Chương 17: Xuống núi 4:

Lục Cảnh Nguyên hơi khó xử: “Chúng ta không có pháp lệnh của Dược Tông, hiện tại gặp quan phủ nên nói như thế nào ?

Tịch Ninh Trần nói: “Không cần mang lệnh bài, đương kim hoàng thượng không thích tu sĩ, bên dưới quan viên cũng thực hiện trên làm dưới theo, cầm theo Dược tông lệnh bài bọn họ chưa chắc sẽ khách khí với chúng ta.

Lục Cảnh Nguyên bừng tỉnh: “Ra là vậy.”

Tịch Ninh Trần bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu, “Ngươi không biết?”

“Ta……” Tiểu thuyết không đối với việc nãy mô tả chi tiết nên cậu đương nhiên không biết, Lục Cảnh Nguyên vội vàng giải thích nói: “Ta, ta lâu lắm không xuống núi …… Không biết tình huống dưới chân núi cũng là bình thường, sao ngươi lại dùng ánh mắt này nhìn ta?”

“Không có gì.” Tịch Ninh Trần thu hồi tầm mắt, khôi phục bình tĩnh thần sắc. Hai người đã tới rồi quan phủ cửa, hắn lấy ra hoàng tộc lệnh bài, tiến lên cùng cửa thủ vệ nói vài câu.

Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên Tịch Tiêu Bạch hoàng tộc thân phận, này có thể so Dược Tông thủ lệnh dùng tốt nhiều.

Lục Cảnh Nguyên ám đạo một câu thông minh, thủ vệ thấy là người hoàng tộc, lập tức liền thỉnh bọn họ đi vào.

Huyện lệnh cũng không biết từ nào đến tin tức, tự mình ra tới nghênh đón bọn họ, “Hai vị đại nhân hảo, không biết hai vị có việc gì sao?”

“Chúng ta là hoàng tộc tới tu sĩ, hiện tại thế Dược Tông tiếp nhận các ngươi sở tra án tử.” Tịch Ninh Trần lạnh lùng mở miệng, “Nhớ lấy, không cần lộ ra, mang chúng ta đi xem kia mười cổ th·i th·ể đi.”

Đương kim hoàng tộc tuy không mừng Tiên tộc, nhưng hoàn toàn không có tu sĩ, lại sợ hãi ngày sau ra cái gì quỷ dị việc đều phải dựa vào Tiên tộc, cho nên lén trộm dưỡng một ít tu sĩ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Giờ phút này bọn họ giả trang thành như vậy thân phận, là không thể tốt hơn.

Huyện lệnh hiểu rõ gật gật đầu, “Tại hạ minh bạch, tuyệt đối sẽ không lộ ra. Xin hỏi làm sao xưng hô hai vị đại nhân?”

Lục Cảnh Nguyên nói: “Ta họ Lục.”

Tịch Ninh Trần mặt không đổi sắc nói: “Ta cũng vậy.”

Lục Cảnh Nguyên nghe xong, ánh mắt chấn động một chút. Nhưng cũng hiểu được thân phận chỉ là dùng để ngụy trang, Tịch Tiêu Bạch không muốn lộ ra chính mình là hoàng tộc, dùng họ khác cũng bình thường. Lục Cảnh Nguyên ngầm hiểu, bên ngoài không có dị thường biểu hiện.

“Vâng, vâng, hai vị Lục đại nhân, mời đi theo ta.” Huyện lệnh đưa tay mời, dẫn hai người đi tới hầm băng chứa thi thể.

“Vụ án này, chúng ta đã điều tra hơn một tháng, đến nay vẫn không có manh mối gì. Làm phiền hai vị đại nhân giúp chúng ta suy nghĩ biện pháp.

Cửa hầm băng vừa mở ra, tầng tầng lớp lớp khí lạnh đánh úp lại, trên mặt bàn nằm mười cổ đủ loại kiểu dáng không đầu tử thi. Hiện tại thời tiết còn không nóng, thi thể được bảo tồn cũng coi như là hoàn hảo. Mặt cắt ở phần cổ hiện ra đáng sợ màu đỏ tươi, cổ bị thiếu một đoạn loang lổ vết máu đã khô đọng lại, khiến người nhìn thấy không rét mà run.

“Cho tới hiện tại mới thôi, đã phát hiện mười cổ thi thể, đều không có đầu, nguyên nhân chết là bị chém đầu.”

Ngỗ tác mặt ủ mày chau, nhìn những tử thi nằm ở trên giường đá, thở ngắn than dài nói: “Những thi thể này, có nam có nữ, có già có trẻ, tổng kết lại nói chính là……”

Tịch Ninh Trần nói thẳng: “Trừ bỏ trên người đều có Nê Sa, các ngươi không tìm thấy điểm giống nhau nào khác đúng không?”

Ngỗ tác gật đầu, “Đúng vậy.”

Lục Cảnh Nguyên nhìn này mấy cỗ thi thể không có đầu không nhịn được mà buồn nôn, tầm mắt vội vàng dời sang chỗ khác, hỏi: “Thân phận của những tử thi này có điều tra được là ai sao?”

Nghe xong câu hỏi, ngỗ tác cúi đầu, ấp úng nói: “Hiện tại chúng ta.. chúng ta còn chưa thể xác định danh tính người chết.”