Chương 14: Anh thật là tốt

Edit: Chiêu

Kỷ Phong lái xe đưa em gái đến thiên đường mua sắm Mộng Trong Mộng cách trường cao trung Tân Nguyên năm km.

Nơi này có đủ hình thức giải trí ăn uống, mới khánh thành vào hai năm trước đây.

Vì mỗi tuần Kỷ Vân được nghỉ có nửa ngày, cô chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thả lỏng, hơn nữa ban đầu hai người không thân thiết, Kỷ Phong không xếp cô vào diện người có quan hệ thân mật với mình, bởi vậy anh chưa từng dẫn em gái ra ngoài chơi.

Ngồi trên ghế phó lái, Kỷ Vân cầm dây an toàn, mấy lần vẫn chưa cài được.

Thấy thế, Kỷ Phong tháo đai an toàn của mình, nhoài người qua đó, kéo dây an toàn, cài vào trơn tru, sau đó anh thắt dây lại cho mình, vững vàng khởi động ô tô.

Ngơ ngác nhìn anh trai, Kỷ Vân nghĩ thầm, lạ thật, anh trai không chê cô ngốc, cũng không liếc mắt hay gì. Sao đột nhiên trở nên tốt thế nhỉ?

Nghiêm túc lái xe, Kỷ Phong nhìn thẳng phía trước, anh nói với em gái, “Thích nghe nhạc gì? Em tự bật đi.”

Kỷ Vân vừa định hỏi bật như thế nào, anh đưa tay ấn nút phát nhạc, màn hình hiển thị giao diện bài hát, cô lặng lẽ nhìn qua anh, mở miệng trêu đùa: “Sao hôm nay anh tốt vậy?”

Kỷ Phong không nhìn em gái, chỉ hỏi lại, “Hôm qua không tốt à?”

Kỷ Vân vội vàng phủ nhận, “Tốt tốt tốt, tốt lắm.” Trong lúc nói, cô còn nghiêm túc xua tay.

Kỷ Phong mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Lướt xem danh sách nhạc, Kỷ Vân phát hiện mấy bài hát này cô đều rất thích nghe, trên điện thoại của cô cũng có lưu. Vậy thì hay rồi, khỏi cần phải lo anh có thích không, Kỷ Vân thoải mái chọn một bài.

Khúc nhạc dạo du dương vang lên, Kỷ Phong kinh ngạc nhìn sang em gái, cô đang nhắm mắt nghe nhạc, đôi môi nhẹ nhàng ngâm nga theo, biểu cảm trên mặt rất thả lỏng, có lẽ ánh mắt anh quá trực tiếp, cô mở mắt ra nhìn anh khó hiểu, “Anh có chuyện gì à?”

Kỷ Phong quay đầu nhìn đường, đèn xanh sáng lên, anh tiếp tục lái xe, “Thích bài này sao?”

Sung sướиɠ “Dạ” một tiếng, Kỷ Vân lại nhắm mắt ngâm nga theo lần nữa, thi thoảng còn lắc lư đầu.

Bài hát này tên “Ngôi nhà ấm áp”, là một bài hát xưa cũ, được thể hiện bởi ca sĩ nam, giọng khá hùng hậu, tiếng hát thể hiện nỗi nhớ với quê hương, không có quá nhiều kỹ thuật, chỉ có tình cảm đơn thuần, là một ca khúc rất kinh điển.

Văn hoá nước ngoài xâm lấn, hiện giờ không nhiều người trẻ tuổi thích nghe những ca khúc kiểu này, vậy mà em gái thích nghe, hơn nữa với nhịp điệu ngâm nga trôi chảy của cô, chắc cũng giống như anh, đã nghe bài hát này từ lâu rồi.

Năm km không xa là bao, trên đường hơi kẹt xe, tốn thêm chút thời gian.

Đến nơi, Kỷ Vân bị cơn buồn ngủ đột kích, thi đấu tốn một lượng lớn tinh lực, nếu không vì đói bụng, cô sẽ không ra ngoài.

Sau khi xuống xe, Kỷ Vân nhìn cách ăn mặc của anh, phía trên là sơ mi trắng sạch sẽ, phía dưới là quần jeans màu đen, cô nhìn lại chính mình, đồ thể dục ngắn tay, vừa nãy nhảy xa bị ngã, quần áo dính đất cát không phủi sạch được, trông rất bẩn thỉu, đôi giày thể thao màu trắng cũng lấm lem.

Cô hơi xấu hổ.

Trong lúc em gái đánh giá mình, Kỷ Phong cũng đã phát hiện, nhận ra em gái đang ngại ngùng, anh mở miệng nói, “Ăn cơm thôi mà, không sao, anh mời em ăn.”

Nghĩ lại cũng đúng, đi ăn với anh trai, chứ đâu phải bạn trai, để ý nhiều như vậy làm gì?

Tung ta tung tăng theo sau anh, Kỷ Vân hưng phấn hỏi Kỷ Phong, “Anh, chúng ta ăn gì thế?”

Kỷ Phong ấn nút thang máy, “Cá nướng, lẩu, bò bít tết, em muốn ăn gì?”

Đương nhiên là lẩu rồi! Lẩu có đủ tất cả!

Kỷ Vân trông mong, “Em muốn ăn lẩu, được không anh?”

Kỷ Phong gật đầu.

Ôm lấy cánh tay anh, Kỷ Vân vui vẻ đong đưa, “Anh thật là tốt.”

Chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấu em gái, Kỷ Phong chẳng nói chẳng rằng, không để em bỏ tiền nên mới tốt chứ gì?