" Sở Ngôn nói.

Ổ Tịch cảm giác được ánh mắt đột nhiên hướng về phía mình, sau tai cậu trở nên nóng lên dị thường, cậu không quen bị chú ý nhiều như vậy.

Sau khi lên xe, Sở Ngôn lo lắng nói: "Cậu bị bệnh hay bị thương à? Tại sao lại ở bệnh viện này?"

Ổ Tịch dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Lần nhiệm vụ này boss của tôi đang nằm viện.”

"Là vậy sao?" Sở Ngôn gật đầu, xe đột nhiên dừng lại, thân thể Ổ Tịch nghiêng về phía trước, trước khi bị dây an toàn kéo về phía sau.

"Đừng nói với tôi boss của cậu là Tống Yến nhá!" Sở Ngôn vẻ mặt kinh ngạc nói.

Ổ Tịch thắt chặt dây an toàn, cúi đầu im lặng.

Nhìn phản ứng của cậu, Sở Ngôn biết mình suy đoán là chính xác, liền làm vẻ mặt âm trầm suốt quãng đường còn lại không nói gì.

Xe dừng trước cửa một nhà hàng, hai người tiến vào một căn phòng, Sở Ngôn tùy tiện gọi vài món, sau đó tựa lưng vào ghế nhìn Ổ Tịch.

"Nói cho tôi biết, anh ta có đe dọa cậu điều gì không?"

“Không." Ổ Tịch thành thật nói: “Lúc tới tôi không biết là anh ta.”

“Vậy tại sao lần trước cậu không nói cho tôi biết?” Sở Ngôn trong lòng tức giận hỏi.

Ổ Tịch nhìn chằm chằm hoa văn trên đĩa trước mặt, nhẹ giọng nói: "Đây chỉ là nhiệm vụ ngắn hạn mà thôi."

"Cậu quên ngay từ đầu anh ta đã đối xử với cậu như thế nào sao? Cậu đang mang thai, chân cậu bị gãy và khi cậu nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta..."

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Ổ Tịch cắt đứt lời nói của Sở Ngôn, cậu nắm chặt nắm đấm, hơi thở dốc, nói từng chữ một: "Tôi sẽ không quên."

Không bao giờ quên.

Sở Ngôn thở dài nói: “Vậy sau khi kết thúc khoảng thời gian này, cậu sẽ rời đi sao?”

"Nó sẽ qua sớm thôi." Ổ Tịch rũ mắt xuống, lời nói vừa rồi của Tống Yến lại vang lên bên tai cậu, hóa thành một con dao sắc bén, đâm vào ngực cậu không thương tiếc: "Tôi hận anh ta.”

"Làm tốt lắm, nếu sau đó cậu không có việc gì làm, tôi sẽ nhập dữ liệu của cậu vào cục và chuyển cậu đi."

Ổ Tịch lắc đầu. Mặc dù chi nhánh mà cậu đang làm việc có một số nhiệm vụ nhưng cậu không cần tiếp xúc quá nhiều với mọi người nên cảm thấy thoải mái.

Đang ăn giữa chừng, nơi làm có việc khác nên Sở Ngôn đi trước.

"Cậu ăn từ từ, tôi về trước, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ nơi tôi ở, cậu ăn xong có thể tới đó ngay, mật khẩu vẫn như cũ.” Sở Ngôn giải thích xong, mặc áo khoác vội vàng rời đi.

Ổ Tịch không có cảm giác thèm ăn, liền ăn một chút, gọi bồi bàn thu dọn đồ ăn còn lại, mang về nhà.

Sở Ngôn trả tiền trước rồi, cậu cầm đồ ăn đóng gói định bắt taxi trực tiếp đến chỗ Sở Ngôn. Vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều người đang tụ tập, đang trò chuyện, bàn tán về những gì mình nhìn thấy, như thể có nhân vật quan trọng đã tới cửa.

Ổ Tịch không để ý tới những thứ này, cậu cúi đầu xách đồ xuyên qua đám người, đi tới cửa.

Khi nhìn thấy sự việc trước mắt, Ổ Tịch kinh ngạc dừng lại.

Năm sáu chiếc ô tô màu đen đỗ ở khoảng đất trống trước cửa nhà hàng, từng hàng người đàn ông mặc đồ đen đứng hai bên chắn đường.

Đúng lúc này, cửa kính ô tô ở giữa hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Hình Cửu.

"Cậu Ổ, mời lên xe."

Dưới ánh mắt tò mò và nghi ngờ của mọi người, Ổ Tịch cắn răng lên xe.

“Boss rất tức giận.” Hình Cửu nói.

Ổ Tịch cúi đầu, đặt hộp đựng đồ lên đùi.

"Tôi sẽ tự về, không làm phiền anh."

Hình Cửu không nói chuyện, xe chậm rãi lái về phía trước, nửa giờ sau đã tới đích.

"Xuống đi." Hình Cửu nói xong, cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Ổ Tịch do dự một chút, mở cửa xe, nhìn thấy nhà hàng trước mặt, cậu sửng sốt, khó hiểu nhìn Hình Cửu.

“Tôi mua nguyên liệu mới rồi.” Hình Cửu đẩy cậu ra nói: “Nếu không muốn bồi thường thì đi làm cái mới đi."

Đồng tử Ổ Tịch hơi giãn ra, cậu biết mình đã ký hợp đồng trước khi đến đây. Vì là công việc do cơ quan sắp xếp nên cậu không đọc kỹ nội dung hợp đồng.

Hình Cửu nhìn thấy Ổ Tịch ngạc nhiên, tiếp tục nói: “Phí vi phạm hợp đồng là 500,000 tệ.”

500.000 nhân dân tệ! Ổ Tịch chấn động, nhiệm vụ này tiền thưởng chỉ có 100 ngàn tệ, số tiền bồi thường thiệt hại rất cao.

"Đừng lo lắng, chỉ cần cậu làm theo lời tôi nói, boss sẽ không đuổi cậu."

Cậu cảm thấy một gánh nặng đè lên vai mình.

"Tống... Boss, anh ây không ăn cháo tôi nấu." Tống Yến, một người kiêu ngạo, sẽ không cho phép kẻ lừa dối mình ở lại bên cạnh mình.

Hình Cửu nói: “Cứ làm đi, việc còn lại giao cho tôi.”

Ổ Tịch biết nói thêm cũng vô ích, bởi vì cậu không đủ khả năng chi trả nửa triệu, cậu chỉ có thể đi vào một ngõ cụt.

Trước khi vào bếp, hai người bỏ hộp đựng đồ trong tay ra, nhìn hai đại hán đứng ở cửa. Ổ Tịch buồn cười, ai có thể tin canh kỹ như vậy chỉ vì nấu một bát cháo?

Mở vòi, vo gạo, rửa rau, thái thịt, cho nước vào nồi đun sôi, mọi công đoạn đều được thực hiện gọn gàng.

Đột nhiên trong góc vang lên âm thanh, Ổ Tịch nhìn về phía phát ra âm thanh, thiếu niên mặc đồ đầu bếp nâng nắp nồi lên, xấu hổ cười lớn.

"Lúc nãy tôi đang ngủ, không có thời gian ra ngoài."

Ổ Tịch nhướng mày: "Cậu ngủ ở chỗ này à?”

"Thầy phạt tôi rửa trăm cái bát mới được nghỉ.” Chàng trai gãi đầu cười nói: "Tôi rửa cả buổi chiều rồi nên ngủ ở đây.”

"Thầy của cậu đối xử tệ với cậu à?"

"Không không không, thầy của tôi là người tốt nhất trên đời ~" Chàng trai trẻ đi tới trước mặt Ổ Tịch, tò mò hỏi: "Cái này là cho boss xa lạ lại thích ăn cháo của anh à?"

"Ừm." Ổ Tịch không giải thích.

Chàng trai chơi với chiếc bát và nói: "Anh ta có trả thêm tiền cho anh không? Còn tôi chỉ làm khi được trả tiền thôi."

Khóe môi Ổ Tịch hơi nhếch lên, nói: "Không có, anh ta còn trừ lương ấy chứ."

Chàng trai sửng sốt: “Boss của anh ác thật!”

Khi Hình Cửu vào, cháo đã nấu xong. Ổ Tịch đang cúi đầu đổ cháo vào hộp giữ nhiệt.

"Cậu làm xong rồi à?"

"Ừm." Ổ Tịch siết chặt quai cốc giữ nhiệt, do dự, “Nhưng boss thật sự có thể ăn được sao?”

“Giơ tay ra.” Hình Cửu nói.

Ổ Tịch ngơ ngác đưa tay ra, bỗng nhiên có cảm giác đau nhức, Hình Cửu dùng dao găm cắt vào ngón trỏ, một giọt máu lập tức chảy ra.

Hình Cửu rút dao, cầm hộp cơm giữ nhiệt nói: "Băng bó vào đi, tôi đưa cái này cho boss.”

....

Nhìn Tống Yến, Ổ Tịch lần nữa thở dài trước khả năng phục hồi mạnh mẽ của hắn. Đường nét trên khuôn mặt rõ ràng đẹp trai như một vị thần dưới sự phản chiếu của ánh đèn sợi đốt.

Chiếc áo cổ lọ màu đen khiến sắc mặt hắn càng tái nhợt, khi nhìn thấy Ổ Tịch, khóe môi của người đàn ông nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà ác.

"Cậu đến đây làm gì? Trực tiếp đến chỗ Tống Tín không phải tốt hơn sao? Sáng nay cậu ta mới về thành phố A đấy."

Bình luận và đề cử truyện nha mọi người (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)