Chương 4: Xám xịt kiệu hoa có mỹ nhân

“Haiz~”

Lục Cảnh Nguyên nhàm chán thở dài, tại sao nguyên thân lại chọn cái nơi hoang vu hẻo lánh này để mở tiệm thuốc, không nói tới người bệnh, ngày thường cũng không thấy được một người sống, chỉ có thỏ hoang trên núi làm bạn.

Qua hơn nửa tháng, gương đồng đều sắp bị nhìn ra hố, cũng không gặp được một người.

Hôm nay, Lục Cảnh Nguyên đang nằm trên giường vu vơ suy nghĩ, bỗng nhiên thấy cái gì màu đỏ thoáng qua.

Cậu lập tức bật người dậy, nhìn kỹ gương đồng, quả nhiên là một chiếc kiệu hoa lung lay chậm rãi đi trên đường núi.

Nhà ai rước dâu lại hướng trong núi đi? Kiệu hoa còn có màu xám xịt, vừa nhìn thấy biết liền là không phải đứng đắn gia đình dùng kiệu. Lục Cảnh Nguyên nắm lên Dương Tuyết bay nhanh chạy ra ngoài, tránh sau một thân cây gần đường núi, vịn nhánh cây nhìn xuống dưới chân núi.

Nâng kiệu có sáu người, cộng với đoàn đón dâu ở phía sau cũng không vượt quá mười người. Bọn họ đều trang điểm bình thường, mặc áo vải thô, thở hồng hộc mà khiêng kiệu, khiêng rương, không giống như là lệ quỷ, ma tu.

Thừa dịp hiện tại Giang Siêu và thuộc hạ của hắn chưa tới, cần phải đánh nhanh thắng nhanh.

Lục Cảnh Nguyên từ trong lòng móc ra một cái phù chú, nhỏ giọng niệm chú ngữ ở phía trên, nhắm chuẩn phía trước kiệu rồi ném xuống.

Hưu ——

“Cái gì vậy?”

“Khụ khụ khụ khụ khụ…… Từ đâu ra sương mù a!”

“Còn không mau bảo hộ kiệu a! Khụ khụ khụ khụ a a……”

Một luồng sặc nồng sương mù bay khắp nơi, sương trắng nồng đậm bao phủ toàn bộ đường núi, phút chốc đã duỗi tay nhìn không rõ năm ngón tay. Đám phu khiêng kiệu bị sặc tưới nỗi nói không ra lời, nước mắt chảy ra, lập tức buông kiệu, tay chân luống cuống.

Tranh thủ lúc này, Lục Cảnh Nguyên nhanh chóng thu hồi kiếm, vén lên mành kiệu hoa.

Cậu chỉ thấy bên trong nằm một người không động đậy, trên người toàn là máu, mắt nhắm lại dựa vào đệm. Màu đỏ tươi vết máu nổi bật trên khuôn mặt nhợt nhạt, tóc đen rối tung, mày nhíu chặt, mỏng dài lông mi run nhẹ, mồ hôi trên trán ròng ròng.

Lục Cảnh Nguyên thật cẩn thận đem màn cửa vén ra, mở rộng cửa kiệu.

Yếu ớt ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào chiếu rõ mặt người nằm, Lục Cảnh Nguyên mắt trợn to, đứng ngây ra.

Trong tiểu thuyết nói Tịch Tiêu Bạch nhan như người trời, kinh diễm bốn tòa , diện mạo nam tử ở trước mặt có thể nói xứng được tám chữ này.

Nhưng mà hình như có chỗ nào đó sai sai???

“Ngươi là ai?" Xa lạ âm thanh vang lên.