Chương 4: Sao cậu dám lừa tôi

Dịch: Anh Nguyễn

Hút xong, cháo đã gần nóng hổi, Ổ Tịch gói vào hộp cơm giữ nhiệt, thanh niên ở một bên tò mò nhìn.

“Anh sẽ ăn món cháo này à?”

"Không, boss của tôi muốn ăn nó." Ổ Tịch đóng nắp lại.

Chàng trai nói: “Boss của anh kỳ lạ thật đấy, mua về là có ăn rồi còn gì."

Ổ Tịch dừng bước, đưa túi cháo thịt nạc trên bàn cho thanh niên.

"Cho cậu."

Chàng trai vui vẻ ôm chiếc túi: “Anh thật tốt bụng, cho tôi một điếu thuốc rồi còn cho tôi đồ ăn nữa chứ~”

Thực tế là Ổ Tịch không biết cách xử lý đồ thừa bằng cách nào.

Cậu cảm thấy hơi xấu hổ và nói: "Đây là quà cảm ơn vì đã trò chuyện với tôi."

Vừa mang cháo rời khỏi nhà hàng, cậu đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó.

Nhìn thấy Ổ Tịch đi ra, cửa kính xe từ từ hạ xuống, Hình Cửu ngồi vào ghế lái.

“Cháo đã xong rồi à?”

"Đúng vậy." Ổ Tịch bưng cháo đi tới, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Cậu không ngờ Hình Cửu lại tới đón cậu, nơi này chỉ cách bệnh viện mười phút đi bộ.

Khi đến phòng bệnh, Tống Yến đã tỉnh, nhắm mắt ngồi trên giường bệnh, nghe thấy tiếng cửa mở, hắn chậm rãi mở mắt ra nhìn cậu.

Khoảnh khắc chạm vào tầm mắt của Tống Yến, thân thể Ổ Tịch cứng đờ, hộp cơm giữ nhiệt trong tay càng nóng hơn.

"Nấu cháo lâu như vậy sao? Lại đây." Tống Yến lạnh lùng nói.

Ổ Tịch ngoan ngoãn đi tới, chỉnh lại vị trí bàn ăn, mở hộp cơm giữ nhiệt, mùi thơm bay ra.

"Anh có thể ăn được rồi."

"Cậu nghĩ tôi có thể tự ăn được sao?” Tống Yến hỏi ngược lại.

Ổ Tịch sửng sốt, Tống Yến tựa hồ tâm tình rất tốt, dùng giọng ra lệnh nói: "Cậu đút tôi ăn một bữa đi."

Ổ Tịch tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tống Yến.

Nhìn thấy phản ứng của cậu, Tống Yến cau mày, bất mãn nói: "Cậu không muốn à?"

"Thuộc hạ không dám."

Ổ Tịch rũ mắt xuống, cầm lấy cái bát, dùng thìa múc một ngụm cháo rồi đưa đến miệng Tống Yến.

Người đàn ông không ăn và liên tục gây khó dễ.

"Cháo vẫn còn nóng thì ăn thế nào?”

Ổ Tịch đành phải rút thìa lại, cúi đầu thổi vào, đợi nhiệt độ cháo hạ xuống lại đưa ra.

Tống Yến lần này cũng không làm khó cậu, cúi đầu ăn cháo từ thìa.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng lúc Tống Yến cúi đầu, cậu tựa hồ nhìn thấy một nụ cười nhàn nhạt.

Ngay lúc cậu đang bối rối, Tống Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt nheo lại chứa đầy lửa giận dữ dội.

Cổ tay cậu đột nhiên bị bắt lại, tay Ổ Tịch run lên, chiếc thìa rơi xuống giường.

“Sao cậu dám lừa tôi.” Giọng nói của Tống Yến lạnh lùng, "Cậu không nấu cháo này!”

Bị vạch trần tại chỗ, Ổ Tịch cũng không có biện hộ, cúi đầu không nói gì.

Lực nắm của người đàn ông rất mạnh, như muốn bóp nát cổ tay cậu. Ổ Tịch cau mày, Tống Yến buông tay cậu ra, lạnh lùng nói: “Rất tốt, rất tốt, cậu làm rất tốt, tôi suýt quên mất điều đó. Cậu là người đầy tính toán mà."

Sắc mặt Ổ Tịch lập tức tái nhợt, cả người như rơi vào một hầm băng không đáy, thân thể bắt đầu khẽ run lên.

"Sống ở quân đoàn hai năm, tôi còn tưởng rằng ngươi sẽ có trí nhớ tốt hơn. Không ngờ, vẫn là một vũng bùn nhão!"

Tống Yến nói xong một đoạn dài như vậy, tựa lưng vào gối, l*иg ngực dao động, trên trán chảy ra từng hạt mồ hôi mịn.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Hình Cửu đứng ở cửa.

Vừa tới cửa, anh ta đã nghe thấy tiếng nói từ bên trong, lập tức bước vào. Nhìn thấy tình cảnh của Tống Yến, anh đối với Ổ Tịch đứng bên cạnh nói: "Đi gọi bác sĩ!"

"Được." Ổ Tịch thậm chí không nhìn Tống Yến một cái, bỏ chạy luôn.

Không biết chạy bao lâu, chạy ra khỏi bệnh viện, đi vào một con đường hẹp, Ổ Tịch rốt cục chậm lại.

Cậu loạng choạng thêm vài bước rồi dựa vào tường, lấy điếu thuốc trong túi ra, ngậm một điếu vào miệng.

Tay cậu run lên khi bật lửa và cậu phải thử vài lần mới bật được bật lửa.

Cậu hít một hơi thật sâu, mùi thơm cay nồng của thuốc lá kí©h thí©ɧ phổi cậu, cảm xúc dâng trào trong l*иg ngực Ổ Tịch dần dần lắng xuống.

Trong lúc bàng hoàng, cậu lại nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sát ý đó.

....

"Cậu thậm chí đã làm điều đó trong nước?"

"Tôi không ngờ cậu lại làm những việc như vậy vì tiền!"

Chai nước uống vương vãi trên mặt đất, miệng chai mở ra, chất lỏng màu đỏ chảy ra.

Người đàn ông trước mặt nắm chặt tay, đôi mắt đỏ rực sáng lên dữ tợn.

Cậu ngơ ngác nhìn Tống Yến: “Anh nói cái gì?”

"Đừng giả vờ với tôi, chiều nay cậu có gặp Tống Tín không?"

Lông mi Ổ Tịch run run, môi mím thật chặt, thấp giọng nói: “Ngày mai… Ta đi đến quân đoàn, anh ấy xin đến để tạm biệt tôi."

Tống Tín biết cậu sắp đến quân khu nên vừa xuất viện vào buổi chiều đã đến tìm cậu. Anh ta đến gặp cậu và nói rằng anh ta sẽ giúp cậu thuyết phục Tống Yến, nhưng cậu từ chối.

Tống Yến ngã người trên ghế sô pha, có chút thở dốc, vẻ mặt đau đớn, mồ hôi lạnh trên trán làm ướt tóc, rối bù và bết sang một bên.

Ổ Tịch vừa lo lắng vừa lưỡng lự bước đi:

"Anh có ổn không?"

Người đàn ông không nói gì, cúi đầu, tóc xõa xuống, che đi biểu cảm trên mặt. Ổ Tịch do dự một lát, sau đó đi tới trước mặt người đàn ông hỏi: “Anh có thấy không khỏe à?”

Một giây tiếp theo, cổ tay cậu bị nắm lấy, Ổ Tịch cảm giác như thế giới trong nháy mắt quay cuồng, khi cậu tỉnh táo lại, cậu đã bị Tống Yến đè xuống ghế sô pha.

Ổ 5 đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên ngửi thấy mùi sơn chi nồng nặc, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Người đàn ông phía trên cậu đã mất trí, hắn đang nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu, như muốn nuốt chửng làn da của cậu, khiến dạ dày cậu co thắt.

Tiếng xé rách vang lên, quần áo của cậu bị xé toạc một cách thô bạo, làn da của cậu run lên không kiểm soát khi tiếp xúc với không khí lạnh, làm nổi bật những hạt nhỏ li ti.

Ổ Tịch đột nhiên bừng tỉnh, dùng hết sức lực đẩy Tống Yến ra. Chân vừa chạm sàn, cậu đã giẫm phải chai nước uống trên sàn và ngã xuống. Tống Yến không cho cậu thời gian phản ứng, trực tiếp đè cậu xuống sàn nhà.

Với sức mạnh đáng sợ, người đàn ông úp mặt xuống đất và kéo thắt lưng.

"Đừng......" Ổ Tịch cầu xin, cố gắng đánh thức lý trí của Tống Yến: "Anh rể, nhìn tôi... Tôi là Ổ Tịch......"

Tống Yến dừng lại, nửa nheo mắt nhìn Ổ Tịch, như đang suy nghĩ xem cậu là ai. Hơi thở nóng ẩm phả vào mặt cậu, Ổ Tịch nín thở, không dám cử động, nhìn người đàn ông với đôi mắt ngấn nước.

Một giây tiếp theo, Tống Yến đã xé rách quần cậu.

Người đàn ông không hề khởi động mà xông vào một cách thô bạo. Cơn đau dữ dội khiến Ổ Tịch lập tức bất tỉnh.

Duỗi người, đồng tử không còn tiêu điểm, Tống Yến không cho thời gian để Ổ Tịch chống đỡ. Ổ Tịch từ trong hôn mê tỉnh lại, một trận đau đớn dâng lên. Cậu cảm thấy bên dưới ẩm ướt, mùi sơn chi trộn lẫn với mùi máu giống như rỉ sét.

Đêm nay dài hơn trước, Ổ Tịch không ngừng khóc lóc cầu xin Tống Yến. Mãi cho đến rạng sáng, chu kỳ động dục của Tống Yến mới kết thúc, hắn mới tỉnh lại.

Nhìn Ổ Tịch trần trụi cuộn tròn trên sàn, hắn không nói lời nào, mặc quần áo vào rồi rời đi không thèm quay đầu lại.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Ổ Tịch cuộn tròn, nắm chặt tay, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống sàn nhà.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu đang ở trên xe đi đến quân đoàn quân đội. Cơ thể cậu đã được tắm rửa sạch sẽ và cậu đang mặc quần áo mới.

Ổ Tịch ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Yến đứng ở nơi xa, mặc áo khoác đen, gió lạnh làm rối tóc, nhìn không rõ biểu tình.

Bình luận và đề cử truyện nha (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)