Chương 1: Lão đại xe lăn với tiểu chó săn

Ở phía bắc nước Hạ, trên đường Thân Thành, rất nhiều người vội vàng đi lại, giống như đang cố gắng thoát khỏi không khí thời tiết lúc chập tối.

Những cơn gió thời điểm này thổi đến da đầu tê dại.

Thân Thành là một thành thị có bốn mùa rõ ràng, quang cảnh tuyệt đẹp. Tuy kinh tế không quá nổi bật, nhưng lại có sản vật phong phú.

Nơi này thời tiết thay đổi rất nhanh, mới vừa vào tháng mười, trời liền đổ mưa dày đặc, tiết trời cũng dần trở lạnh.

Thời điểm này, nếu mặc áo bông thì còn quá sớm, thế nhưng không khí lạnh đã làm cho bàn tay lộ ra ngoài lớp áo khoác của những người qua đường bị đông đến đỏ lên.

Rõ ràng lá cây hai bên đường đều chưa hoàn toàn khô héo, nhưng lại có thể đoán được không lâu nữa chúng sẽ bị biến thành những dải màu trắng xếp đè lên nhau trên mặt đất.

Bên lề đường có một quán bánh mì mới mở, trong không khí truyền đến từng đợt mùi thơm.

Một nhân viên có thân hình mập mạp cầm khay nướng đi ra, đem những chiếc bánh mì phô mai mới ra lò bày biện trên kệ hàng.

Một hàng bánh mì hình tròn, đẹp mắt còn nóng hổi, phía trên rải một lớp đường trắng, trông cực kỳ hấp dẫn.

Một đứa trẻ trên người mặc áo khoác có chỗ bị rách lộ ra những sợi bông mềm mại đứng trong góc đường, dường như đã chờ rất lâu, hai mắt nhìn chằm chằm lên hàng bánh trên kệ.

Áo bông trên người to rộng, phía dưới quần lại rất ngắn, thậm chí lộ ra mắt cá chân, hơn nữa dép lê cũng đã cũ nát. Vừa nhìn liền đoán được quần áo trên người là từ nơi nào đó nhặt được, cố gắng chắp vá lại, cũng miễn cưỡng có thể chống rét.

Thân hình nhỏ gầy, trên người toàn là bụi bẩn khiến người khác không nhìn rõ mặt, tất cả đều cho thấy cậu là một đứa trẻ ăn xin bên đường, nhưng đôi mắt lộ ra dưới lớp bụi bẩn kia lại sáng ngời đến hút mắt.

Mặc Diệc hít vào một chút mùi thơm, nhìn lên hàng bánh mì trên kệ mà nuốt nước miếng.

Cậu đề phòng nhìn bốn phía xung quanh, chú ý thấy không có người qua lại mới chậm rãi đi ra. Sau đó trong lúc nhân viên cửa hàng vào trong lấy mẻ bánh khác, nhanh chóng chạy qua bên kệ hàng.

Sau lưng truyền đến một tràng tiếng chửi bậy, Mặc Diệc lại không thèm để ý tới, chạy thẳng ra khỏi con phố này, đến khi bóng dáng người kia biến mất mới dừng lại.

Đoạn đường này không ngắn, nhưng hơi thở cậu vẫn không loạn nhịp. Cúi đầu nhìn chiếc bánh mì trong tay còn đang bốc lên hơi nóng, hài lòng kéo cong khoé miệng.

Xác định bản thân đã an toàn, Mặc Diệc gấp gáp đưa bánh mì lên trước mặt.

Bánh mì phô mai mới vừa ra lò, bên ngoài có một lớp da vàng giòn, bên trong mềm mại ngọt ngào, nhất là bên trong cùng còn có nhân pho mai. Chỉ cần tưởng tượng một chút đã cảm thấy hương vị đó tuyệt vời ra sao.

Cậu hít vào mùi thơm của chiếc bánh, răng nanh bén nhọn cắn xuống một miếng, trong miệng nếm được vị ngọt, vội vã mà thưởng thức mỹ thực.

Bánh mì vẫn còn nóng, khoé miệng bị phỏng đến đỏ lên, cậu lại không quan tâm cắn xuống từng miếng lớn.

Liên tục cắn vài miếng vẫn chưa ăn đến nhân phô mai. Cậu dứt khoát xé đôi miếng bánh lại thấy bên trong trống không.

Bánh mì đã làm ra được để lên kệ không thể nào lần nào cũng có sai sót, nhưng mỗi lần cậu đều có thể chọn trúng.

Chỉ là Mặc Diệc đã quen rồi, vận khí của cậu từ trước tới nay đều không tốt, có thể ăn được bánh mì còn nóng mới vừa ra lò đã là rất may mắn.

Chỉ một lát sau, nửa chiếc bánh mì đã bị cậu ăn hết.

Thoải mái thở ra một hơi, trong mắt cậu lộ ra tia thoả mãn.

Cậu thích ăn đồ ăn ngon như vậy, không giống trước đây, có một thời gian rất dài cậu chỉ có thể bị khoá lại bằng xích sắt, bốn góc nhà đều bị gió lùa vào, chỉ được ăn cơm thừa canh cặn.

Bên cạnh có vài người đi qua, Mặc Diệc cũng không để ý tới. Cậu không giống lúc vừa tới thế giới này, vừa có người tới gần liền căng thẳng, sợ hãi sẽ gặp phải gì đó.

Nơi này vẫn sẽ có một vài người ném cho cậu ánh mắt khinh thường cùng ghét bỏ, nhưng cũng có nhiều người chỉ quan tâm đến việc của mình, không ai phí thời gian đi để ý một đứa bé ăn mày bên lề đường.

Có thể nói cậu đến thế giới này chưa được mấy ngày, lại là những ngày tháng hiếm có nhất mà cậu có được.

Có thể sinh hoạt bình thường, là tình cảnh trước kia cậu có mơ cũng không dám nghĩ tới.

Mặc Diệc giơ lên nửa cái bánh mì còn lại, quyết định một lúc nữa sẽ ăn. Đúng lúc này, phía sau có người lao tới.

Vì có cảm giác nhạy bén hơn người khác, cậu đã sớm đoán được trước khi có âm thanh vang lên, kịp thời né tránh cánh tay người nọ. Người trẻ tuổi đó không chú ý nhìn đường, may mắn không bị đυ.ng ngã, nhưng bàn tay cầm bánh mì của cậu không cẩn thận đập vào một tấm bảng.

Lòng bàn tay vừa buông lỏng, bánh mì liền rơi trên mặt đất.

Lại là một ngày xui xẻo…

Nhìn nửa chiếc bánh mì trên mặt đất, Mặc Diệc thở dài trong lòng, nhưng lại cúi xuống nhặt lên, phủi đi lớp bụi phía trên, sau đó trực tiếp đưa vào miệng.

"Ký chủ, bánh mì này đã bẩn rồi! Không thể ăn được!"

Thức hải truyền đến âm thanh lo lắng của một đứa nhỏ, khiến Mặc Diệc sợ tới mức tay cậu run lên, suýt chút nữa lại làm rơi bánh mì xuống đất.

Khoé miệng cậu co rút, tiếp tục không để ý tới âm thanh trong đầu, hai ba miếng ăn hết miếng bánh.

Đúng là chỉ có ăn vào trong bụng mới khiến người ta yên tâm!

Thanh âm trong đầu vẫn lải nhải không ngừng, bên trong thức hải, một con chó nhỏ không ngại phiền mà nói với Mặc Diệp: "Ký chủ, ký chủ! Khi nào cậu mới có thể nghe thấy tôi nói chuyện đây! 006 rất lo lắng cho cậu đó!

Nếu cậu có thể nghe thấy thì tốt rồi, chúng ta có thể lập tức đi làm nhiệm vụ.

Cho dù chưa làm nhiệm vụ, đi tìm vai ác trước cũng được, cậu hiện tại mỗi ngày trôi qua cũng quá khổ rồi! Hu hu hu!

Con chó nhỏ đau lòng nhìn đứa trẻ nghèo khổ trước mắt, đôi mắt đỏ lên, hai lỗ tai cụp xuống, không ngại phiền chán mà tự mình lảm nhảm, nhưng vẫn như trước không được đáp lại.

Hệ thống không hiểu, nó rất vất vả mới có thể tỉnh lại, rốt cuộc có thể chăm sóc ký chủ, cùng nói chuyện với ký chủ, nhưng vì sao ký chủ lại giống như không biết đến sự tồn tại của mình, cũng không để ý đến nó một chút nào.

Chẳng lẽ là mặc dù mình vẫn ở trong thức hải của ký chủ, nhưng bọn họ lại không cách nào nói chuyện với nhau? Nếu như vậy ký chủ một mình ở thế giới xa lạ như vậy, hẳn sẽ rất sợ hãi!

Mặc Diệc không biết những lo lắng trong lòng 006, biểu cảm trên mặt cậu không hề thay đổi, giống như thực sự không nghe được âm thanh trong thức hải của mình, theo ý muốn bản thân mà đi tới phía trước.

Mặc Diệc thực ra cũng không phải người của thế giới này, thế giới của cậu rất lạc hậu, không giống như hiện tại, trên mặt đường có vô số phương tiện giao thông chạy như bay, còn có những đồ ăn ngon mà cậu chưa từng được thấy.

Tuy vậy, hiểu biết của cậu đối với thế giới ban đầu của con người không đủ. Bởi vì từ ngày cậu ra đời, thân thể cậu đã có một cỗ năng lượng khổng lồ. Chỉ là cỗ năng lượng đó không mang đến vận may cho cậu, ngược lại, từ khi có ký ức, xung quanh cậu chỉ toàn là ác ý.

Cậu không biết bản thân là cái gì, không phải người cũng không phải thú, tuy rằng có hình thái là thú, nhưng cũng có thể hoá thành người. Chỉ là hình người của cậu vẫn có đôi tại cùng đuôi thú.

Những động vậy trong rừng đều sợ cậu, rời xa cậu, cậu trưởng thành trong cô độc. Khi còn nhỏ, lần đầu tiên phát hiện xóm làng của con người, cậu còn nghĩ rằng mình có thể tìm được bạn, lại bị nhóm người đó đánh cho mình đầy thương tích rồi đuổi đi.

Mọi người chán ghét cậu, sợ hãi cậu, sau khi phát hiện năng lực của cậu thì lại nghĩ mọi cách để khống chế lợi dụng cậu. Trong miệng lại luôn nói cậu tượng trưng cho điềm xấu.

Cứ như thế, Mặc Diệc lớn lên trong sự nhục mạ của người khác, nhận hết về mình bảo tủi nhục cùng sự tra tấn. Thế giới lạnh lẽo kia, không có một chút ấm áp nào là dành cho cậu.

Cuối cùng, cậu không thể nhịn được, lựa chọn kết thúc tất cả, mang theo cả những kẻ đã từng sỉ nhục cậu.

Cậu vốn dĩ cho rằng mọi thứ đều chấm dứt tại đây, nhưng lại không ngờ, lần nữa tỉnh lại, cậu lại không chết, cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện ở một thế giới xa lạ.

Thức hải lại có thêm một con vật kỳ quái, còn luôn miệng nói với cậu những lời nói cổ quái.

Cho dù bản thân chưa bao giờ đáp lại, đối phương vẫn thường xuyên lảm nhảm, nhưng cũng để lộ không ít thông tin.

Cho nên hiện tại, Mặc Diệc biết được con chó nhỏ này là một hệ thống do một vị diện quản lý tạo ra, số hiệu là 006. Cũng biết đối phương tới tìm cậu là muốn cậu hỗ trợ làm nhiệm vụ gì đó, giống như thay đổi vận mệnh của vai ác trong thế giới nào đó, cứu vớt thế giới linh tinh.

Chỉ là nghe đến nhiệm vụ, cậu đã không còn hứng thú gì.

Cậu bị người khác mang bộ mặt giả nhân giả nghĩa đến lừa gạt rất nhiều lần, không phải chưa từng thử tin tưởng, chỉ là kết quả mà cậu nhận được, vĩnh viễn luôn làm cậu thất vọng, cậu không muốn lại bị bất cứ kẻ nào lợi dụng thêm nữa.

Đến mức đối phương nói rằng nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không thể quay trở lại thế giới ban đầu, cậu cũng không quan tâm.

Thế giới như vậy, có gì đáng để trở về cơ chứ.

Cậu đối với thế giới ban đầu của mình không có một chút lưu luyến nào, đối với thế giới mới đến này, cũng không có mong đợi.

Không có hy vọng thì không có thất vọng. Nếu có thể bình yên sống qua ngày, cậu đã thoả mãn rồi.

Có một điều không tốt duy nhất chính là, nghe hệ thống nói thì thân thể hiện tại của cậu là do hệ thống dùng năng lượng để tạo ra, không thể rắn chắc bằng thân thể bạn đầu của cậu, không thể sử dụng sức mạnh bản đầu, hơn nữa những năng lực khác cũng bị áp chế.

Không có móng vuốt bén nhọn, cũng không thể phun lửa, cậu thậm chí không có biện pháp trở về hình thú.

Nhưng như vậy cũng tốt, cậu bây giờ mới nhìn giống như một con người, cuối cùng cũng không phải dị loại, cũng bớt đi được chút phiền toái.

Mặc Diệp cũng nhiều lần lén lút thử điều động thức hải, muốn đuổi hệ thống này ra ngoài.

Nhưng đối phương giống như cắm rễ ở trong đầu cậu, quan trọng nhất là, cậu lại cảm thấy cậu với 006 rất hợp nhau, không giống như bị mạnh mẽ xâm nhập, ngược lại giống như bản thân tự mình chấp nhận.

Nhưng làm sao có thể như vậy!

Mặc Diệc cảm thấy rất cổ quái, nhưng trong khoảng thời gian này những việc quái dị xảy ra rất nhiều.

Sau khi đi tới thế giới này, trong đầu cậu thậm chí sẽ thoáng xuất hiện một số kí ức mà cậu chưa từng trải qua.

Có hình ảnh một người mặc trường bào màu trắng luôn mỉm cười với cậu. Đối phương chủ động đi đến nâng chính mình trong hình thái thú lên ôm vào trong ngực, vuốt ve bộ lông đen nhánh, còn nhẹ dỗ cậu.

Âm thanh của người đó lạnh lẽo, nhưng lại nói chuyện với mình rất ấm áp.

Cậu nhớ rõ người đó hôn lỗ tai cậu, còn gọi cậu là "Tiểu Mặc". Ôn nhu nói với cậu: "tôi đặt cho em một cái tên, gọi là Mặc Diệc nhé?

"Chính là chữ Diệc có bốn ngọn lửa kia, em xem trên trán em còn có một ấn ký hình ngọn lửa giống mấy ngọn lửa đó, em còn biết dùng lửa, tôi cảm thấy chữ này cực kỳ hợp với em.

"Hơn nữa quan trọng nhất là, Diệc ở tên có nghĩa là bình an.