Chương 3

Dù đang bước trên phố, nhưng tôi cỏ cảm giác mình đang bay lơ lửng giữa những đám mây. Sau đó, chúng tôi có đi xem phim riêng và ăn kem vài lần. Mọi thứ có vẻ tốt. Tôi cứ ở trong tâm trạng lửng lơ mọi lúc mọi nơi. Và vì cứ lơ lửng như thế đã khiến tôi mất cảnh giảc trong việc giữ chặt chiếc mặt nạ của mình. Tôi như nàng Lọ Lem quên mất lời dặn về tiếng chuông nửa đêm. Và rồi giấc mơ đẹp đẽ biến mất.

Buổi giao lưu văn nghệ còn một tuần nữa là tổ chức. Tùng đến trường tôi để xem qua hội trường, về chuẩn bị cho khâu trang trí cuối cùng. Cậu ấy đi cùng một người bạn học chung lớp nữa. Người bạn đó đi cách cậu ấy một quãng khá xa vì mải ngó nghiêng. Là Chiến. Tùng bảo "Đó là thành viên chơi trống của ban nhạc đấy. Cậu ấy từng đọạt giải nhất một cuộc thi về trống năm ngoái".

Chiến từng là bạn học cấp hai của tôi. Cậu ấy đã từng dạy tôi chơi trống vài ngày trước khi tôi tuyên bố bỏ cuộc không học nữa. Năm ngoái, Chiến cũng nhắn tin khoe tôi việc đoạt giải nhất một cuộc thi trống. Lẽ ra tôi phải thông minh hơn để liên hệ hai chi tiết này lại với nhau để biết cậu bạn cũ của tôi và người chơi trống xịn mà Tùng nhắc đến là một người.

Tôi đã định bỏ đi ngay khi vừa thấy Chiến sạu đó sẽ bảo là đau đầu quá, hay đau bụng quá. Nhưng muộn rồi. Chiến đã nhìn thấy tôi.

- Như!

Chiến cười thật tươi, chạy lại gần.

- Sao cậu lại ở đây? Tớ nghe Tùng nói Thục Anh phụ trách chuyện này mà.

Chiến cũng thân với cả Thục Anh nữa.

Tôi chỉ biết gượng cười.

Tùng nhìn Chiến rồi nhìn tôi. Ánh mắt cậu ấy ngạc nhiên và hoang mang. Nhưng cậu ấy không nói gì cả. Cậu ấy làm như không có gì. Tôi cảm ơn vì cậu ấy đã giữ bí mật cho tôi ngay lúc đó.

Cuối buổi, Tùng soi mói hỏi.

- Cậu là ai?

Tôi nắm chặt hai tay, thú nhận tất cả. Rằng ngay từ hôm đầu gặp gỡ, tôi đã chẳng phải là Thục Anh.

Sau hôm đó, tôi và Tùng không gặp nhau nữa. Thục Anh trở lại vị trí của mình để hoàn thành vài công đoạn cuối. Tùng nói qua điện thoại với tôi, rằng cậu ấy hoang mang vì có cảm giấc đã đi qua một ảo ảnh. Cậu ấy cần thời gian. Tôi hiểu thế là kết thúc. Đêm hội trường, tôi mặc chiếc váy xanh, đi đôi giày cao gót của Thục Anh. Chẳng rõ để làm gì, như một hy vọng vu vơ thế thôi. Có đôi lần, Tùng nhìn thấy tôi, nhưng cậu ấy cúi đầu bỏ đi, như không thấy. Thục Anh nhận thấy tất cả những điều đó. Cô bạn nắm lấy những ngón tay tôi, siết nhẹ, đầy an ủi. Tôi mỉm cười trấn an.

Nhưng trên đường về, tôi lại bật khóc.

Nhũng giọt nước nóng hổi tràn ra. Không hẳn là vì buồn mà còn vì xấu hổ. Và vì một cảm giác gì đó rất khó gọi tên. Tùng nói đúng, rốt cuộc tôi là ai. Và cậu ấy là ai. Và chúng tôi đã từng là ai. Tôi còn chẳng nhận ra nổi bản thân mình nữa nói gì đến người khác. Nếu một ngày nào đó tôi không tìm thấy chính mình của ngày hôm qua, thì tôi bây giờ có thật sự là tôi? Đeo một chiếc mặt nạ quá lâu, sẽ có lúc không gỡ xuống được nữa.

Đôi gót cao làm tôi buớc hụt khi về đến hiên nhà. Mắt cổ chân ngoẹo qua một bên, ê ẩm. Thở dài, tôi ngồi xuống thềm, tháo đôi giày ra.

Tôi vốn không thể mặc vừa một chiếc váy ngay từ đầu không phải là size của mình. Cũng như chẳng thể cố gắng là một ai đó.

Điều đơn giản như vậy ai cũng biết, tôi cũng biết, nhưng chẳng dễ dàng để làm theo. Bởi vì chiếc váy kia đẹp đến mức tôi nghĩ rằng nếu mình cố gắng mặc chắc chắn trông tôi sẽ rất thú vị. Và những gì tôi mong muốn sẽ đến nếu tôi ở trong hình hài đó. Tại sao cứ phải là chính mình khi bản thân chỉ là một cá thể buồn tẻ, nhàm chán. Tôi đã từng nghĩ thế. Nhưng bây giờ, tôi nhận ra nhũng ngày vừa qua tôi chỉ chạy đuổi theo một thứ không thật sự tồn tại. Bản thân tôi là ảo ảnh, thì những gì đến cũng chỉ là ảo ảnh.

Đôi giày cao gót giờ nằm một xó. Tôi duỗi và cử động nhưng ngón chân. Thật dễ chịu. Và khi đó, tôi thấy mình thoải mái và tự do. Khoảnh khắc đó tôi thấy yêu chính mình hơn bao giờ hết.

Trong những bộ phim, những lúc thế này sẽ có một hoàng tử xuất hiện và nói những câu đại loại như "Tớ thích cậu vì cậu là chính mình". Hoặc những ông bố, bà mẹ sẽ bảo "Chúng ta yêu con vì con chính là con". Thực tế, chẳng có hoàng tử nào ở đây cả và bố mẹ tôi ngủ cả rồi. Nhưng chưa bao giờ tôi hạnh phúc hơn thế. Tôi chí cần là chính mình. Một cô gái thích đọc truyện về cô bé nguời máy Arale, quần jeans và buộc tóc đuôi ngựa ngẫu hứng. “Mình yêu chính bản thân mình”, tôi lẩm nhẩm.

Và nếu tôi cứ như thế khi hoàng tử đến, điều sẽ xảy ra vào một ngày nào đó, thì chàng sẽ không bị nhầm lẫn tôi với bất kỳ ai cả.

[Xong]