Chương 3: Lão đại xe lăn với tiểu chó săn (3)

Bạch Nhận là con trai của Bạch Nghiêm là lão quản gia của nhà họ Bạch, dựa theo tình tiết của thế giới ban đầu, hắn sẽ cùng năm chủ kết bạn mà lớn lên, trở thành phụ tá đắc lực của Bạch Dục Thành, trợ giúp nhà họ Bạch đứng lên một vị trí cao hơn, khiến cho nam chủ đứng ở vị trí cao nhất của thế giới.

Nhưng do vận khí của bản thân ảnh hưởng, Bạch Nhận đáng lí sẽ lớn lên trong hạnh phúc lại xảy ra sự cố ở thời điểm hắn được sinh ra, người mẹ ôn nhu của hắn bởi vì khó sinh mà qua đời.

Bố của Bạch Nghiêm lúc ấy đang làm việc cho nhà họ Bạch ở ngoài, sau khi trở về cũng không chăm sóc Bạch Nhận.

Bạch Nghiêm một lòng trung thành với nhà họ Bạch, nhưng lại không đem một chút tâm tư để quan tâm gia đình mình.

Ông ta không quan tâm cuộc sống của Bạch Nhận, chờ đến khi hắn lớn lên một chút, ông ta lại nghiêm khắc quản giáo Bạch Nhận, chỉ muốn đem hắn bởi dưỡng thành con chó trung thành bên người nam chủ Bạch Dục Thành. Cũng vì lí do đó, tính cách Bạch Nhận dần xuất hiện lệch lạc, nội tâm dần trở nên vặn vẹo.

Bên ngoài hắn tỏ ra nghe lời, sau khi lớn lên, bên ngoài Bạch Nhận là cấp dưới của Bạch Dục Thành, sau khi học tập ở nước ngoài trở về cũng gia nhập tập đoàn Thịnh Hằng, trở thành người quản lý chủ chốt của một hạng mục y dược.

Nhưng trên thực tế, hắn vẫn luôn lặng lẽ nghiên cứu một loại virus đáng sợ, bởi vì hắn muốn phá hủy toàn bộ thế giới.

Kế hoạch này bị nữ chủ phát hiện mạnh mối, Bạch Nhận bị nam nữ chủ cản trở, nhưng vẫn thành công nghiên cứu ra virus.

Nhân loại giãy giụa mấy năm trong loại virus này, cuối cùng cũng diệt vong, cũng vì vậy mà thế giới này bị hỏng mất.

Mặc Diệc nghe như vậy thì chớp chớp mắt, con ngươi màu đen lấp lánh ánh sáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cậu không ngờ tới vai ác này lợi hại như vậy, bản thân mình chỉ mới cùng những người khinh nhục mình đồng quỹ vô tận mà thôi.

Nhưng Bạch Nhận này, hắn có thể đem toàn bộ thế giới chôn cùng hắn.

Nhưng sau khi nghe xong, theo như nhiệm vụ mà 006 vừa nói, Mặc Diệc cảm thấy có chút quái dị. Bởi vì dựa theo ý hiểu của cậu, vai ác này hẳn là cực kì nguy hiểm, thậm chí khiến cho thế giới này bị phá hủy.

Từ góc độ lợi hại mà xem xét, cách nhanh chóng nhất phải là trực tiếp truy gϊếŧ người này mới phải.

Nhưng nghe ý của hệ thống giống như muốn mình cảm hoá người này, không muốn cho người này đi trên con đường bạn đầu kia.

Mặc Diệc nghĩ vậy nhưng cậu cũng chưa nói thêm điều gì. Trong vô thức cậu cũng không muốn hỏi tới những điều có thể gây bất lợi cho Bạch Nhận. Nhưng vẫn còn một việc khiến cậu phải để ý.

"Hệ thống, tôi đã nghe cậu kể hết cốt truyện, nhưng cũng không có đoạn Bạch Nhận bị thương nặng như vậy mà!"

006 nghe vậy tạm dừng trong chớp mắt, giống như đang kiểm tra gì đó, một lúc sau mới giải thích lại cho Mặc Diệc: "Ký chủ, hệ thống vừa mới kiểm tra lại, phát hiện thế giới mà chúng ta đang ở này còn phức tạp hơn một chút. Tiểu thế giới xuất hiện lỗ hổng, có người sống lại. Người được sống lại này liên tục hãm hại vai chính trong thế giới ban đầu, thế giới đang tăng nhanh tốc độ sụp đổ."

Căn cứ vào lời nói của hệ thống, người được sống lại trong tiểu thế giới tên là Giang Minh Đạt. Gã là em họ của nam chủ, đời trước bởi vì tham ô sớm nên bị vai chính đưa vào ngục giam, rồi ngoài ý muốn chết ở trong đó.

Sống lại lần nữa, Giang Minh Đạt có thể dự đoán được rất nhiều sự việc. Vì để trả thù vai chính cũng như cướp lấy nhà họ Bạch, gã đã dùng vô số thủ đoạn bỉ ổi. Sau cùng lại hại chết mọi người trong nhà họ Bạch.

Mà việc Giang Minh Đạt sống lại, cũng làm cho vận mệnh của Bạch Nhận bị thay đổi.

Tuy là gã được sống lại, nhưng bởi vì đời trước chết sớm nên không biết những việc xảy ra sau đó, gã cho rằng Bạch Nhận là cánh tay đắc lực của nam chủ, lựa chọn xuống tay với hắn đầu tiên.

Vì vậy gã cho người chặn đánh Bạch Nhận trong lúc hắn đi công tác, cũng đánh gãy hại chân hắn.

Vốn dĩ chân Bạch Nhận không phải không có khả năng phục hồi như cũ, nhưng Giang Minh Đạt mua chuộc bác sĩ trị liệu của hắn, khiến cho vết thương của Bạch Nhận trong quá trình đưa đi chữa trị càng nặng thêm, do đó hoàn toàn mất đi khả năng đi lại.

Sau lần đó, Giang Minh Đạt không đem hắn để vào mắt.

Nhưng chỉ chặt đứt chân cũng không thể ngăn cản được kế hoạch của Bạch Nhận.

Sau khi nam nữ chủ chết, Giang Minh Đạt cũng chết trong tay Bạch Nhận, hơn nữa so với đời trước còn thê thảm hơn.

Mà lúc này không có sự ngăn cản của nam nữ chủ, virus của Bạch Nhận được nghiên cứu chế tạo thành công sớm hơn, cũng làm tăng nhanh tốc độ tiểu thế giới bị hỏng.

"Cho nên ký chủ, nhiệm vụ chính của ngài chính là ngăn cản vai ác hủy diệt thế giới, cũng giúp hắn có nửa đời sau hạnh phúc."

Mặc Diệc gật đầu, tuy rằng cậu không hiểu ngôn tình là cái gì, bá tổng, virus linh tinh là cái gì. Nhưng cậu đối với nhiệm vụ này cũng không mâu thuẫn.

Hơn nữa, cậu hiểu là người được sống lại Giang Minh Đạt kia hại Bạch Nhận.

Cậu yên lặng ghi tên người này vào danh sách đen ở trong lòng, Mặc Diệc cũng biết hiểu biết của bản thân về thế giới này không đủ nên cậu quyết định lựa chọn tìm kiếm sự trợ giúp của hệ thống.

Cậu chỉ vào Bạch Nhân rồi nói: "006, tôi phải làm sao bây giờ? Làm thế nào mới có thể cứu anh ấy?"

Hệ thống hơi do dự, vốn là gặp được việc như này, phản ứng đầu tiên của bọn họ phải là trực tiếp gọi cấp cứu.

Chỉ là nơi này quá nhỏ, bệnh viện cấp thể tin tưởng cũng chỉ có hai ba cái, Giang Minh Đạt còn đang chờ người tìm kiếm, nếu thật sự đem Bạch Nhận đang hôn mê tới đó sẽ khiến hắn bị hại thêm lần nữa.

Hơn nữa hiện tại tuy là Bạch Nhận nhìn qua rất thê thảm, nhưng ngoại trừ hai chân, những cái khác đều là bị thương ngoài da, chỉ tạm thời mất đi ý thức, Mặc Diệc thì cái gì cũng không hiểu.

Hiện tại tốt nhất là đổi địa điểm khác để chăm sóc vai ác cho tốt, khiến hắn sớm ngày tỉnh lại, những chuyện còn lại, Bạch Nhận sẽ có thể tự mình sắp xếp thật tốt.

Vì thế 006 nói: "Ký chủ, cậu cần có tiền, còn cần có nơi ở…"

Càng nói, hệ thống càng chột dạ. Năng lượng của nó hiện tại không đủ, không thể hoá ra thật thể ở tiểu thế giới. Tuy có thể cùng cấp một ít giả thuyết trên mạng để trợ giúp Mặc Diệc, nhưng quan trọng là hiện tại Mặc Diệc là ăn mày, cho dù hệ thống xâm nhập được hệ thống khách sạn, tiếp tân cũng sẽ không tiếp đãi những người như bọn họ.

Riêng chứng mình thư thân phận, Mặc Diệc đã không thể lấy ra được rồi.

Nghĩ đến đó, hệ thống càng thêm ngượng ngùng, cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng.

Mặc Diệc nhìn 006 muốn nói lại thôi, cậu nhíu mày.

Cậu không có tiền, không có nơi ở, nhưng cậu dường như nghĩ tới bản thân nên đi đâu.

Nhìn người đàn ông trước mặt đang nhắm chặt hai mắt, Mặc Diệc hỏi hệ thống: "Những người đánh Bạch Nhậm thành như vậy, bọn họ đang ở đâu?"

***

Nơi nào đó trên đường phố Thân Thành, bảy tám tên lưu manh vừa hút thuốc vừa nghênh ngang đi tới, nhìn qua có vẻ tâm tình chúng không tồi.

Một tên tóc vàng có răng hô quay sang tên mặc áo da có lưng hùm vai gấu để kiểu tóc đầu đinh bên cạnh, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Đại ca, đơn mà chúng ta nhận lần này thật tốt, chỉ đơn giản đánh gãy hai chân của một tên tiểu bạch kiểm lại có thể được nhiều tiền như vậy!"

"Đúng vậy, hơn nữa còn đưa tiền mặt trực tiếp, đúng là đại ca có bản lĩnh!"

Một tên đàn em da đen bên cạnh vuốt xấp tiền trong túi vừa liên tục tâng bốc tên đầu đinh, vừa híp mắt ghen ghét mà nghĩ bọn gã chỉ là tiểu đệ đã có thể được đại ca chia cho nhiều tiền như vậy, không biết bản thân đại ca thu mấy phần.

Những tên này không chú ý đến, khi bọn gã đi đến một ngõ nhỏ hẻo lánh, camera theo dõi phía trên lập loè đèn đỏ từng bước tắt dần…

Cách đó không xa, có một bóng người đứng cách bọn họ không đến 10 mét, cũng chặn lại đường đi của họ.

Tâm hồn của tên đầu đinh vừa từ những lời thổi phồng của đàn em trở lại mặt đất, vừa quay đầu nhìn thấy đối diện cũng chỉ là một người có dáng người thon gầy, một tên ăn mày trên mặt bị bụi bẩn dính lên nhìn không rõ ngũ quan, gã cũng bất giác thả lỏng tinh thần.

Gã cất tiếng cười nhạo, lấy ra trăm đồng tiền giấy từ trong túi ném trên mặt đất, cà lơ phất phơ nói: "Đến đây, hôm nay tâm trạng bố mày tốt, thưởng cho mày."

Đầu đinh tỏ ra kiêu ngạo, đám đàn em xung quanh gã thấy vậy cũng nổi lên một trận cười quái dị. Răng hô lộ ra vẻ mặt ác ý nói thêm: "Đúng vậy, thằng nhóc kia, hôm nay xem như mày gặp vận may rồi đấy. Còn không nhanh quỳ bò lại đây cảm ơn đại ca!"

Lời nói của răng hô vừa dứt, bên cạnh cũng ồn ào vang lên không ít thành âm.

Sắc mặt Mặc Diệc lạnh lùng nhìn đoàn người đối diện, con ngươi màu đỏ ẩn chứa nồng đậm sát khí.

Không ai thấy rõ động tác của cậu như thế nào, chỉ trong nháy mắt, đứa trẻ mới vừa đứng ở phía đối diện đã tới bên cạnh bọn họ, bất ngờ xông lên, một quyền đánh vào trên mặt đầu đinh, đem gã đánh bay trên mặt đất.

Công kích của Mặc Diệc khiến cho bọn họ bất ngờ, bởi vậy cũng không kịp đánh trả, cứ thế bị cậu quật ngã ba người.

Những người còn lại hai mắt choáng váng, bởi vì đối với bọn họ, tình huống trước mặt thật sự là không thể tưởng tượng.

Bọn họ không biết là Mặc Diệc không phải con người bình thường, cho dù cậu không dùng đến năng lực bản đầu, không có móng vuốt bén nhọn, nhưng cậu vẫn còn bản năng chiến đấu!

Cảm nhận của cậu về năm giác quan hết sức nhạy bén, khác hẳn với người thường, công kích của những người này trong mắt cậu đều là những động tác rất chậm.

Răng hô đứng ở cách đó không xa thấy thế, vội vàng đánh tới một quyền, đứa trẻ trước mặt gã lại chỉ nghiêng đầu đã có thể tránh thoát công kích của gã.

Giây tiếp theo, cậu chặn ngang cổ tay gã kéo lại, dùng sức quăng đi.

Gã lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, gã đặt mông ngồi trên mặt đất, cánh tay vô lực rũ xuống, có thể dễ dàng nhận ra đã bị trật khớp.

Sở trường của Mặc Diệc là chiến đấu, nhưng cậu cũng hiểu rõ thân thể hiện tại của mình không thể so với trước kia, cực kỳ yếu ớt, cho nên càng phải dựa vào kỹ xảo nhiều hơn, cậu dùng sức gõ vào huyệt đạo trên khớp xương của những người này, đặc biệt nhằm vào những bộ phận mà bọn họ sẽ nhận lại đau đớn gấp bội mà đánh tới.

Ngõ nhỏ này có hai mặt bên rất hẹp, nhưng cũng càng giúp cậu hành động thuận tiện hơn, cậu có thể nhẹ nhàng nhảy lên mặt tường lấy đà để nhảy đến giữa không trung, dựa vào trọng lực của cơ thể đã thật mạnh xuống.

Nghĩ đến những vết thương trên người Bạch Nhận, mắt cậu hiện lên một màu đỏ tươi.

Chờ phát tiết đủ rồi, cậu lại đá gãy hai chân của những người này, tiếp đến lưu loát đánh lên đầu bọn họ, khiến bọn họ bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.

Hai bên ngõ nhỏ là một loạt những thùng rác bị văng ra trong lúc đánh nhau, ngã trái ngã phải, rác rưởi rơi ra khắp nơi, một số rơi trên người mấy tên lưu manh đang bất tỉnh.

Rác rưởi hoà cùng với "rác rưởi", nhìn qua cũng rất hợp.

"Ký chủ thật lợi hại!

006 trợn mắt há mồm nhìn từ đầu đến cuối, cái đuôi nhỏ lắc lư giống như sắp tạo thành Phong Hoả Luân.

Nó biết ký chủ của mình lợi hại, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, mặc dù mất đi kí ức, chỉ có thể dùng năng lượng của hệ thống khắc ra thân thể của một người bình thường mà kí chủ còn có thể lợi hại như vậy!