Chương 12: Nê Sa 2 - ta thành người bị tình nghi

“Con trai đáng thương của mẹ…… mẹ không muốn rời xa con …… Là…là ai muốn gϊếŧ con ta ……” Đổng thẩm bi thương tràn ra, tan vỡ mà khóc to.

Trên người Đổng Nhị cũng có Nê Sa, chắc là đã gặp qua hung thủ, sợ là khó tránh khỏi cái c*hết. Thôn dân xung quanh an ủi nói: “Thím đừng khóc, hay là chúng ta đi báo quan đi, trước tiên tới trong thành lại tính”

“Đúng vậy đúng vậy, tốt xấu Đổng Nhị còn chưa có ch·ết, trước báo quan lại nói! Biết đâu quan phủ bắt được hung thủ trước khi hắn tiếp tục gây án!”

“Đúng vậy đúng vậy……”

Các thôn dân thương lượng dẫn nhau đi báo quan, tốp năm tốp ba đi rồi, tại chỗ chỉ còn lại Lục Cảnh Nguyên và Tịch Ninh Trần.

Tịch Ninh Trần suy tư một lát, thấy Lục Cảnh Nguyên quay đầu đi tới một tiệm bánh bao, không nhịn được hỏi: “Ngươi không tò mò sao?”

“Chuyện không liên quan mình, chúng ta tốt nhất đừng quan tâm nhiều.” Lục Cảnh Nguyên móc từ trong túi mấy đồng tiền, chỉ phía trước tiệm bánh bao: “Ngươi muốn ăn bánh bao nhân gì?”

“Giống hôm qua là được”. Hai người mua bốn cái bánh bao, quay trở về trên núi.

Lục Cảnh Nguyên một người một hơi ăn ba cái bánh bao chưa ba loại nhân khác nhau, sau đó bắt đầu tiếp tục con đưuongf học tập y học không có cuối. Nhưng một lúc lâu sau, cậu lại đã ngủ quên.

“Phanh phanh phanh ——”

Một trần ầm ĩ tiếp đập cửa dồn dập vang lên.

“Lục Cảnh Nguyên! Ta biết ngươi ở bên trong, ngươi có nhanh đi ra không thì bảo! ——”

Thanh âm này nghe thật quen tai, Lục Cảnh Nguyên đi tới cạnh cửa sổ nhìn qua giấy dán cửa. Là tên mập kia, thảo nào thanh âm nghe quen như vậy.

Người này đúng là âm hồn không chịu tiêu tan.

Tức giận vì bị đánh thức nổi lên, Lục Cảnh Nguyên đang muốn đứng dậy đi ra ngoài cùng tên béo này lý luận, bỗng thấy Tịch Ninh Trần vung lên tay phải, màu trắng vầng sáng xuất hiện che lại cửa, ẫm ĩ thanh âm im bặt, thế giới an tĩnh.

“Im lặng chú ngữ thật tiện dụng a” Lục Cảnh Nguyên nghĩ như vậy.

Đang lúc cậu sắp tiến vào mộng đẹp lần nữa, phịch một tiếng, cửa tiệm thuốc bị đá văng ra.

“Ngươi thật to gan dám thi pháp tĩnh âm lên cửa! gan to bằng trời mà! Ngươi đang ở địa bàn của ai ngươi không biết sao?”

Ôn Triệu Doanh tay đỡ eo, phía sau đi theo mấy tên đệ tử mặc tông môn quần áo, hùng hổ hướng về phía Lục Cảnh Nguyên quát.

“Ta không biết nơi này là ai địa bàn, nhưng tiệm thuốc này là của ta, ngươi đã tới đây gây chuyện hai lần, ngươi không biết xấu hổ sao?”

Lục Cảnh Nguyên cầm lấy kiếm Dương Tuyết, tức giận đi tới trước mặt Ôn Triệu Doanh,

“Lần trước bị đánh không đủ đau? Bây giờ còn dám tới?”

“Ngươi!” Ôn Triệu Doanh tức sôi máu, hung tợn lấy ngón tay chỉ vào mũi Lục Cảnh Nguyên:

“Ngươi đừng vội đắc ý, thiện tại ta nghi ngờ ngươi có liên quan tới án treo của thành Bình Giang, ta tới bắt ngươi xuống dưới núi để thẩm vấn!”

“Án treo? Làm ơn đi, chính là ta đem người bị thương xuống núi, vụ án này cùng ta có quan hệ gì?”

Lục Cảnh Nguyên chưa thấy ai nói chuyện lung tung vô lý như vậy, “Huống chi ngươi chỉ là đệ tử của Dược Tông, không phải người quan phủ, lấy tư cách gì thẩm vấn ta?”

“Hừ, hôm nay, huyện lệnh thành Bình Giang đã chính thức thỉnh cầu Dược Tông điều tra vụ án này, hiện tại ta là người phụ trách, ta nói ngươi có rất lớn hiềm nghi, ta bắt ngươi ai cản được.”