Chương 15: Xuống núi 2: Nhà nhà đóng kín cửa

Lục Cảnh Nguyên dùng một lát để tiêu hóa tin tức, hỏi: “Tiểu Ái, ta còn muốn hỏi, ta không phải Dược Tông đệ tử sao? Tại sao ta lại có kiếm?”

Tiên môn chia thành ba tông: Bình Giang Dược Tông, Bồng Lai Linh Tông và Giang Thành Kiếm Tông. Mỗi tông đều có bản lĩnh riêng, phân chia chiếm đóng một phương. Trong tiểu thuyết có quy định chỉ có đệ tử Kiếm Tông mới có phối kiếm, hai tông môn còn lại chỉ có đệ tử đứng đầu mới có.

Hệ thống: “Cái này a, có chính quy kiếm cũng có gà rừng kiếm nha”

Thì ra là hoang dã kiếm, Lục Cảnh Nguyên lại nói: “Vậy thanh kiếm này là hoàn toàn thuộc về ta sao? Tu vi của ‘nguyên chủ’ tu vi cấp bậc như thế nào nha?”

Hệ thống trả lời: “Là hoàn toàn thuộc về ngươi, không có vấn đề gì về vi phạm quyền sở hữu, tu vi của ‘nguyên chủ’ tạm được, không tính thấp cũng không tính cao, thân ký chủ đại nhân có thể yên tâm.”

Như vậy đúng là bớt đi không ít chuyện, y thức của Lục Cảnh Nguyên về tới hiện thực, thấy phía trước Tịch Ninh Trần dừng lại, cúi đầu đang nhìn cái gì.

Trên đường núi gập ghềnh, cỏ dại mọc lan tràn, đôi khi có một hai con thỏ hoang đang kiếm ăn chạy qua. Trên mặt đất lúc ẩn lúc hiện một hàng lộn xộn dấu chân, phía trên rải rác màu vàng Nê Sa, may mà hôm nay không có gió, Nê Sa vẫn còn tồn tại.

“Chỉ có này một đám dấu chân, là của Đổng Nhị?”

Thôn trang cùng Dược Tông ở hai cái phương hướng khác nhau, đám người Ôn Triệu Doanh xuống núi cũng thường dùng dịch chuyển trận pháp, sẽ không đi con đường này. Lục Cảnh Nguyên ngồi xổm xuống nhìn dấu chân trên mặt đất, dấu chân không lớn không nhỏ, kích cỡ khoảng chừng là của một người thành niên nam nhân, khoảng cách giữa các dấu chân cũng không có gì bất thường

“Đúng vậy” Tịch Ninh Trần sắc mặt nghiêm trọng: “Theo như hành động và thái độ của Đổng nhị hôm trước, hắn như là bị người đuổi theo nên mới chạy trốn tới trên núi, nhưng hiện tại chỉ có dấu chân của một người.”

Lục Cảnh Nguyên nói: “Hung thủ có lẽ là ngự kiếm phi hành”

“Không có khả năng, nếu ngự kiếm tại sao hung thủ đuổi không kịp Đổng Nhị. Người bình thường muốn đuổi kịp tốc độ của kiếm tốc độ, cơ bản là không thể.” Tịch Ninh Trần lắc lắc đầu, suy tư một lát: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Đổng Nhị chính hắn mới biết được.”

“Vậy hiện tại chúng ta trực tiếp xuống núi vào thôn hỏi Đổng Nhị, không chừng hắn còn nhớ rõ hung thủ mặt, chúng ta có thể phá án này rồi!”

Tịch Ninh Trần đối với ý tưởng này của Lục Cảnh Nguyên không có ý kiến, mở ra bàn tay, dùng dịch chuyển nhanh trận đưa hai người bọn họ xuống núi.

——

Dưới chân núi, khác với buổi sáng náo nhiệt, nhàn nhã, hiện tại trên đường người thưa thớt, nhà nhà đóng chặt cửa, có lẽ sợ hãi vì chuyện xảy ra buổi sáng.

Lục Cảnh Nguyên chọn một ngôi nhà gần nhất, người bên trong từ từ khe hở nhìn ra, phát hiện là hai người bọn họ liền mở cửa.

“Tiên trưởng, ngài đến có chuyện gì sao?”

Lục Cảnh Nguyên nói: “Chúng ta muốn tìm Đổng Nhị hỏi điểm sự tình, có không hỏi một chút nhà hắn ở đâu?”