Chương 5: Cứu mỹ nhân rất nguy hiểm

Thiếu niên bị thình lình ánh sáng chiếu vào nên mở bừng mắt, đứng dậy, đôi mắt đảo qua Lục Cảnh Nguyên, muốn mở miệng nói gì đó nhưng nhịn không được nhỏ giọng ho khan, trong không khí nồng đậm mùi máu tươi.

Đôi mắt màu đen phủ nhàn nhạt sương mờ, bên trong lạnh lùng mang theo nhè nhẹ cảnh giác. Quả nhiên là nhất phái thanh lãnh tuấn mỹ, dù là đang gặp nạn, dưới hoàn cảnh, trang dung chật vật, cũng làm người dời không nổi ánh mắt.

Lục Cảnh Nguyên vội vàng tiến lên đỡ lấy mỹ thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt lưng thuận khí, sau đó đánh giá vết thương toàn thân của đối phương.

Bị thương đúng là không nhẹ, vết thương trải rộng toàn thân, rợn người khi nhìn thấy . Có mấy cái miệng vết thương lớn, máu còn đang ồ ạt chảy, bên hông giắt một cái túi Càn Khôn cùng một cái bạch ngọc lệnh bài.

Bạch ngọc lệnh bài bốn góc bóng loáng, thông thấu không có một chút tạp chất, ở giữa có ba đường sóng gợn mạ vàng. Người khác có thể không nhận ra, Lục Cảnh Nguyên lại biết, đây là lệnh thông hành của hoàng tộc.

Khẳng định người này là Tịch Tiêu Bạch, không sai được.

“Suỵt,” Lục Cảnh Nguyên đem ngón trỏ để ở trên môi, hạ giọng nói: “Đừng sợ, ta cứu ngươi ra ngoài.”

Dứt lời, cậu thật cẩn thận nâng lên cánh tay của Tịch Tiêu Bạch đặt ở trên vai mình, đem nửa mê nửa tỉnh thiếu niên đỡ lên.

Không nghĩ tới chân vừa mới bước ra, Lục Cảnh Nguyên thiếu chút nữa đứng không vững, mày thẳng nhíu lại.

Không phải đâu, Tịch Tiêu Bạch nhìn qua gầy như vậy, làm sao lại nặng thế chư?!

Lục Cảnh Nguyên hai tay đều vịn lên, mới miễn cưỡng đứng vững gót chân, dùng kiếm đẩy ra màn kiệu, đỡ người đi ra ngoài.

Bên ngoài kiệu hoa vẫn còn bay đầy sương mù, duỗi tay không thấy năm ngón tay, không biết vì sao, thanh âm ầm ĩ của đám người khiêng kiệu dần nhỏ xuống, hoàn toàn không có cảm giác lộn xộn vừa nãy. Lục Cảnh Nguyên tuân theo “36 kế, tẩu vi thượng sách” lý niệm, bước chân nhanh hơn, mang theo Tịch Tiêu Bạch lập tức rời đi kiệu hoa.

Hai người đi được nửa đường, cho đên khi không còn người cùng với sương trắng. Lục Cảnh Nguyên hổn hển thở dốc, thấy không ai đuổi theo, bước chân dần dần thả chậm lại.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Trước mắt Tịch Ninh Trần biến thành màu đen, tay phải nhẹ nhàng đẩy, kéo ra cùng với Lục Cảnh Nguyên khoảng cách. Giấu ở phía sau tay trái, đầu ngón tay trào ra một đoàn linh lực.

“Ta kêu Lục Cảnh Nguyên.” Lục Cảnh Nguyên cơ bản không thấy được người trước mặt trong tay linh lực nhảy lên, nhìn mỹ nhân trước mặt nói: “Ngươi yên tâm đi, ta là tới đây để cứu ngươi.”

Tịch Ninh Trần nhíu mi, càng thêm nghi ngờ nói: “Xưa nay hai ta không quen biết, vì sao ngươi phải cứu ta?”

Lục Cảnh Nguyên nghĩ thầm ‘đương nhiên là vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống nha’, nhưng mà không thể nói thẳng ra như vậy được.

“Ta là một người thầy thuốc, thấy ngươi bị thương nặng như vậy, không thể nhịn được thấy chết mà không cứu.”

Lục Cảnh Nguyên tùy ý bịa một lý do, quay đầu nói: “Kìa, ở phía trước chính là tiệm thuốc của ta, đi cùng ta đến đó chữa thương đi thôi.”

Tịch Ninh Trần đứng yên không động đậy, thâm ý nói: “Ngươi ở nơi thâm sơn cùng cốc này mở tiệm thuốc?”

Dứt lời, tay trái vung lên, một đoàn linh lực mạnh mẽ gào thét phóng ra. Lục Cảnh Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể theo bản năng tại chỗ loé lên, quả cầu linh lực như tia chớp đυ.ng vào thân cây phía sau cậu. “

Ầm” một tiếng, thân cây thật mạnh lắc lư, hơn một nửa lá cây ào ào rơi xuống.

Lục Cảnh Nguyên ngây người đứng tại chỗ, kinh hồn táng đảm.

“Phù~”, may mà nguyên thân còn có một chút tu vi, bằng không cứu người không cứu thành, chính mình trước mất mạng.

“Ngươi…… Ngươi không tin ta, ngươi cũng không đến mức tấn công ta a!” Lục Cảnh Nguyên chống nạnh tức giận chuyển hướng nhìn Tịch Ninh Trần, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm người trước mặt, hung dữ nói: “Ta thật sự là tới cứu ngươi!”

Tịch Ninh Trần thấy đối phương không hề có khả năng phản kháng, nửa tin nửa ngờ mà thu hồi linh lực, nhưng trong mắt cảnh giác cùng với địch ý lại không chút suy.. Lục Cảnh Nguyên đang suy nghĩ làm sao để chứng minh lời nói của mình, khi quay lại, Tịch Ninh Trần bỗng nhiên chân cẳng không xong, sắc mặt trắng bệch ngã xuống.

——