Chương 18: Ám sát 1: Mũi tên bắn

“Không có cách nào xác định?” Lục Cảnh Nguyên kinh ngạc nói: “Vì sao không thể? Các ngươi không thông báo gia đình có người mất tích đến xác nhận thi thể sao?”

Không thể nào, đều chết mười người, chẳng lẽ không có ai là người dân thành Bình Giang sao?

“Chúng ta riêng tra xét dân cư mất tích tại địa phương, cũng làm một ít người nhà đến nhận diện thi thể, nhưng đều không khớp,” quan khám nghiệm tử thi chau mày, lộ vẻ khó xử: “Chúng ta còn dò hỏi mấy cái thành trấn lân cận, cũng đều không cách nào xác nhận thân phận những thi thể này.”

Chậc, này vụ án thật phức tạp. Chẳng lẽ hung thủ gϊếŧ người ở thật xa địa phương, sau đó chuyên môn vận chuyển tới thành Bình Giang?

Lục Cảnh Nguyên tiếp tục hỏi: “Vậy đầu của những thi thể này cũng vẫn luôn tìm không thấy sao?”

Quan khám nghiệm thở dài: “Chúng ta đã tìm khắp hiện trường vụ án cũng xung quanh, cơ hồ đem toàn bộ thành Bình Giang đều lật tung, cũng không tìm thấy cái đầu nào xứng đôi; giống như đầu của mười thi thể này toàn bộ bốc khói.”

Không khí quỷ dị lan tràn trong băng thất, Lục Cảnh Nguyên nhíu mày không nói, Tịch Ninh Trần lại mặt không biểu cảm, giống như là đối với kết quả này đã đoán trước, hỏi: “Mỗi thi thể ở đây là được phát hiện như thế nào , có kĩ càng ghi chép lại không?”

“Có, ta đi lấy trình hai vị đại nhân xem ngay.” Quan khám nghiệm nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Đến khi hai người rời khỏi phủ huyện, mặt trời đã lặn về hướng tây, đường phố quạnh quẽ yên tĩnh một mảnh, một người đi đường cũng không có.

Cũng là vụ án này quá kỳ bí, làm lòng người sợ hãi nên buổi tối người dân không dám ra cửa. Lục Cảnh Nguyên không nhịn được hỏi: “Ngươi nói xem, chẳng lẽ là hung thủ rảnh quá không có gì làm nên đem thi thể từ nơi thật xa đưa đến nơi này :v?”

“Đương nhiên không phải.” Tịch Ninh Trần trực tiếp phủ định, “Những thi thể vốn dĩ đã có vấn đề.”

“Vấn đề? Cái gì vấn đề a?” Lục Cảnh Nguyên nghe xong càng thêm nghi hoặc, quay đầu sang nhìn Tịch Ninh Trần, bỗng nhiên một bóng dáng mũi tên hiện lên trong mắt.

Vù ——

Một mũi tên bắn lén từ phía trước bay tới.

Tịch Ninh Trần phản ứng cực nhanh, một tay đem Lục Cảnh Nguyên đẩy ra xa mấy mét, một tay nhặt lên trên mặt đất hòn đá hướng phía trước ném đi.

Mũi tên bắn lén xuyên qua khoảng trống giữa hai người, xuyên sâu vào mặt đất, chỉ cong một nửa ở bên ngoài.

Lục Cảnh Nguyên lảo đảo mấy bước, còn không kịp phản ứng lại đã xảy ra cái gì, một người bịt mặt từ đâu xuất hiện giơ kiếm vụt tới, động tác nhanh tưới mức cậu thấy không rõ. Tịch Ninh Trần vận chuyển linh lực, cường liệt ánh sáng trắng xuất hiện trong tay.

Ầm! ——

Chói mắt sóng linh lực cùng thân kiếm trong nháy mắt mạnh mẽ chạm vào nhau, người cầm kiếm lảo đảo bị đẩy ra đi thật xa, nhưng không hề có ý lui bước, hơi chút điều chỉnh lại vọt đi lên.

Lông mày Tịch Ninh Trần nhíu chặt, bay vụt lên trời, vung ống tay áo lên phóng ra hai quả sắc bén tụ tiễn (một loại ám khí) về phía người ám sát.

Sắc bén tụ tiễn từ trên trời giáng xuống, người cầm kiếm lắc mình tránh thoát, hai quả tụ tiễn cắt qua sườn mặt của hắn, nhưng không thể ngăn cản hắn tiến công, chỉ thấy trên mặt hắn chảy máu, trong tay kiếm khí lại càng tăng lên.

Xong đời, cứ như vậy đi xuống, phỏng chừng bọn họ hai người đều phải chết ở trên tay thích khách che mặt này. Trốn ở góc phòng Lục Cảnh Nguyên lật tung túi cùng ống tay áo, phát hiện một tờ phù chú chưa bị sử dụng, lập tức tìm cách ném ra ngoài.

Tuy rằng cậu không biết phương pháp tùy tiện ném văng ra, nhưng cũng may phù chú xem như lợi hại, người cầm kiếm bất ngờ không kịp phản ứng bị phù chú ném trúng gây ra ám thương, hắn quay đầu nhìn qua phía Lục Cảnh Nguyên, Tịch Ninh Trần nhân cơ hội vung lên linh lực đẩy văng ra kiếm trong tay hắn.

Loảng xoảng ——

Tí tách tí tách máu tươi rơi đầy đất, người cầm kiếm đỡ cánh tay, bàn chân không vững loạng choạng lui về phía sau vài bước,

Sau đó không biết từ đâu, hắn móc ra một lá bùa ném mạnh trên mặt đất, thoáng chốc khói đen nổi lên bốn phía, người cầm kiếm biến mất.

Tịch Ninh Trần căng chặt thần kinh thả lỏng xuống dưới, Lục Cảnh Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ trong một góc đi ra: “Phù~, cuối cùng là an toàn, làm ta sợ muốn chết, a!”

Lạch cạch, chân Lục Cảnh Nguyên bị một cái giỏ tre vướng, cậu ngã oạch trên mặt đất.