Chương 16: Xuống núi 3:

Thôn dân chỉ đường cho bọn họ rất chi tiết, hai người dễ dàng tìm được nhà Đổng Nhị, chỉ thấy cửa nhà Đổng Nhị còn đóng kín hơn so với nhà khác, thậm chí cửa sổ còn sử dụng tấm ván gỗ đóng đinh chắc chắn.

Lục Cảnh Nguyên dùng sức gõ cửa mấy lần, sau một hồi lâu, đại môn mới mở ra một kẽ hở nhỏ.

Đổng Đại thấy là hai người bọn họ, nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Tiên trưởng, các ngươi tới có chuyện gì quan trọng căn dặn sao?”

“Chúng ta đến đây là muốn hỏi em trai ngươi mấy vấn đề, muốn biết hôm đó hắn thấy được gì?, không biết hiện tại Đổng Nhị có tiện trả lời không” Lục Cảnh Nguyên nhìn thoáng qua trong phòng, hình như có rất nhỏ tiếng khóc truyền ra.

“Haiz~, tiên trưởng, sợ là các ngươi hỏi không được, từ buổi sáng sau khi trở về nhà, em trai ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, chúng ta mời thầy thuốc trong thôn tới khám cũng không có kết quả.”

Đổng Đại mở cửa, mời bọn họ tiến vào, cúi đầu nói: “Lần đầu tiên em trai ta hôn mê lâu như vậy, không biết sống được hay không, mẹ ta rất đau lòng, khóc đã lâu.

Bên trong phòng, Đổng Nhị đang nằm ở trên giường, trên người được thay sạch sẽ quần áo, vết máu và vết bùn trên mặt đều bị lau khô, hiện giờ sắc mặt tái nhợt, nằm không nhúc nhích, rất giống như đã biến thành một khối thi thể

Tịch Ninh Trần hỏi: “Sau khi các ngươi báo quan, quan phủ giải quyết như thế nào?

Đổng Đại thở dài: “Em trai của ta chỉ bị một chút vết thương ngoài da nhưng lại hôn mê không tỉnh nên cũng không hỏi thăm được gì, quan phủ chỉ dặn chúng ta không ra khỏi cửa, mặt khác cũng chưa nói cái gì.”

Tịch Ninh Trần gật đầu, tầm mắt chú ý tới bồn gỗ chứa đầy quần áo dính bùn ở góc nhà rồi xoay người đi ra ngoài.

Lục Cảnh Nguyên nói mấy câu an ủi bọn họ, sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.

“Ngươi có phát hiện được gì sao?”

Tịch Ninh Trần nói: “Không giống trúng độc hoặc là bị người thi pháp, càng như là quá sợ hãi dẫn đến ngất xỉu.”

Lục Cảnh Nguyên gật đầu: “Ồ, vậy có khả năng Đổng Nhị gặp được hung thủ?”

Tịch Ninh Trần nói: “Có rất lớn xác suất đúng là như vậy.”

Tịch Ninh Trần bước chân nhanh hơn, Lục Cảnh Nguyên cũng nhanh chóng đuổi kịp, “Hiện tại chúng ta đi đâu?”

“Quan phủ thành Bình Giang.” Tịch Ninh Trần trả lời.

——

Núi Ninh Sơn cách thành Bình Giang Thành không xa, vì tiết kiệm linh lực, lần này Tịch Ninh Trần cùng với Lục Cảnh Nguyên không sử dụng trận pháp di chuyển, mà là đi bộ đến.