Chương 13: Nê Sa 3 - Tịch Ninh Trần tức giận

Thì ra là như vậy, Lục Cảnh Nguyên hiểu rõ, xem ra Ôn Triệu Doanh nịnh nọt luồn cúi nhưng cũng chẳng được gì.

Trong tiểu thuyết từng ghi, thế giới này có rất nhiều yêu tà, bọn chúng gây ra án người thường không thể giải quyết, cho nên nếu Nhân tộc gặp được loại này bản án sẽ xin Tiên tộc giúp đỡ. Mà Tiên tộc thường thường lại bày ra một bộ cao cao tại thượng, trừ phi Nhân tộc khẩn cầu bọn họ, hoặc là cho bọn hắn thù lao đủ cao, bọn họ mới đồng ý tiếp nhận vụ án.

Đệ tử nào bị phái đi điều tra vụ án, thường thường là mới gia nhập môn phái, hoặc là có địa vị tương đối thấp.

Luồn cúi chẳng ra gì còn tới đây hất hàm sai khiến, ra oai phủ đầu. Lục Cảnh Nguyên nói: “Vậy ngươi có cái gì chứng cứ chứng minh ta có rất lớn hiềm nghi ?”

“Chỉ bằng hôm nay Đổng Nhị tới tiệm thuốc của ngươi, dính vào Nê Sa,” Ôn Triệu Doanh vung tay lên, “Người tới, đem hắn bắt tới cho ta.

Hai tên đệ tử Dược Tông nghe lệnh tiên lên, Lục Cảnh Nguyên thầm nghĩ không ổn, cậu còn chưa thử thật sự cùng người chiến đấu , đừng tới lúc đó không chết ở trên tay ma tu, lại trước tiên bị đồng môn chém bị thương.

Lục Cảnh Nguyên khẩn trương đến tay cầm kiếm đều ra mồ hôi, mắt thấy kia hai tên đệ tử giơ lên sắc bén kiếm sắp lao đến.

Đột nhiên, một luồng mạnh mẽ lực linh lực từ phía sau lưng Lục Cảnh Nguyên trào ra, tránh đi cậu thổi quét về phía trước, hai tên đệ tử kia bị đánh văng ra thật xa, đau đớn ngã lăn trên mặt đất

“Hôm nay, Đổng Nhị lúc chưa tới tiệm thuốc, trên người hắn cũng đã dính vào Nê Sa, trên đường núi còn có Nê Sa rơi xuống từ trên người hắn, ngươi làm sao chứng minh Nê Sa trên người hắn là ở tiệm thuốc này dính lên?”

Lục Cảnh Nguyên quay đầu lại liền thấy, không biết từ lúc nào, Tịch Ninh Trần đã thay đổi một khuôn mặt, biến thành một người mười tám tuổi thiếu niên, ngũ quan nhu hòa, mi thanh mục tú, tuy rằng không bằng bản gốc xinh đẹp, nhưng như cũ vẫn rất là đẹp.

Hoàng tộc không thích Tiên tộc, nghiêm trọng hơn, đời vua trước còn ra lệnh hoàng tử không được học tập tiên thuật. Trong “Cướp Tiên”, lúc Tịch Tiêu Bạch ở tiên môn tu luyện, hắn không bị người khác phát hiện thân phận, đã từng chính mình ngụy trang thành một người hoàn tàn khác. Vậy cho nên vừa nãy, cậu nhìn thấy Tịch Tiêu Bạch mang một khuôn mặt xa lạ xuất hiên cung không giật mình.

“Ngươi, ngươi là ai?”

Ôn Triệu Doanh giơ tay cản lại mạnh mẽ sóng linh lực, nhìn trước mặt vừa tuổi trẻ nhẹ nhàng vừa có uy thế lấn át mười phần, khí thế kiêu ngạo lập tức bị dập tắt. Tịch Ninh Trần một ánh mắt cũng không thèm nhìn Ôn Triệu Doanh, giơ tay dùng linh lực đem cửa tiệm đóng lại.

“Ngươi, ngươi đừng đóng cửa, hai người các ngươi đều có hiềm nghi!” Ôn Triệu Doanh bị tu vi cường đại của Tịch Ninh Trần chấn nhϊếp, sợ tới mức dừng bước không dám tiến lên, đứng cạnh cửa kêu la: “Ngươi, hai người bọn ngươi đuổi chúng ta đi, liền, chính là biểu hiện ràng các ngươi chột dạ!”

Phanh ——

“Chột dạ?” Tịch Ninh Trần đẩy cửa ra, đôi mắt thon dài chăm chú nhìn vào hắn, “Nếu cuối cùng chứng minh vụ án này không liên quan gì đến chúng ta hai người, ngươi phải làm sao?”