Chương 3: Ai đã làm điều đó?

Dịch: Anh Nguyễn

Đọc xong kịch bản đã là 5h30 sáng, còn ba tiếng rưỡi nữa mới đến phỏng vấn, Tống Yến tiêu hao quá nhiều sức lực nên uống thuốc rồi ngủ say.

Ổ Tịch ngồi trên ghế không hề buồn ngủ. Hai tháng trước, khi cậu từ Division trở về, vì là Omega nên được phân công đến một nơi xa xôi để làm công việc hậu cần.

Hai ngày trước, cậu đột nhiên nhận được thông báo có người có chức vụ cao gọi điện cho cậu và yêu cầu cậu làm vệ sĩ riêng.

Trên đường tới đây, Ổ Tịch mới nhận ra Tống Yến chính là người đã gọi mình.

Điện thoại di động trong túi không ngừng rung lên, Ổ Tịch liếc mắt nhìn giường, Tống Yến đã ngủ say, cậu đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.

Đi vào hành lang, Ổ Tịch trượt nút trả lời.

"Ổ Tịch, nói cho tôi biết cậu đang ở đâu!" Đầu bên kia điện thoại là bạn cùng phòng của Ổ Tịch ở quân đoàn, Sở Ngôn.

Khi Ổ Tịch bị bắt nạt ở quân đoàn, chỉ có Sở Ngôn ra tay giúp đỡ, chủ động xin vào ở ký túc xá với cậu.

Sở Ngôn là Beta, nhưng phẩm chất toàn diện của anh ấy rất xuất sắc về mọi mặt và anh ấy được các sĩ quan trong quân đoàn vô cùng yêu mến. Vừa mới ra ngoài, anh đã được phân công đến thành phố A thịnh vượng nhất để làm công tác tiền tuyến.

"Tôi hỏi, cậu định cắt đứt liên lạc với tôi khi rời phân khu phải không? Nếu không tìm được số điện thoại chi nhánh của cậu, tôi sẽ không bao giờ biết cậu ở thành phố A đúng không?" Sở Ngôn bất mãn nói.

Ổ Tịch nói: “Xin lỗi, trong thời gian này tôi bận nên không liên lạc được với cậu.”

Sở Ngôn sửng sốt một lát, thở dài: "Đùa thôi, sao cậu nghiêm túc thế. Hiện giờ cậu đang làm việc ở đâu? Chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé."

Ổ Tịch mím môi, do dự một lát rồi nói: "Hiện tại không tiện."

"Không sao, khi nào tiện thì gọi cho tôi, tôi đi làm trước."

"Được rồi."

......

Cuộc phỏng vấn diễn ra như dự kiến vào lúc 9 giờ, 8 cơ quan truyền thông chính thống đã lắp camera và giơ micro khiến khu bệnh viện trở nên đông đúc và không thể xuyên thủng.

Đứng ở bên ngoài đám người, Ổ Tịch nhìn Tống Yến bình tĩnh đối phó với giới truyền thông. Mặc dù khuôn mặt tái nhợt nhưng hắn không hề để lộ ra mình là người vừa trải qua cuộc phẫu thuật.

"Anh Tống, tôi nghe nói lần này anh bị bắn và bị thương nặng, có đúng không?"

Tống Yến nhếch lên khóe môi, lộ ra nụ cười tà ác: "Các người nghe được ở đâu?"

Cô phóng viên nhỏ im lặng. Tống Yến hơi ngẩng đầu, lười biếng nói: "Nói đi, còn có vấn đề gì khác không?"

Bầu không khí chỉ dừng lại trong vài giây, các phóng viên phía sau lao vào, ném hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

Ổ Tịch phát hiện Tống Yến đối với phóng viên hỏi vấn đề rất thoải mái. Hắn trả lời nếu hắn muốn. Nếu hắn không muốn trả lời thì hắn sẽ không trả lời. Kịch bản hắn đọc tối qua hoàn toàn vô dụng.

Đến cuối, một phóng viên vốn đang đứng trong góc không gây ra tiếng động nào đột nhiên chạy đến giường bệnh, giơ micro lên hỏi: “Trên mạng có tin đồn anh Tống đã gây ra cái chết cho cô Ngô hai năm trước. Ông Tống nói gì về việc này?”

Hiện trường xảy ra tình trạng hỗn loạn. Cuộc phỏng vấn này đã được phát sóng trực tiếp. Chỉ trong vài giây, người dân cả nước đã chứng kiến cảnh tượng này.

Hình Cửu sắc mặt tối sầm, ấn vào cổ họng: "Anh rốt cuộc đang làm gì vậy! Ai bảo anh đưa người này vào?!"

Bên tai Ổ Tịch vang lên một tiếng vo ve, ánh mắt lướt qua đám phóng viên, dừng lại trên khuôn mặt của người đàn ông nằm trên giường bệnh, muốn nhìn thấy một chút sự thật về hai năm trước trên khuôn mặt tuấn tú đó.

“A Tấn là vợ hợp pháp của tôi, khi cô ấy qua đời, tôi đau buồn hơn ai hết”.

Ổ Tịch nhìn thấy Tống Yến trong video, camera độ phân giải cao đã thể hiện hoàn hảo các đường nét trên khuôn mặt của hắn, với lông mày sắc nét, môi mỏng và mũi cao, làn da nhợt nhạt làm dịu đi sự hung hãn quá mức trên khuôn mặt vốn có của hắn.

Khóe môi của người đàn ông nhếch lên, khóe mắt nheo lại hơi nhếch lên, trông có vẻ lạnh lùng. Hắn nửa nheo mắt, thờ ơ nhìn chằm chằm vào ống kính, giống như một con thú hoang đang đi săn, khiến Ổ Tịch cảm thấy ớn lạnh sau ống kính.

Sau khi báo cáo xong, đoạn video cuối cùng của cuộc phỏng vấn kéo dài chưa đầy mười giây đã lan truyền trên mạng, với những cột đầy những bình luận ghen tị và ngưỡng mộ ở phía dưới.

"Trời ơi, tôi không thở được, sao Tống Yến lại đẹp trai như vậy?"

“Nếu có người đàn ông tốt nào yêu tôi nhiều như vậy thì tôi đáng chết vì điều đó.”

....

Mọi người đã quên mục đích ban đầu của cuộc phỏng vấn này.

Ổ Tịch xem đoạn video này không dưới mười lần, cậu chật vật nhìn ra biểu tình của Tống Yến có manh mối gì.

Nhưng không, hắn còn không thèm giả vờ, hắn nói rất nhẹ nhàng với mọi người rằng hắn yêu Ngô Tấn đến mức nào, có thể coi đó là một câu trả lời hoàn hảo, bởi chẳng ai thực sự quan tâm cả.

Bên tai vang lên tiếng bước chân, Ổ Tịch nhìn về phía một sân khác, trong tầm mắt hiện ra một đôi giày da.

"Cậu đang làm gì ở đây?" Hình Cửu nói: "Boss đang tìm cậu kìa."

Phỏng vấn xong, Tống Yến được đưa đi cấp cứu, hóa ra vết thương lại hở ra, tuy nhiên tình hình lần này tốt hơn tối qua rất nhiều, vì sau đó không có gì quan trọng nên bác sĩ đã cho Tống Yến gây tê.

Ổ Tịch cất điện thoại trở lại túi, đứng dậy, bình tĩnh nói: “Đang xem tin tức.”

"Yên tâm đi, công ty bỏ tiền vào hot search, hiện tại đánh giá đều nghiêng về Boss."

Hóa ra tất cả những chuyện này đều là do Tống Yến sắp đặt từ lâu.

“Nhân tiện, boss muốn ăn cháo trứng bitan và thịt nạc, cậu có thể tự làm không.” Hình Cửu nói.

Ổ Tịch rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Ở đây tôi không thể làm được.”

"Đừng lo lắng, nguyên liệu và địa điểm đã chuẩn bị sẵn, tôi sẽ phái người đưa cậu đến đó."

Ổ Tịch không thể từ chối được nữa, nói: "Địa điểm ở đâu? Tôi tự mình đi được."

Hình Cửu nhìn Ổ Tịch một lát, nói: "Được, hai giờ sau trở lại."

Địa chỉ là ở một nhà hàng tư nhân gần bệnh viện. Lần trước Ổ Tịch mua một bát cháo trứng củ dền và thịt nạc, gói vào thứ gì đó rồi mang vào bếp sau của nhà hàng.

Cậu đổ cháo mua vào nồi, đun đến sôi, cháo nấu xong, Ổ Tịch đi ra hành lang hút thuốc.

Điếu thuốc vừa châm lên, một thanh niên khoảng 17, 18 tuổi từ bên cạnh xuất hiện, mặc trang phục hầu gái.

"Còn gì nữa không? Bạn có thể cho tôi một cái được không?"

Ổ Tịch từ trong túi móc ra nửa bao thuốc lá đưa tới. Chàng trai nhìn điếu thuốc với đôi mắt lấp lánh và cẩn thận lấy ra một điếu.

"Cảm ơn ~" Chàng trai hút thuốc, nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Ổ Tịch cảm thấy thú vị nói: "Không thành vấn đề."

"Anh làm gì ở đây? Tại sao trước đây tôi không thấy anh?" Chàng trai tò mò hỏi.

“Tôi đến nấu cháo.” Ổ Tịch nói lời này có chút buồn cười. Đây là lần đầu tiên cậu nấu cháo thịt nạc và củ dền trong bếp của một nhà hàng cao cấp.

"Vậy anh nấu ăn nhất định rất ngon!"

Ổ Tịch lắc đầu, nhẹ nhàng phả ra một làn khói rồi nói: “Tôi mua ở quán cháo bên cạnh, sau đó hâm nóng lên.”

Bình luận và đề cử truyện nha (⁠。⁠♡⁠‿⁠♡⁠。⁠)