Lưu Tiểu Mộc theo Hàn Văn Dật vào văn phòng, anh ấy ngồi đối diện với Hàn Văn Dật, mở notebook ra, vẻ mặt nghiêm túc như đang chuẩn bị ghi nhớ lại bài giảng. Anh ấy vẫn không hiểu tại sao cố vấn tâm lý lại không thể ưu đãi cho thân chủ.
Hàng Văn Dật hắng giọng, mở miệng: "Chúng ta phải cố gắng tư vấn cho thân chủ và phải làm sao thâm nhập vào thế giới nội tâm của họ, để họ có thể thẳng thắn với chúng ta. Điểm mấu chốt đầu tiên chính là -- chúng ta cần phải thiết lập một không gian để tạo nên mối quan hệ an toàn, ổn định."
"Lão đại, anh nói chậm một chút." Lưu Tiểu Mộc múa bút thành văn.
Hàn Văn Dật lại đẩy rớt cây bút trên tay anh ta, chỉ chỉ huyệt Thái Dương, lại chỉ chỉ ngực mình,"Dùng đầu để nhớ, dùng tâm để ghi."
"A..." Lưu Tiểu Mộc liền khép notebook lại mà ngồi ngày ngắn.
"Mối quan hệ này không thể quá xa cách, cũng không thể quá thân cận, tuyệt đối không thể đến mức thân mật được." Hàn Văn Dật nói: "Nếu quá xa cách, bọn họ sẽ không buông xuống được cảnh giác với chúng ta, không có người nào có thể tùy tiện mở lòng ra với một người xa lạ; nếu quá thân cận..."
"Tôi biết!" Lưu Tiểu Mộc vội vàng nói: " Đây là đạo đức nghề nghiệp của một cố vấn tâm lý. Trong vòng năm năm, người cố vấn và thân chủ không được có mối quan hệ thân mật nào!"
Cố vấn tâm lý cùng thân chủ của họ dễ dàng sinh ra tình cảm khác. Có thể là sự sợ hãi đối với quyền uy cũng có thể chính là khát vọng được thấu hiểu, tóm lại họ sẽ hiểu lầm những điều đó là tình yêu dù thật ra nó không phải là tình yêu. Một khi tình cảm của hai người phát sinh biến hoá, rất nhanh tình cảm này sẽ biến chất. Cho nên nếu cố vấn tâm lý cũng với thân chủ của họ rơi vào bể tình, rất ít khi có được kết quả tốt.
"Đạo đức nghề nghiệp đều là thứ yếu." Điều Hàn Văn Dật muốn nói không phải cái này. Anh nheo mắt lại, không biết nghĩ đến cái gì, ngữ khí đầy ẩn ý mà nói: "Một khi vượt qua giới hạn của mối quan hệ, con người sẽ có tư tâm. Có tư tâm, sẽ có khả năng giấu diếm và lừa gạt."
Lưu Tiểu Mộc sửng sốt, lập tức bừng tỉnh hiểu ra: Một khi con người có tư tâm, bọn họ không có ý định lừa gạt, nhưng theo bản năng bọn họ sẽ che giấu mặt xấu của mình ở trước người mình thích, và cố gắng hết sức để tạo cho mình một hình ảnh có thể hấp dẫn hơn. Quay trở lại với nguyên tắc tâm lý -- nếu không có sự thành thật thì rất khó để điều trị.
"Có phải trong trường của anh đã dạy một khóa học về tâm lý học marketing hay không?" Hàn Văn Dật cũng không tự mình nói ra mà đem cơ hội suy nghĩ này cho Lưu Tiểu Mộc," Cậu tự mình ngẫm lại xem? Những hoạt động giảm giá, ưu đãi, đẩy mạnh tiêu thụ như vậy, có ảnh hưởng gì đối với khách hàng?"
Sau khi Lưu Tiểu Mộc được Hàn Văn Dật chỉ điểm, và vấn đề đã được giải thích. Anh ta không còn kêu Hàn Văn Dật là lão đại nữa, mà đổi sang gọi một tiếng sư phụ: "Tôi đã hiểu rồi sư phụ. Tất cả các hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, đều có khả năng ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của khách hàng -- "Đồ rẻ, tất cả đều không tốt!"
Hàn Văn Dật gật đầu: "Còn gì nữa?"
Lưu Tiểu Mộc lại suy nghĩ: "Dùng giảm giá và ưu đãi để hấp dẫn khách hàng. Khách hàng sẽ cảm thấy họ may mắn, nhưng có khả năng cao khách hàng sẽ ảo giác cho rằng "tôi là đặc biệt", "có phải cố vấn tâm lý có sự yêu thích đối với tôi."
Hàn Văn Dật búng tay một cái, tỏ vẻ anh ta đã nói đến trọng điểm. Một cố vấn tâm lý xuất xắc, phải biết giữ khoảng cách với thân chủ, không thể để thân chủ có những nhìn nhận không nên có. Lưu Tiểu Mộc tìm được tâm điểm, vô cùng vui sướиɠ, hướng về phía Hàn Văn Dật cúi mình vái chào: "Đa tạ sư phụ chỉ giáo!"
Tiền Tiền ôm một phần tài liệu đi về hướng văn phòng của Hàn Văn Dật. Lúc Lưu Tiểu Mộc đi vào không có đóng cửa, khi cô tới gần thì nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
Lưu Tiểu Mộc đang hưng phấn, nên âm thanh nói chuyện rõ to: "...Dùng đánh gãy và ưu đãi để hấp dẫn khách hàng. Khách hàng sẽ cảm thấy họ may mắn, nhưng có khả năng khách hàng sẽ ảo giác cho rằng "tôi là đặc biệt", "có phải cố vấn tâm lý có một sự yêu thích đối với tôi."
Nội dung này nghe rất mới lạ, bước chậm của Tiền Tiền liền chậm lại.
Cửa văn phòng của Hàn Văn Dật làm từ pha lê, nên khi cô xuất hiện ở ngoài cửa, người trong phòng liền nhìn thấy cô.
"Vào đi." Hàn Văn Dật lên tiếng gọi Tiền Tiền.
Vì thế Tiền Tiền liền ôm tài liệu đi vào.
"Đây là logo em đã làm." Cô đang tài liệu để lên trên bàn của Hàn Văn Dật,"Dùng màn hình xem sẽ có sự sai sắc, nên em đã in thêm lên giấy để anh có thể nhìn thấy hiệu quả hơn."
Bởi vì lúc trước văn phòng Mười Hai không có người thiết kế, nên logo tạm thời của văn phòng là do một người bạn của nhà đầu tư thiết kế. Lúc đó Hàn Văn Dật cùng Hạ Kiến Linh không quá vừa ý, nên đã kêu Tiền Tiền thiết kế chính thức lại một lần nữa.
Khi bắt đầu học đại học, Tiền Tiền đã thường xuyên ở trên mạng thiết kế cho người khác, thiết kế logo, thiết bị ngoại vi, bìa sách cô cũng từng làm, cô cũng biết rất nhiều người thiết kế cùng họa sĩ. Sau khi nhận được nhiệm vụ, trước tiên cô lên mạng tìm hẹn những nhà thiết kế chuyên nghiệp cho phiên bản "Mười Hai", sau đó dùng vài ngày để tự thiết kế các phiên bản logo khác nhau.
Hàn Văn Dật đem một số bản thiết kế trải lên mặt bàn, để đối chiếu với nhau.
Nhưng sau khi anh nhìn nửa phút, thì không có phản ứng gì.
"Làm sao vậy?" Tiền Tiền có hơi lo lắng,"Anh không thích sao?"
Hàn Văn Dật cười lắc đầu: "Thật khó chọn."
"Không phải anh không hài lòng, mà là..." Anh cầm hai bản thảo lên,"Cả hai bản này, anh đều rất thích, cho nên không biết chọn cái nào là tốt nhất."
Tiền Tiền vốn dĩ lo lắng đến nhíu mày, nghe lời khen của anh, đôi mày nhanh chóng giãn ra.
Mặc dù chỉ là một logo nho nhỏ, nhưng dù sao cũng là đại diện của văn phòng, sau này cũng sẽ sử dụng nhiều lần, thời gian sử dụng cũng dài. Mấy ngày nay cô cũng đã bỏ nhiều tâm tư vào chuyện này. Cô tìm hiểu những bản thiết kế có liên quan đến tâm lý học mà cô có thể tìm kiếm, để tổng kết được ưu điểm và khuyết điểm của người khác. Cô còn lấy sách về thiết kế tâm lý học ra để học bù một lần nữa. Cô đã đọc sách này ít nhất là mấy ngàn chương.
Cố gắng của mình được người khác khẳng định, Tiền Tiền rất là vui vẻ: "Vậy, em cầm đi cho chị Linh và quản gia cùng xem được không?"
Hàn Văn Dật gật đầu: "Trước tiên để mọi người xem trước, sau đó anh sẽ triệu tập cuộc họp, để mọi người làm đại gia cùng nhau bỏ phiếu biểu quyết."
Tiền Tiền giơ ngón cái lên: "Đủ dân chủ!"
Vốn dĩ chuyện này nên dân chủ, logo được thiết kế phải để mọi người cũng xem, nếu có thể biết được nhiều ý tưởng của mọi người, khẳng định là hơn so với sự yêu thích cá nhân của một hai người, kết quả đó phù hợp với số đông quần chúng.
Khi cô định đi ra ngoài, Hàn Văn Dật lại gọi cô lại.
"Tiền Tiền."
"Dạ?"
Tiền Tiền đã đẩy cửa chuẩn bị ra ngoài, nên chỉ có thể nghiêng nửa thân mình, không để ý mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Hàn Văn Dật một cái. Nhưng Hàn Văn Dật cũng không nói ngay lập tức.
Sau một hồi giằng co, cô ý thức được Hàn Văn Dật còn chuyện muốn nói, lại một lần nữa đóng của lại, xoay người đối diện với Hàn Văn Dật.
"Có phải trước đây em từng tiếp xúc đến lĩnh vực cố vấn tâm lý hay không?" Hàn Văn Dật ôn hoà hỏi: " Vừa rồi anh có nghe em nói, khách hàng có thể rút lui vì phí tư vấn tâm lý quá mắc..." Giống như những người đứng trên lập trường cố vấn tâm lý mới có thể tự hỏi vấn đề này.
Tiền Tiền: "....."
Biểu tình trên mặt của cô có chút kinh ngạc, lại có chút không vui. Có một số chuyện cô không muốn người khác biết đến, đặc biệt là Hàn Văn Dật.
Nhưng cô cũng không nổi giận, trước khi cô bước ra khỏi cửa liền hỏi giỡn một câu: " Nếu em thật sự nhờ anh làm cố vấn tâm lý, anh có giảm giá cho em không?"
Hàn Văn Dật chớp mắt kinh ngạc, không nghĩ ngợi gì liền trả lời: " Không thể."
Đáp án này cũng không nằm ngoài dự kiến của Tiền Tiền. Một cố vấn tâm lý xuất sắc, không nên làm bất cứ điều gì để thân chủ của mình sinh ra ảo giác cho rằng họ được đối xử đặc biệt.
Tất cả mọi người đều được đối xử như nhau.
Tiền Tiền làm mặt quỷ với anh: " Hàn lột da."
Tiền Tiền làm mặt quỷ lần nữa, bỏ mặt Hàn lột da với biểu cảm dở khóc dở cười mà đẩy cửa đi ra ngoài.