Chương 2: Lão đại xe lăn với tiểu chó săn (2)

Mấy ngày nay, Mặc Diệc nhớ đến đoạn ký ức này vô số lần. Bởi vì hình ảnh ấy quá mức tốt đẹp, thậm chí mỗi khi nhớ đến, cậu giống như có thể ngửi được hơi thể trên người người đó.

Đó là hương vị mang theo một chút hơi ẩm, giống như hương vị đến từ biển sâu, nhưng không lạnh lẽo u ám như vậy, ngược lại khiến cậu có cảm giác an toàn nhiều hơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy ký ức này, Mặc Diệc thậm chí cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.

Cậu vốn không có tên, những người đó đều gọi cậu là quái vật, là tạp chủng, là sát tinh.

Không có ai nguyện ý cho cậu một cái tên, cũng có thể là bọn họ cảm thấy cậu không xứng có tên.

Chính là người đó lấy tên cho cậu, làm cho sự tồn tại của cậu giống như thật sự có ý nghĩa.

Cậu cảm nhận được ôn nhu cùng thiện ý trên người người đó.

Không, không chỉ là thiện ý, người đó giống như thật sự yêu thích cậu, giống như đem cậu đặt ở đầu quả tim.

Chỉ tiếc là cậu có nỗ lực muốn nhìn thấy khuôn mặt người đó như thế nào, cũng chỉ có thể thấy được đôi mắt.

Đó là một đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lạnh lùng, đôi còn ngươi đen nhánh sâu thẳm giống như muốn đem cậu hút vào trong đó.

Người đó, rốt cuộc là ai?

"Ký chủ, ký chủ, cậu có thể nghe được tôi nói gì không? Ký chủ!"

006 không thấy phiền chán mà liên tục gọi cậu, âm thanh non nớt kéo cậu ra khỏi suy nghĩ của mình.

Con ngươi đen nhánh rũ xuống, Mặc Diệc nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Cho dù cậu có biết rõ người xuất hiện trong trí nhớ của mình là ai, thì nói trắng ra, cậu đều không thể biết được đó có thật sự là ký ức của cậu hay không. Nói không chừng, đó chỉ là ký ức đó bản thân tự huyễn hoặc ra do đã trải qua quá nhiều đau khổ.

Chỉ là hình ảnh tưởng tượng này cũng quá mức chân thật, hơi thở của người đó, hai mắt ôn nhu, giống như thật sự đã khắc sâu vào linh hồn chả chính mình. Khiến cho cậu phải tiếp tục nhớ lại.

Kéo lại chiếc áo bông trên người, áng chừng khoảng nửa giờ đi bộ, Mặc Diệc mới về tới "nơi ở" hiện tại của mình, một góc dưới gầm cầu không có người lui tới.

Nơi này có vị trí hẻo lánh, xung quanh ẩm ướt, lạnh lẽo, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì che chắn.

Bên cạnh có một ít túi cùng thùng giấy chồng lên nhau thành một đống lộn xộn, đây là toàn bộ gia sản của Mặc Diệc. Trên mặt đất còn rải rác một tầng giấy thật dày, là "giường" cậu thường dùng để nghỉ ngơi.

Chỉ là hiện tại, trên giường lại nhiều thêm một người.

Mặc Diệc hơi nhíu mày, cậu không thích nơi thuộc về mình có hơi thở của người khác.

Trước đó cũng có kẻ muốn chiếm địa bàn của cậu, nhưng đều bị cậu không chút lưu tình đuổi đi.

Cậu còn tưởng rằng lần này cũng là như vậy, cho nên Mặc Diệc không hề do dự, trực tiếp đi tới. Chỉ là sau khi tới gần, hơi thở quen thuộc lại tiến vào xoang mũi.

Giống như biển sâu bao bọc lấy cậu, lập tức khiến cho Mặc Diệc nghĩ tới người đã ôn như ôm lấy cậu trong ký ức kia.

Chỉ là hương vị đó trong nháy mắt bị một luồng tử khí dày đặc mùi máu bao trùm.

Trong lòng Mặc Diệc căng thẳng, bước chân theo bản năng nhanh hơn.

Vừa tới gần, đã bị sắc đỏ của máu đâm vào mắt.

Một người đàn ông thảm hại nằm ở đó, thời tiết lạnh như vậy nhưng hắn lại không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bị nhăn nhúm cùng quần tây màu xám đậm.

Mái tóc ngắn rối loạn, hai mắt nhắm chặt, trên mặt người đàn ông tuấn mỹ này là một màu trắng xanh thiếu sức sống. Vẻ mặt của hắn giống như đang rất đau đớn, trong hoàn cảnh thời tiết lạnh như vậy nhưng trên trán lại toàn là mồ hôi.

Thân hình hắn thon dài, cho dù là nằm ngược lại cũng có thể nhận ra được vóc dáng hắn rất cao. Chỉ đáng tiếc là đôi chân dài đang tạo thành một tư thế vặn vẹo, chỗ đầu gối còn đang thấm máu ra ngoài, nhìn qua cực kì thê thảm.

Mặc Diệp nén hô hấp xuống thật nhẹ, nhìn khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc kia, cậu chần chờ vươn tay ra, liền thấy người còn đang hôn mê đột nhiên mở ra đôi mắt lạnh lẽo.

Còn ngươi hẹp dài của người đó chợt loé qua một tia sáng lạnh, mang theo ý muốn gϊếŧ chết người nào đến gần mình, nhưng đến khi thấy rõ khuôn mặt người đối diện, hắn lại giống như đã buông bỏ hết phòng bị, liền lập tức rời vào hôn mê.

Trong nháy mắt kia, ánh mắt đáng sợ của đối phương thực sự đã làm Mặc Diệc kiêng kị, tuy rằng khuôn mặt của người nọ trong ký ức của mình rất mơ hồ, nhưng cậu lại nhớ rõ cặp mắt kia, còn có hơi thở trên người người đó.

Mặc Diệc giống như con thú nhỏ bị lạc đường cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, đáy lòng sinh ra một chút vui sướиɠ.

Tuy những gì đã trải qua trong quá khứ khiến cho cậu không thể hoàn toàn buông bỏ hết phòng bị, nhưng lại giống như bản năng có sẵn, cậu không khắc chế được ý muốn tới gần người này của bản thân, đối với người nọ sinh ra ý muốn thân cận.

Nếu đã như vậy, cậu cũng không thể đem người này bỏ mặc ở đây.

Thậm chí, cậu còn sinh ra phẫn nộ cùng lo lắng khi nhìn thấy những vết thương trên người hắn.

Trong mắt cậu đều là một màu đỏ của máu, khuôn mặt Mặc Diệc dần trở nên nghiêm túc, cậu nghe được 006 đang ở trong thức hải kích động nói với bản thân: "Ký chủ! Ký chủ, hắn là vai ác. Hắn chính là Bạch Nhận, là vai ác của thế giới này!

Mặc Diệc nghe vậy liền kinh ngạc, nhìn người đàn ông trước mặt, cậu hoàn toàn không nghĩ tới nhiệm vụ kia có quan hệ gì với người này.

Tuy là trước đó cậu luôn không đáp lại 006, nhưng đối phương vẫn luôn tự mình lải nhải, cậu vẫn nghe được không ít.

Cậu đương nhiên biết 006 tới tìm mình là muốn mình giúp đỡ thấy đổi vận mệnh của vai ác trong thế giới này.

Mà hiện tại, hệ thống lại nói với cậu vai ác chính là người trước mặt cậu, khiến cho cậu không khỏi nghi ngờ trong này có âm mưu.

Nhưng nếu như giúp đỡ vai ác là giúp đỡ người này…

Cậu mím chặt môi, hàm dưới kéo căng thành một đường.

Tình trạng của đối phương như vậy không thể đợi được cậu vẫn luôn do dự không quyết, trong ấn tượng của cậu, còn người rất yếu ớt. Cậu không dám tưởng tượng nếu người này không được kịp thời chữa trị thì có thể hắn sẽ chết hay không.

Hơn nữa, hiện tại cậu không có cách nào sử dụng năng lực của chính mình để cứu người nọ, cho dù trong quá khứ có biết vài loại thuốc thì xung quanh nơi này cũng không có ngọn núi nào có thể tìm được những loại thuốc đó.

Dựa vào năng lực hiện tại của cậu, chỉ sợ không thể cứu được người này.

Nghĩ đến đây, Mặc Diệp đem áo bông trên người mình cởi ra, phủ lên trên người người nọ, muốn giữ ấm cho hắn, bản thân lại chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay đứng ở bên cạnh.

Làm xong những chuyện này, cậu mới nói chuyện với hệ thống: "006, cậu có thể nói rõ hơn cho tôi biết về nhiệm vụ mà cậu nói không?"

"A?"

Hệ thống đột nhiên nghe thấy Mặc Diệc trả lời, lúc đầu còn không có phản ứng, chờ cậu hỏi lại lần nữa, mới vội vàng vừa mừng vừa sợ đáp: "Ký chủ, cậu có thể nghe thấy tôi nói chuyện rồi!"

Cho đến khi chỉ số thông minh của bản thân quay trở lại, 006 nghĩ đến xưng hô của Mặc Diệc đối với bản thân, nó rõ ràng chưa nói gì cả, ký chủ vừa rồi đã gọi 006, rõ ràng là cậu có thể nghe được nó nói từ trước rồi!

Chính là ký chủ của nó, lâu như vậy đều không thèm để ý tới nó!

Nuốt ai oán trong lòng xuống, là một hệ thống hằng năm đều có thể nhận được khen thưởng công nhân ưu tú, 006 vẫn hoàn thành trách nhiệm nói cho Mặc Diệc những điều có liên quan đến mình cùng với nhiệm vụ này.

"cậu nói là, chúng ta hiện giờ đang ở trong một thế giới tiểu thuyết hư cấu, thế giới này cũng không phải là thế giới thật sự?" Mặc Diệc hỏi. "Bao gồm cả thế giới kia của tôi sao?"

"Đúng vậy."

006 gật đầu xong lại lắc đầu: "Tuy rằng những thế giới này đều chỉ là tiểu thế giới do Linh Khí tạo nên, nhưng đối với những sinh linh trong những thế giới này mà nói, nơi này chính là thế giới chân thật, chỉ là mỗi vị diện sẽ có Thiên Đạo khí vận cùng quy luật vận chuyển riêng của mình."

"Ký chủ, tôi mới vừa giải thích cho cậu rồi, những thế giới như vậy có hàng ngàn hàng vạn, khó tránh khỏi có một vài thế giới xuất hiện vấn đề.

Nhẹ thì khí vận hỗn loạn làm cho trật tự thế giới bị cản trở, nghiêm trọng thì toàn bộ thế giới đều có thể bị hỏng rồi biến mất.

Chúng tôi là những hệ thống do cục quản lý các vị diện tạo ra để giúp đỡ những người làm nhiệm vụ đi vào các thế giới có vấn đề để bảo vệ thế giới đó."

"Gần đây có một vài thế giới không biết vì lí do gì xuất hiện sai lệch, nhân vật quan trọng nào đó vốn dĩ trở thành trụ cột của thế giới, vận khí số mệnh lại đột nhiên bị rơi xuống, làm cho bọn họ gặp phải cực khổ mà đáng lí ra họ không phải gặp, thậm chí hắc hoá thành vai ác.

Mà những vai ác này thường rất mạnh, cho dù trong tình huống khí vận rơi xuống cực thấp, bọn họ vẫn có thể xoay chuyển cốt truyện, khiến cho vai chính không thể làm gì bọn họ. Kết quả là những tiểu thế giới này bị vặn vẹo nghiêm trọng, thậm chí là bị hỏng mất.

Nói xong, 006 thuận miệng nói: "Ký chủ, khí vận của tiểu thế giới sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của thế giới. Khí vận của một người, nói đơn giản thì giống như giá trị may mắn của người đó, đương nhiên, tình huống hiện tại so với cái đó phức tạp hơn rất nhiều.

Khí vận ảnh hưởng đến một người rất lớn.

Ký chủ, ngày thường vận khí của cậu hơi kém, cũng có liên quan đến giá trị khí vận của cậu rất thấp."

Mặc Diệp nghe được điều này, khoé miệng co rút, cậu cảm thấy lời 006 đang nói là rất nhẹ nhàng rồi. Cậu căn bản không phải vận khí hơi kém, mà là đặc biệt kém mới đúng!

Chỉ là…"giá trị khí vận của tôi thấp lắm sao?"

Mặc Diệc lần đầu tiên biết đến điều này, giải thích vừa rồi của hệ thống rất dễ hiểu, cậu vừa nghe liền hiểu được, hơn nữa giống như trong nháy mắt đã thật sự chấp nhận.

Như vậy không thể trách tại sao bản thân lại luôn xui xẻo, thì ra là cùng vận khí của cậu có liên quan.

Nhưng điều này cũng là nằm trong dự đoán của cậu. Bản thân bị gọi là điềm xấu, làm sao có thể có khí vận lớn được?

Sau khi 006 nói xong, thấy Mặc Diệc cũng không có cảm xúc không tốt nào, nó nhẹ nhàng thở ra, lại tiếp tục giải thích cho cậu cốt truyện bạn đầu của thế giới này.

Trong lời nói của 006, vị diện này có cốt truyện tương tự với một truyện ngôn tình tổng tài bá đạo.

Nhà họ Bạch là thế gia nổi tiếng của nước Hạ, nam chủ Bạch Dục Thành là con trai của gia chủ nhà họ Bạch, tổng tài của tập đoàn Thịnh Hằng. Nữ chủ Diệp Thi Sương lại là một người dựa vào sự thông minh cùng tài trí của chính mình mà nỗ lực trở nên nổi bật.

Hai người có duyên gặp nhau, quên biết rồi yêu nhau, mở ra một câu chuyện tình yêu hài hước nhẹ nhàng.

Vốn là một câu chuyện vui vẻ nhẹ nhàng, nam nữ chủ hạnh phúc bên nhau thì đi đến kết thúc.

Nhưng vấn đề là có một nhân vật có vai trò trợ giúp rất lớn cho nam chủ trong thế giới nguyên bản, chính là Bạch Nhận, xuất hiện sai lệch, biến thành vai ác.!