Chương 7: Lão đại xe lăn với tiểu chó săn (7)

Trạng thái đêm hôm trước của Bạch Nhận không được tốt cho lắm, thân thể hắn suy yếu, rất nhanh lại ngủ thϊếp đi, mãi đến buổi sáng hôm nay mới tỉnh lại, cũng khôi phục được một chút tinh thần.

Hiện tại việc quan trọng nhất là phải mau chóng liên hệ với cấp dưới, mau chóng trị liệu vết thương trên đùi mình. Những người đó xuống tay rất nặng, nhưng nếu như hắn nhịn xuống được những đau đớn này, thực ra là vẫn có thể di chuyển. Điều này cũng có nghĩa là nếu như được trị liệu kịp thời, chân của hắn vẫn có thể đi lại được.

Tuy là hắn không thật sự quan tâm cơ thể mình, nhưng nếu thật sự trở thành kẻ tàn tật, muốn hành động cũng sẽ rất phiền phức.

Nhớ tới người được gọi là bố đó của mình, trong mắt Bạch Nhận hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Từ nhỏ đến lớn, đối phương đều đối với mình yêu cầu rất nghiêm khắc, mà năng lực của hắn cũng thật sự rất xuất sắc, chỉ số thông minh cũng rất cao, có thể dễ dàng hoàn thành yêu cầu của đối phương.

Lúc đầu, Bạch Nghiêm còn rất hài lòng. Nhưng vấn đề là, hắn lớn lên ở nhà họ Bạch, Bạch Nghiêm đối với tất cả mọi thứ đều xem Bạch Dục Thành làm mẫu để so sánh với hắn.

Hắn có thể xuất sắc, nhưng không thể vượt qua gia chủ tương lai, nếu không, hắn sẽ bị trách mắng.

Câu lão già Bạch Nghiêm kia nói nhiều nhất là hắn phải nhớ đến vị trí cùng thân phận của bản thân.

Thật buồn cười, ông ta muốn hắn trở thành người có thân phận như thế nào, hắn làm sao có thể không biết. Bạch Nghiêm chỉ là muốn đem hắn nuôi thành con chó của nhà họ Bạch mà thôi, cũng chính là giống như ông ta bây giờ vậy.

Cho nên, hắn rõ ràng có thể có được thành tích tốt hơn nữa, rõ ràng có thể thắng trong lúc thi đấu, rõ ràng có thể nhảy lớp học thêm những kiến thức khác phù hợp với bản thân. Nhưng bởi vì không được vượt qua "chủ" của mình, hắn chỉ có thể "tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình".

Hắn làm sao có thể cam tâm đây?

Bạch Nhận hắn sẽ không bao giờ cam tâm tình nguyện đi làm một con chó cho người khác như vậy!

Khi còn nhỏ, Bạch Nhận sẽ ngây thơ nói thẳng, sẽ chống đối, đổi lại chỉ là những trận đánh mà thôi.

Sau đó hắn trở nên khôn ngoan hơn, cũng tìm được một vài con đường để bản thân tự mình phát triển, nhưng đều rất chậm.

May mắn là hắn đã tìm được một cơ hội, nhà họ Bạch khởi nghiệp từ ngành y dược, tập đoàn Thịnh Hằng trong tay Bạch Dục Thành cũng có vị trí cao nhất, cho nên thời điểm hắn nói muốn ra nước ngoài học tập về phương diện này, Bạch Nghiêm không chút do dự chấp nhận.

Cứ như vậy, hắn mới có cơ hội đi đến một nơi không bị ai giám sát, càng thuận lợi mà xây dựng được một thế lực của riêng mình.

Mấy năm trước, hắn hợp tác với gia tộc Pentragon của nước Y, cũng giúp hắn tiến thêm được một bước.

Không ai biết là chủ của tập đoàn BM nổi tiếng toàn cầu chính là hắn.

Thứ mà bản thân hắn muốn nghiên cứu để đem đến cho thế giới này cũng đã dần hình thành.

Sở dĩ hắn làm như vậy, chính là muốn từ nơi nào tới thì trở về từ nơi đó. Thế giới này không có gì thú vị, cho nên hắn muốn khiến cho mọi thứ đều biến mất.

Cũng không biết người bố tốt kia của hắn coi trọng nhà họ Bạch như vậy, đến lúc thế giới này bị hủy diệt, ông ta sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ, khuôn mặt đó có lẽ sẽ khiến hắn hứng thú.

Hắn đến nơi gọi là Thân Thành cũng nằm trong kế hoạch, tuy rằng nhìn qua thì giống như hắn vì tập đoàn Thịnh Hằng của nhà họ Bạch mới đi công tác, muốn tới thăm một giáo sư già đã về hưu.

Nhưng thực ra, hắn có mục đích của mình.

Vị giáo sư này có hiểu biết sâu về loại virus mà hắn đang nghiên cứu, hắn tin rằng nếu có thể mời ông ấy về làm việc, tham gia vào một vài công đoạn nghiên cứu trong đó, nhất định có thể càng nhanh chóng hoàn thành.

Hắn không sợ bị người khác nhận ra ý tưởng muốn hủy diệt thế giới của mình, đến cùng thì có rất nhiều nghiên cứu đều đi về một hướng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đâu ai còn nhớ đến một loại độc tố tên là botulinum, được vô số người yêu thích cái đẹp xem là một bảo bối có thể xoá nếp nhăn và làm thon gọn khuôn mặt lại được sử dụng làm vũ khí sinh học và hoá học trong thế chiến thứ hai, gần như chỉ cần một khắc cũng đủ để độc chết năm trăm triệu người kia chứ?

Đương nhiên là hắn cũng khinh thường việc dùng những virus mà mọi người đã biết. Kết thúc hoàn mỹ nhất, đương nhiên phải là do sản phẩm tốt nhất mà chính mình tự tạo ra.

Chỉ là Bạch Nhận không nghĩ đến, hắn vừa tới nơi thì được báo tin vị giáo sư nọ đã qua đời rồi.

Chư Tu Nhã cùng hắn tới Thân Thành cũng vừa bị điều đi nơi khác để xử lý một vài việc khẩn cấp của tập đoàn.

Bạch Nhận cảm thấy mình vừa về nước, thân phận của hắn ở nước ngoài cũng được bảo vệ rất tốt, trong nước lại không gây thù chuốc oán với ai, ở lại nơi này chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lại không nghĩ tới sau khi rời khỏi nhà vị giáo sư già kia liền bị người khác âm mưu hãm hại.

Tuy rằng nếu chế tạo ra được virus thì tất cả mọi người đều sẽ chết, nhưng hắn cũng không ngại việc khiến cho người có gan tính kế hắn phải đi gặp tử thần sớm hơn một chút, hưởng qua thống khổ cùng cực.

Hắn mới chỉ nghe qua hình phạt lăng trì của cổ đại, nhưng cũng mong muốn nhìn thấy một lần, một người làm thế nào mà có thể chém đến hơn ba ngàn cái mới chết được.

Người đàn ông khoé miệng cong lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị, nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, trên mặt hắn lập tức khôi phục dáng vẻ ôn hoà.

Mặc Diệc vui vẻ mở cửa phòng đi đến, trong tay cầm theo một túi đồ ăn sáng.

Cậu đưa chiếc điện thoại cũ kỹ vừa trao đổi với chủ quán trọ đưa cho Bạch Nhận, sau đó lại đem đồ ăn vừa mua về trong tay đặt lên bàn.

Cậu đứng trước mặt Bạch Nhận, dễ dàng đem bàn gỗ cồng kềnh bên cạnh cửa sổ đẩy đến mép giường.

Bạch Nhận cầm lấy chiếc di động cũ cũng không để bụng, dù sao có thể gọi được là được rồi.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, người bên kia sau khi nhận ra âm giọng của hắn liền nôn nóng nói: "Sếp, anh cuối cùng cũng gọi điện về rồi!"

"Đêm qua anh rốt cuộc đi đâu vậy, không có một chút tin tức nào cả, tôi gọi cho anh mấy chục cuộc điện thoại cũng không được! Còn suýt chút nữa muốn đi báo cảnh sát!"

"Tôi không sao, ngày hôm qua có chuyện bất ngờ phát sinh, chân bị gãy rồi."

Trong đầu hắn hiện ra vẻ mặt táo bạo của Chư Tu Nhã, giọng nói của Bạch Nhận có một chút nhẹ nhàng, chuyện hắn nói ra lại làm người ở đầu dây bên kia mặt mày choáng váng.

Cô biết sếp nhà mình sẽ không tùy ý nói đùa những chuyện như vậy, lại nghĩ đến số gọi tới là một dãy số lạ. Đây là di động cũng bị mất rồi?

Trong nháy mắt cô tưởng tượng đến tình cảnh mình không ở đó, sếp nhà mình bị một đám lưu manh cướp bóc đánh đập.

Cảnh tượng kia y hệt như cảnh tượng mà ngày thường cô vẫn thường nghĩ, sếp vừa lạnh lùng vừa vô tình lại không có cách nào đánh trả.

Chỉ là nếu đối phương vẫn còn có thể bình tĩnh mà gọi điện thoại thì mọi thứ chắc hẳn vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của Bạch Nhận.

Chư Tu Nhã làm trợ lý cá nhân cho Bạch Nhận đã lâu như vậy, cô cũng hiểu được phần nào tính cách của đối phương. Cô không lảm nhảm quá nhiều mà chỉ hỏi vị trí hiện tại của hắn.

Bạch Nhận thuận tay cầm tờ ghi chú có ghi địa chỉ và số điện thoại của nhà trọ trên đầu giường nhìn thoáng qua rồi nói cho cô, sau đó lại dặn cô mang theo hai bộ quần áo cùng với một chút đồ dùng để tắm rửa.

Chư Tu Nhã nghiêm túc nhỡ kỹ yêu cầu của Bạch Nhận, chờ đến khi điện thoại đã tắt cô mới phản ứng được.

Hai bộ quần áo? Trong đó có một bộ có số đo nhỏ hơn?

Địa chỉ cũng là ở một căn nhà trọ!

Sếp nhà bọn họ cô đơn vạn năm, không phải là cuối cùng cây vạn tuế cũng nở hoa đó chứ!

Quần áo nhỏ hơn là đồ của nam, chẳng lẽ đứa nhỏ đáng thương nhà nào đó bị sếp ăn sạch rồi?

Cho dù trong lòng cô có ra sức phỉ nhổ như thế nào thì vẫn nên hành động trước, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch Nhận vừa giao.

Ở bên kia, sau khi bỏ điện thoại xuống thì Bạch Nhận mới phát hiện ra đứa nhỏ này đã mở nắp hộp giữ nhiệt ra, cũng bày biện bữa sáng một cách hoàn hảo ra bàn rồi kéo đến mép giường.

Trong lòng hắn cũng đã biết được sức lực của Mặc Diệc, nhìn thấy cái bàn nặng như vậy được nhẹ nhàng kéo tới, Bạch Nhận cũng không thấy ngạc nhiên.

Chỉ là, mua nhiều như vậy…

Nào là cháo, bánh bao, dưa muối, bánh quẩy, sandwich, chỉ sợ có là 5 người cũng ăn không hết.

Hắn nhịn không được nhìn qua dáng người gầy gò của thiếu niên, hiển nhiên là đối phương không cảm thấy có gì không đúng, trên mặt còn rất vui vẻ.

Trước kia trong túi Mặc Diệc không có tiền, cậu chỉ có thể đi lục thùng rác cùng trộm đồ ăn ở trên kệ hàng mới có thể đủ để cậu no bụng.

Bây giờ có tiền rồi, cậu muốn ăn gì thì mua cái đó.

Bên ngoài có rất nhiều quầy hàng, Mặc Diệc muốn nếm thử tất cả cho nên cậu đều mua hết về.

Ngay cả 006 cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nó cảm thấy ký chủ nhà mình chịu khổ nhiều như vậy, chắc chỉ là muốn nếm thử những đồ ăn khác nhau, nguyện vọng như vậy đương nhiên có thể thoả mãn.

Mùi hương của đồ ăn truyền đến trong không khí, khiến cho Mặc Diệc thèm đến nước miếng đều sắp chảy ra.

Nhưng cho dù là như vậy, cậu cũng không thể không nói tiếng nào đã ăn trước, cậu vẫn nhớ trên giường còn có một người đang bị thương.

Mặc Diệc cẩn thận nâng Bạch Nhận ngồi dậy, để hắn dựa đầu vào giường, còn rất tri kỉ để một cái gối ôm ở sau lưng hắn. Như vậy hắn có thể tự mình lấy đồ ăn trên bàn.

Làm xong những việc này, Mặc Diệc gấp không chờ nổi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhiệt tình nói: "Đồ ăn còn nóng, anh mau ăn đi! Nói xong liền duỗi tay lấy đồ ăn.

Chỉ là tay cậu còn chưa cầm được chiếc bánh bao nhân thịt trước mặt đã nghe thấy người bên cạnh ho khan một tiếng.

Mặc Diệc trong lòng căng thẳng, tay cậu run rẩy dừng lại. Cậu cho rằng Bạch Nhận không khoẻ nên quay qua nhìn đối phương, lại chỉ thấy người nọ mỉm cười nhìn mình: "Không rửa tay trước khi ăn sao?"

Tuy là giọng nói Bạch Nhận rất ôn nhu, nhưng Mặc Diệc bất chợt cảm thấy nếu cậu không ngoan ngoãn đi rửa tay thì sẽ xảy ra chuyện không hay nào đó.

Trực giác của dã thú từ trước đến nay đều rất chuẩn, cậu gần như là phản xạ có điều kiện gật đầu nói: "Có, có chứ! Tôi bây giờ liền đi rửa tay!

006 ở trong thức hải cũng nói thêm: "Vai ác nói rất đúng! Ký chủ, chúng ta phải rửa tay, phải chú trọng đến vệ sinh đó. Trước khi ăn cơm phải đi rửa tay, như vậy thì mới không bị bệnh!

Mặc Diệc tự động bỏ qua những lời lảm nhảm của hệ thống, nhanh nhẹn xoay người xuống giường, chạy tới phòng tắm, tỉ mỉ rửa sạch tay mình.

Nghĩ đến Bạch Nhận không tiện đi lại, Mặc Diệc rửa tay xong quay lại cầm lấy khăn lông dùng để hạ sốt cho hắn đem tới bồn rửa rửa sạch, sau đó mang theo khăn lông trở về giúp hắn lau tay.

Bạch Nhận không từ chối ý tốt của Mặc Diệc, nhìn dáng vẻ đối phương nghiêm túc lau tay cho mình, trong lòng hắn như bị một cọng lông vũ quét qua, mang theo chút ấm áp xen lẫn ngứa ngáy.