Chương 2

Từ khoảnh khắc đó tôi đã quyết định mang "mặt nạ" “Thục Anh" thêm một thời gian nữa. Tôi đạp ngay qua nhà Thục Anh và kể lại cho nó nghe. Dù đang nằm trên giường xụi lơ, cô bạn thân vẫn không giấu được vẻ hoảng hốt. Nhưng rồi sau môt hồi nghe tôi chúng minh chuyện này sẽ chẳng sao hết, nó cũng đồng ý để tôi làm thay việc của nó, và trở thành nó một thòị gian. Thục Anh sẽ chuẩn bị các mục cần thiết cho buổi giao lưu và đưa cho tôi trình bày lại. Cô bạn của tôi chưa bao giờ giỏi từ chối ại việc gỉ. Dù vậy, nó vẫn ráng nói một câu bằng cái giọng khàn đặc.

- Chuyện này sẽ không tốt đâu Như à.

Tôi giả vờ như không nghe thấy.

Chuyện này có thể tệ đến đâu chứ? Tôi thấy chẳng có gì để mà lo lắng nhiều cả. Tôi chỉ cần bắt đầu trò chơi trong một thời gian ngắn, sẽ cực kì cẩn thận và rồi trước khi quá muộn sẽ nói hết ra một cách chân thành. Một kế hoạch ổn.

*

Thục Anh là một cô nàng nữ tính. Tủ quần áo của cô bạn có rất nhiều váy hoa, chân váy và nhũng thứ xinh xắn khác. Cô bạn ăn nói dịu dàng, đáng yêu. Tôi cũng phải như thế nếu muốn đeo vùa chiếc "mặt nạ" Thục Anh. Vậy là tạm biệt jeans, áo pull, tôi kết bạn với váy và nhiều thứ phụ kiện hầm bà lằng khác... Tiền tiết kiệm của tôi không đủ đi thay toàn bộ tủ quần áo, chỉ có thể mua thêm vài bộ nên đành mượn tạm của Thục Anh. Cô bạn thân dễ tính cho tôi thử tất cả những gì nó nghĩ là hợp. Nhưng Thục Anh gầy hơn tôi một tí nên mỗi khi mặc nhũng chiếc váy hoa của cô bạn, tôi có cảm giác mình hơi giống một khúc giò. May là cũng không đến nỗi. Nhưng tôi cũng lên một thực đơn ăn kiêng.

Tôi cất Arale đáng yêu của mình đi để đọc tiểu thuyết Kim Dung vì Tùng thích. Mặc dù đi xem phim chuyển thể từ tiểu thuyết Kim Dung thì tôi rất có năng khiếu, nhưng đọc sách khá là vất vả. Nhưng tôi vẫn cố.

Trước nay tôi không quen kết bạn với những đôi giày búp bê hay giày cao gót nên sau mấy ngày đầu đi thử, những ngon chân của tôi ê ẩm hết cả. Mội đêm, trước khi đi ngủ, tôi nghĩ đến những ngón chân đang tê rần của mình và tự hỏi mình đang làm cái gì vậy. Nhưng nụ cười dịu dàng của Tùng đột ngột xuất hiện, nhắc tôi nhớ, tất cả những thứ này là đáng giá.

Việc giả vờ là Thục Anh vừa khó mà cũng vừa dễ. Tôi kiên nhẵn quan sát Thục Anh, mặc váy như cậu ấy, học cách nói chuyện như cậu ấỵ. Nhưng đó chỉ là nói và nghĩ trong đầu thôi . Thực hành khó hơn nhiều. Tôi khá vất vả để nhập vai. Cuối cùng, tôi nhận ra trở thành một người khác trong một khoảng thời gian ngắn là không thể. Vì thế tôi quyết định dùng xảo thuật. Tôi chẳng thèm đọc tiểu thuyết Kim Dung nữa mà đọc tóm tắt vài sự kiện quan trọng, đọc những bài bình luận của những mgườỉ khác và chắt lọc nhũng ý kiến có vẻ hay ho cho chính mình. Tôi luôn thủ sẵn một đôi sneaker trong ba-lô, chỉ khi nào đến Chấu Chấu Gỗ mới chui vao toilet đổi sang giày cao gót. Nếu không chắc những ngón chân của tôi sẽ rơi ra hết mất.

;

Vậy nên tôi rất cảm ơn trời vì những lần gặp nhau đều là ở Châu Chấu Gỗ.

Nhưng hôm nay, sau khi xong việc, Tùng rủ tôi đi dạo một vòng xung quanh cho mát. Dù không mấy thoải mái nhưng tôi cũng mỉm cười đồng ý. Phố xá buổi chiều mát mẻ và nhiều gió. Nếu không phải lo giữ thăng bằng và cảm thấy khó chịu vì những ngón chân bắt đầu ê ẩm thì đối với tôi, buổi chiều đã đẹp hơn nhiều.

Đột nhiên, tôi bị trật chân, chới với, mắt cá chân ngoẹo qua một bên ê ẩm. Tùng nhanh chóng nắm lấy cánh tay tôi để giữ thăng bằng. Đôi bàn tay cậu ấy rộng và vững chãị, khác hẳn dáng vẻ thư sinh. Lần đầu tiên tôi nhận thấy thế. Và bỗng dưng tim tôi đập liên hồi.

- Thục Anh có sao không?

- Không. Không sao.

Cậu ấy thả tay tôi ra. Tôi đi thêm vài bước và lại loạng choạng. Đột nhiên, Tùng đưa một bàn tay ra

- Thế này sẽ không sợ ngã nữa.

Tôi ngần ngại một lúc rồi đưa tay nắm lấy. Bàn tay cậu ấy còn rất ấm nữa.