Chương 4: Lão đại xe lăn với tiểu chó săn (4)

Ánh mắt con chó nhỏ nhìn cậu một cách sùng bái toả ra ánh sáng lấp lánh, sau đó nó nhìn thấy Mặc Diệc lưu loát lột áo da trên người đầu đinh mặc vào.

Cậu vừa rồi chỉ mặc một chiếc áo thun chạy tới, mặc dù là chạy tới, cũng vừa mới hoạt động gân cốt, nhưng vẫn không tránh được cảm thấy lạnh.

Có quần áo chống rét, cậu lại nhặt ba lô của một người trong đó lên, đem những thứ vô dụng bên trong đổ hết ra ngoài mới bắt đầu với vét túi của những tên này.

Dưới sự trợ giúp của 006, Mặc Diệc cầm đi những tài vật đáng giá trên người những tên này, lại lột sạch sẽ vài bộ quần áo và giày để bản thân mặc, lúc này mới lộ ra nụ cười vừa lòng.

Chỉ là cậu vừa muốn mang theo chiến lợi phẩm rời đi, mới đi được một bước, giây tiếp theo, cậu liền dẫm lên một cái bộ chuối không biết bị rơi ra từ lúc nào rồi trượt ngã.

Tuy thân thủ Mặc Diệc không tồi, vẫn là ở dưới tình huống té ngã không giữ được trọng tâm mà đặt mông trên mặt đất.

Cậu cắn răng chống tay lên mặt đất đứng dậy, vừa xoa mông vừa nhìn sang vỏ chuối vừa bị cậu dẫm bẹp kia, tức giận đến muốn nước mắt lưng tròng mà kêu lên hai tiếng.

Chỉ là trong lòng cậu có tức giận như thế nào, cũng không định lần nữa dẫm chân lên kẻ đầu sỏ gây tội ấy, bởi vì cậu cảm thấy với vận khí của mình, nếu làm vậy khả năng cậu bị ngã lần thứ hai là khá lớn.

Cậu hình như còn rất may mắn không, vừa rồi lúc ngã xuống tiếp đất là mông cũng tương đối nhiều thịt.

006 che đôi mắt của mình lại, nó không nỡ nhìn thẳng.

Nó vừa rồi còn rất sùng bái ký chủ, có vận đen này trên người, quả nhiên là soái không quá ba giây…

Đi vòng qua vỏ chuối cùng những thứ rác rưởi khác, Mặc Diệc cẩn thận rời khỏi ngõ nhỏ, chạy vội tới dưới cầu.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất, cả đoạn đường đi về cũng không đến nửa giờ.

Người đàn ông vẫn nằm trên mặt đất như cũ, không có dấu vết từng di chuyển.

Mặc Diệc lấy áo bông của mình trên người đối phương ra, sau đó đem áo khoác mới vừa lột xuống từ trên người của một tên lưu manh nào đó khoá lại trên người Bạch Nhận, rồi đem người nhẹ nhàng chặn ngang bế lên, rời khỏi nơi này.

Một lúc sau, hai người xuất hiện trước một nhà trọ nhỏ ở một nơi vắng vẻ, ngay cả bề mặt cánh cửa cũng không được ngay thẳng.

Chủ nhà trọ tuổi đã cao, đầu hơi hói, vốn dĩ nghe được tiếng có người vào cửa nên trên mặt tươi cười. Kết quả nhìn thấy một thằng nhóc trên mặt bẩn thỉu còn mang theo một người ngất xỉu không có ý thức, quần áo nhăn nhúm thì lập tức không có hứng thú.

Quần tây của Bạch Nhận màu sắc rất trầm, vết máu không lộ ra quá rõ, tạo hình hiện tại chỉ càng khiến cho người khác cảm thấy là bị dính bẩn.

Cho nên chủ nhà trọ cũng không nghĩ nhiều, ông ta không kiên nhẫn vẫy tay với họ, nói: "Đi đi, nơi này của tao còn chưa mở hàng, không có tiền cho chúng mày."

Người này rõ ràng ngộ nhận bọn họ thành ăn mày.

Nhìn thấy thái độ như vậy, Mặc Diệc cũng không thấy ngại, cũng có thể nói là cậu quen rồi.

Cậu trực tiếp lấy mấy tờ tiền giấy màu đỏ đưa qua.

Nhìn thấy trong tay cậu có tiền, chủ quán trọ liền thay đổi 180 độ, vừa cười vừa nhận tiền nói: "Thì ra là tới làm khách! Phiền cậu lấy chứng minh thân phận ra để tôi đăng ký cho cậu."

Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm vào Mặc Diệc, nhìn cả nửa ngày cũng không thấy cậu có động tác gì, cũng nhận ra cậu không lấy ra được chứng minh thân phận. Ông ta vừa cười vừa xoa tay nói: "Ôi, vị khách này, cậu cũng biết bây giờ có quy định, ở trọ đều bắt buộc phải đăng ký thân phận. Không đăng ký thì cũng không sao cả, chỉ là sẽ phiền phức một chút."

Ông ta vừa nói vừa đem ngón trỏ cùng ngón cái chà xát trước mặt Mặc Diệc.

Mặc Diệc đã gặp qua rất nhiều người có tính tham lam, cậu lấy ra mấy tờ tiền giấy màu đỏ nữa.

Quả nhiên, chủ quán trọ vui vẻ nhận tiền. Chỉ là ông ta vốn định cứ như vậy rồi thôi, nhưng nghĩ lại cảm thấy thằng nhóc này dễ dàng lấy ra gần một ngàn đồng như vậy, nhất định có lý do khó nói. Nếu bản thân thử thăm dò, nhất định còn có thể lấy được nhiều tiền hơn!

Người đàn ông hói đầu, hai con mắt màu xanh khẽ xoay chuyển, thu lại ý cười, đổi thành dáng vẻ do dự, tiếp tục nói: "Ôi, vị tiểu ca này, cậu khách khí quá. Nhưng chắc cậu cũng biết, bây giờ làm ăn buôn bán thật không dễ dàng. Ta…"

Ông ta còn chưa nói xong, lại nhìn thấy người đàn ông được thằng nhóc kia ôm trong ngực đột nhiên mở mắt.

Đôi con ngươi màu đen sâu thẳm chứa đầy sự lạnh lẽo khiến ông ta sợ hãi, trong nháy mắt ông ta có cảm giác như mình đang bị người ta bóp cổ, sau lưng ông ta thấm ướt mồ hôi lạnh.

Nhưng khi tập trung nhìn lại, đôi mắt của người đối diện đã nhắm lại lần nữa. Thằng nhóc kia dường như cũng hoàn toàn không phát hiện ra người này đã tỉnh lại.

Nhưng chủ quán trọ biết, hình ảnh ông ta vừa nhìn thấy kia không phải là ảo giác.

Những ý nghĩ muốn tính kế kia nháy mắt liền bị nuốt xuống, quán trọ mở ra cũng khá lâu, ông ta đã gặp qua rất nhiều người. Trực giác mách bảo nếu ông ta còn muốn được một tấc lại tiến một thước, nhất định sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Vì vậy, ông ta vội vàng thay đổi lời nói: "Tôi muốn nói những người mở quán trọ như chúng tôi tuy làm ăn cũng không dễ dàng, nhưng cũng phục vụ khách hàng thật tốt, tôi sẽ đi mở phòng tốt nhất cho các cậu!"

Mặc Diệc không nhiều lời, chỉ đi theo phía sau chủ quán trọ, trong lòng nghĩ may là có hệ thống, nếu không muốn tới đây ở, cậu có khi chỉ có thể dùng phương pháp vũ lực ép buộc.

Đám lưu manh mà cậu vừa bắt nạt trước đó chắc là mới chia của không lâu, trong túi mỗi người đều có một xấp tiền.

Mặc Diệc đối với số tiền này không có khái niệm, cũng không biết là nhiều hay ít, cậu chỉ biết là chiếm nửa cái ba lô, mười mấy cân này đối với cậu mà nói thì không quá nặng. Nhưng 006 nói với cậu, trong này có 50 vạn, đối với người bình thường là rất nhiều. Còn cố ý nhắc nhở cậu chú ý một chút, không nên để lộ ra ngoài.

Cho nên cậu mới lấy ở trong ba lô một ít ra để ở trong túi từ trước, nghe xong 006 nói, liền biết không thể đem hết toàn bộ số tiền này ra.

Nhìn dáng vẻ vừa rồi của ông chủ này, Mặc Diệc còn nghĩ rằng đối phương muốn tiếp tục nâng giá, cũng không biết tại sao lại đột nhiên bỏ đi ý nghĩ này.

Rất nhanh đã tới phòng, còn là phòng tốt nhất ở tầng 2.

Sau khi vào phòng, cậu nhìn quanh bốn phía, cho dù được gọi là phòng tốt nhất, trên thực tế cũng chỉ có mười mấy mét vuông mà thôi.

Một chiếc giường lớn màu hồng nhạt nằm ở chính giữa, trên đỉnh đầu là chiếc đèn trần Rosa có cảm giác nhiều năm tuổi thọ.

Bên cửa sổ, có một chiếc bàn gỗ màu đen có tay nắm ngăn kéo bằng đồng, bên trên bàn bày một bộ dụng cụ thưởng trà giá rẻ, trên tường còn dán một ít hình vẽ những bộ phim hoạt hình cũ.

Toàn bộ cách bố trí của căn phòng có vẻ chẳng ra cái gì cả, nhưng Mặc Diệc rất vừa lòng.

Cậu chưa từng được ở trong ngôi nhà tốt như vậy, cậu chỉ cảm thấy nơi này to lại rộng rãi. Hơn nữa trong phòng không chỉ có giường có thể ngủ, mà cái giường này còn rất lớn, chăn đệm trên giường nhìn qua cũng có cảm giác mềm như bông, nhất định sẽ rất thoải mái!

Nhưng Mặc Diệc không có thời gian nhìn ngắm thêm, cậu cẩn thận đem người đàn ông ôm tới đặt trên giường. Nghe 006 nhắc nhở, cậu mở máy sưởi điện, một lúc sau cảm giác được trong phòng nhanh chóng ấm lên mới bỏ quần áo trên người Bạch Nhận ra, kiểm tra vết thương của hắn.

Làn da của người nọ tái nhợt, thân hình hắn cao lớn, bả vai rộng, lúc mặc quần áo còn thấy khá cân đối, sau khi cởi ra mới phát hiện người này giống như chưa bao giờ chăm sóc bản thân thật tốt, hắn gầy đến mức có thể nhìn thấy xương sườn.

Hắn nhíu chặt đôi mày cùng với việc môi hắn mất đi huyết sắc khiến cho người nhìn cảm nhận thấy hắn càng thêm suy yếu, phối hợp thêm khuôn mặt xinh đẹp kia, khiến cho hắn tăng thêm một phần mỹ cảm, trong gầy yếu còn lẫn vào một tia sắc đẹp.

Bầu trời vào buổi tối, ánh đèn trong phòng mờ ảo lộ ra một phần ái muội.

Chỉ tiếc nhan sắc động lòng người như vậy chỉ có Mặc Diệc thấy được, mà gia hoả này vẫn luôn bận rộn, cậu căn bản là không hiểu những thứ này.

Cậu nghiêm túc kiểm tra vết thương trên người đối phương, vô số vết thương bị trầy da thì không cần phải nói, nghiêm trọng nhất vẫn là đôi chân vặn vẹo kia, bị trực tiếp bẻ gãy từ đầu gối, cũng không biết còn bị ai bổ thêm hai đao.

May mắn người bổ đao chắc là dùng cùng một loại vũ khí, đám lưu manh kia lại không được huấn luyện chuyên nghiệp, năng lực có hạn, mới có thể để cho hai chân của Bạch Nhận còn cơ hội chữa trị được.

Nhìn miệng vết thương này, trái tim Mặc Diệc sinh ra một chút đau đớn.

Đây là cảm giác mà cậu chưa từng cảm nhận được.

Vẻ mặt kỳ quái đặt tay lên ngực mình, cậu không rõ tại sao nhìn thấy người này bị thương còn khó chịu hơn khi bản thân bị thương.

Cậu thật ra không thể xác nhận được những hình ảnh trong ký ức đó là thật hay giả, nhưng khi đối mặt với người này, cảm giác quen thuộc cùng thân thiết kia không thể nào làm giả được.

Điều này làm trái tim Mặc Diệc có một chút mong đợi, khiến cậu kỳ vọng rằng đoạn ký ức ngắn ngủi bỗng nhiên xuất hiện thêm trong đầu cậu kia không phải là do cậu tự huyễn hoặc bản thân mà sinh ra.

Cậu có rất nhiều lời muốn hỏi Bạch Nhận, nhưng bây giờ, hắn vẫn còn đang hôn mê.

Cậu sợ bản thân mình xử lý không tốt miệng vết thương của người nọ, Mặc Diệc dò hỏi 006, sau đó cậu tìm được chủ nhà trọ, muốn ông ta đem băng gạc cùng thuốc cầm máu đến băng bó đơn giản lại miệng vết thương cho người nọ.

Làm xong những thứ này, nhìn thấy gương mặt người trên giường đỏ lên, vẻ mặt hiện lên một chút khó chịu.

Cậu sờ lên trán người nọ thì biết là hắn đang bị sốt.

Bản thân mình nếu có bị thương thì cũng sẽ bị sốt, Mặc Diệc rất quen thuộc với chuyện này, cậu sốt ruột nhìn chằm chằm người trên giường.

"Ký chủ, cậu có thể dùng khăn lạnh để hạ nhiệt độ cho hắn. 006 đúng lúc này mở miệng nói.

Nghe hệ thống nói như vậy, cậu liền chạy vào nhà tắm làm ướt vào khăn bông.

Hoàn cảnh sinh hoạt trước đó của cậu chưa từng có gương, khi đi lấy khăn bông cậu bất ngờ nhìn thấy chính mình trong gương liền bị làm cho hoảng sợ.

Cái người bẩn thỉu người toàn bùn đất này là ai!

Khoé mắt Mặc Diệc khẽ động, tuy rằng trong thế giới trước cậu vẫn luôn sống trong cực khổ, nhưng thời điểm có cơ hội cậu vẫn sẽ sửa sang lại bộ lông của chính mình, cậu chính là một con thú yêu thích sạch sẽ!

Chỉ là mấy ngày trước cậu còn chưa thích ứng được việc phải luôn ở trong hình dạng con người, sau đó lại vội vàng tìm chỗ ngủ, tìm đồ ăn, làm quen với thế giới xa lạ này, cũng không có cơ hội sửa sang lại chính mình.

Cậu cũng biết chính mình rất không sạch sẽ, chỉ là không nghĩ tới mình lại bẩn như vậy.

Cúi đầu nhìn vào khăn lông bản thân đang cầm trên tay, Mặc Diệc rất muốn lau lên người mình, nhưng suy nghĩ đến người đang ở bên ngoài, trong phòng này lại chỉ có một cái khăn lông, cậu vẫn là lựa chọn ưu tiên cho người bị thương.

Vì thế, Mặc Diệc đành phải lấy tay rửa mặt.