Chương 1

Đã bao giờ bạn thích môt người đủ nhiều để chấp nhận mặc một chiếc váy khác size và đeo lên một chiếc mặt nạ cầu kì để được ở cạnh họ. Túm lại là vì họ mà bạn cố gắng trở thành một ai đó khác.

Tôi đang như thế đây.

Chủ Nhật hai tuần trước, tôi đến Châu Chấu Gỗ - một quán nhỏ xinh có cà phê, nước hoa quả, kem và các loại bánh ngọt, đặc biệt là món bánh trái cây cực ngon. Đây là địa điểm mà bọn học sinh chúng tôi rất thích đến, dù đi một mình hay hẹn hò, hoặc tụ tập cả bầy... Thể nào cũng tuyệt cả ở Châu Chấu Gỗ! Trước đây, tôi toàn đến đây một mình hoặc với Thục Anh - cô bạn thân nhắt. Hôm đó là lần đầu tiên tôi đến Châu Chấu Gỗ để gặp mặt một cậu con trai chưa biết mặt.

Trước đó môt tiếng, Thục Anh gọi điện nhờ tôi đến Châu Chấu Gỗ hay nó. Số là mấy ngày trước nó có hẹn một người của trường để bàn sơ qua về chương trình giao lưu của hai trường sẽ diễn ra trong thời gian tới. Thế mà đến đúng ngày nó lại sốt nằm bẹp giường không cựa quậy gì nổi. Không còn cách nào khác, nó giao hết giấy tờ kèm ghi chú các thứ về kế hoạch sẽ gom những gì, chi phí dự trù như thế nào để tôi đến nói thay. Cũng không có gì khó khăn lắm. Tôi đã nắm được chút khái niệm về chương trình này khi Thục Anh cứ nói suốt về chủ đề này cả một tuần liền. Và buổi đầu tiên thì chưa đi sâu vào chi tiết lắm nên tôi chắc sẽ dễ dàng trình bày các vấn đề cơ bản. Sớm thôi, Thục Anh sẽ khỏe để tiếp tục công việc vốn là của nó. Thế là tôi lại được tự do.

Tôi nhìn đồng hồ, mình đến đúng giờ hẹn, vậy mà cậu bạn kia đã ngồi đó rồi. Tôi nhận y ra cậu ta ngay nhờ bộ đồng phục. Vậy là cậu ta không thuộc dạng người thích xài giờ cao su. Trông cũng cao ráo sáng sủa. Tôi có thiện cảm với anh chàng đúng giờ này ngay lập tức.

Cậu ta ngồi ở bên góc phải Châu Chấu Gỗ, cạnh của sổ trông ra mấy giỏ lan. Tôi đi tới, đẩy ghế ngồi xuống phía đối diện.

- Bạn là Thục Anh à?

Truớc giờ, Thục Anh và cậu ta chỉ mới nói chuyện sơ qua email thôi. Hôm nay là lần gặp đầu tiên. Tự nhiên tôi nảy ra ý đùa nghịch một tí. Chốc nữa ra về lật ngửa bài cho vui.

- Ừ, tớ là Thục Anh.

-Tớ là Tùng!

Chúng tôi bắt đầu phác thảo sơ bộ về kế hoạch ngay. Đó là một chương trình văn nghệ II có sự tham gia nhân lực của ca hai trường, chỉ dành cho học sinh cuối cấp. Đặc biệt sẽ có một nhóm nhạc của trường biểu diễn vài bài, mà thành viên chơi trống là người đã từng nhận giải nhất một cuộc thi về trống năm ngoái. Địa điểm sẽ tổ chúc ở trường chúng tôi vì hội trường rộng hơn. Sẽ có cả thúc ăn, nước uống và một bữa tiệc khiêu vũ nhỏ. Nhìn chung, kế hoạch khá trôi chảy và đầy phấn khởi. Đến phần quyết định sẽ chọn nhạc gì, chúng tôi bất ngờ nhận ra gu chọn nhạc của tôi và cậu ta rất giống nhau. Vậy là chúng tôi say sưa bàn luận về chủ đề đó.

Tôi bị ấn tượng bởi Tùng.

Bỏi cách mà cậu ấy gật gù mỗi khi nghe tôi nói. Hay bật cười mỗi khi tôi thốt ra điều gì đó thú vị. Hay cái cách mà cậu ấy đẩy cái bánh trái trái cây về phía tôi vì: "Có vẻ cậu rất thích ăn bánh này. Ăn giùm tớ với”.

Có một thứ đã trật khỏi dường ray ban đầu.

Lúc ra khỏi quán, Tùng thật thà.

-Tớ cứ nghĩ Thục Anh trông nữ tính hơn cơ.

Tôi nhìn lại mình. Tôi đang mặc chiếc áo thun trắng, quần jeans rách như thường ngày và tóc đuôi ngựa buộc vội có mấy sợi lòa xòa ra.

- À, đây là phục trang cho một vở kịch ở truờng. Tớ diễn vai một tomboy. Vì sợ cậu đợi nên chưa kịp thay quần áo tớ đã vội chạy đến đây.

- Kịch à? Tớ đến xem được không?

- À, tớ chỉ thử vai thôi. Nhung rớt rồi.

Tôi cười cho qua chuyện. May là Tùng cũng không để ý nữa. Hai đúa chia tay nhau ở ngã tư đầu tiên khi rời khỏi Châu Chau Gỗ. Cậu ấy cười, chào tạm biệt.