Chương 13

Buổi sáng, Tiền Tiền đi vào văn phòng, hầu hết các đồng nghiệp đều đã đến.

"Chào buổi sáng, Tiểu Tiền Tiền." Tiêu Bát niềm nở chào đón cô.

"Chào buổi sáng." Tiền Tiền nói. Cô đặt túi xuống và chào Việt Minh Vũ đang ngồi đối diện với cô: "Chào buổi sáng."

Việt Minh Vũ đang đeo tai nghe và nhìn chăm chú vào máy tính, không trả lời cô.

"Tiểu Minh." Tiêu Bát nhịn không được hỏi: "Ngày nào cậu cũng đeo tai nghe làm cái gì? Không sợ bị điếc lỗ tai à?"

Việt Minh Vũ vẫn không trả lời.

"Quái gở." Tiêu Bát lẩm bẩm: "Thật sự nên nhờ sếp tư vấn tâm lý cho cậu."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Hàn Văn Dật và Hạ Kiến Linh sánh vai nhau, cười nói đi vào.

Các đồng nghiệp trong văn phòng lần lượt chào hỏi hai người sếp.

"Mọi người đã ăn sáng chưa?" Hạ Kiến Linh từ trong túi xách lấy ra một cái túi lớn, cười híp mắt nói: "Sáng nay tôi nướng một mẻ bánh trứng đường, mọi người tới ăn thử đi."

Đám đông vỗ tay và vây quanh họ.

Tay nghề nấu ăn của Hạ Kiến Linh rất tốt, chỉ cần là món cô ấy nấu thì mùi thơm không cần phải bàn, hương vị ngon chẳng kém gì nhà hàng năm sao. Thỉnh thoảng, cô ấy làm vài món điểm tâm mang đến văn phòng để chia cho mọi người, lần nào cũng đều bị đám đông giành giật đến không còn.

"Thời gian buổi sáng gấp gáp." Hạ Kiến Linh ngượng ngùng nói: "Cho nên làm không nhiều lắm, mỗi người thử một cái đi."

Trên người Tiền Tiền có ra-đa sành ăn, cái mũi đặc biệt nhạy bén, Hạ Kiến Linh vừa bước vào thì cô đã ngửi thấy mùi thơm, biết rõ hôm nay lại có phúc lợi của nhân viên. Vì vậy, khi Hạ Kiến Linh lấy điểm tâm ra, cô đã đứng trước mặt Hạ Kiến Linh nhanh hơn những người khác một bước.

Bánh trứng đường nho nhỏ, một cái cũng chỉ to bằng quả vải. Tiền Tiền cắn một miếng hết nửa cái, nó ngon đến mức cô muốn khóc.

"Chị Linh." Cô nói một cách không rõ ràng: "Nếu tôi là đàn ông, tôi nhất định sẽ cưới chị về nhà!"

"Đừng nói nhảm." Hàn Văn Dật trừng mắt liếc cô.

Tiền Tiền: "?" Cô muốn kết hôn với Hạ Kiến Linh thì có chuyện quái quỷ gì với Hàn Văn Dật chứ?

Sau đó, Tiêu Bát đi đến với một nụ cười xấu xa và nói: "Này, sếp đang ghen à? Sếp à, tại sao anh lại ghen với cả con gái chứ?"

Tiền Tiền ngẩn người. Lúc này cô mới chợt nhớ ra, trong văn phòng có tin đồn rằng Hàn Văn Dật và Hạ Kiến Linh là đôi trai tài gái sắc, đều là học sinh giỏi của các trường danh giá, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau hùn vốn mở văn phòng. Mặc dù họ không thừa nhận điều đó với bên ngoài, nhưng có thể họ đã có một mối quan hệ bí mật.

Cô liếʍ môi. Hai giây sau, cô cụp mắt xuống, tiếp tục nghiêm túc ăn cái bánh trứng đường trên tay.

"Tay nghề chị Linh giỏi như vậy, sếp của chúng ta sau này sẽ có phúc." Một bên thì Tiêu Bát tiếp tục trêu chọc, một bên thì đưa tay lấy một chiếc bánh trứng đường. Tuy nhiên, bàn tay đưa ra của anh ấy trống không.

——Trước khi anh ấy chạm vào cái túi lúc nãy, Hạ Kiến Linh đã lấy lại về tay.

"Cậu không có phần." Hạ Kiến Linh nói.

Tiêu Bát: "..."

"Miệng của cậu bận quá." Hàn Văn Dật lạnh lùng mà phụ họa: "Chắc là không có rảnh để ăn."

Tiêu Bát: "..." Rốt cuộc là anh ấy nói sai cái gì chứ? Sao lại đắc tội hai người sếp cùng lúc thế này?

Tiền Tiền đã ăn xong một chiếc bánh trứng đường, ăn ngon xong lại muốn thè lưỡi ra liếʍ ngón tay, mắt không nhịn được mà nhìn vào trong túi, cô rất muốn ăn một cái nữa.

Các đồng nghiệp lấy từng cái một, bánh trứng đường trong túi ngày càng ít đi. Ngay cả Việt Minh Vũ cũng đến lấy một cái với vẻ mặt không thay đổi. Sau khi tất cả mọi người lấy xong, trong túi chỉ còn lại một chiếc bánh trứng đường. Ánh mắt của Tiền Tiền dán vào nó và không thể rời đi.

"Cho cô." Hạ Kiến Linh đưa chiếc bánh trứng đường cuối cùng cho Tiền Tiền.

Mắt Tiền Tiền sáng lên: "Cảm ơn chị Linh!"

"Đó là của tôi..." Tiêu Bát trở về chỗ ngồi với bàn tay không, anh ấy khóc không ra nước mắt.

Tiền Tiền đang cầm chiếc bánh trứng đường cuối cùng và định ăn ngấu nghiến, nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau, khiến cô ớn lạnh sống lưng. Mọi người trong văn phòng đều nếm thử tay nghề của Hạ Kiến Linh, ai cũng khen ngon, nhưng thậm chí Tiêu Bát còn không được nếm thử một miếng vụn nào, có thể tưởng tượng ra sự phẫn uất của anh ấy.

Tiền Tiền suy nghĩ một lúc rồi đặt chiếc bánh trứng đường trên tay xuống.

Hạ Kiến Linh đang định rời đi thì lại nghe Tiền Tiền nhỏ giọng hỏi: "Chị Linh, tôi có thể cho người khác ăn không?"

Hạ Kiến Linh hơi giật mình, chợt nhìn Tiền Tiền với ánh mắt ôn nhu, cũng nhỏ giọng đáp: "Là của cô, cô quyết định đi."

Vì vậy, Tiền Tiền liền cầm chiếc bánh trứng đường cuối cùng trở về chỗ ngồi.

Hạ Kiến Linh đi vào phòng làm việc của mình, Hàn Văn Dật vẫn ở bên ngoài nói chuyện với Lưu Tiểu Mộc.

"Tiểu Mộc, có ai hẹn gặp tư vấn hôm nay không?" Hàn Văn Dật hỏi Lưu Tiểu Mộc.

Lưu Tiểu Mộc là trợ lý của Hàn Văn Dật, anh ấy nắm trong tay lịch trình tư vấn của Hàn Văn Dật. Một khi có người hẹn trước Hàn Văn Dật để tư vấn tâm lý, anh ấy sẽ lập tức đăng ký và thông báo cho Hàn Văn Dật. Tuy nhiên, anh ấy trả lời mà không cần nhìn vào lịch trình: "Không có."

Gần đây Hàn Văn Dật không nhận được công việc tư vấn nào, vì vậy Trương Lung thật sự là khách tư vấn duy nhất trong tay anh. Chỉ cần Trương Lung không đến theo lịch hẹn thì anh sẽ không có bất kỳ nhiệm vụ tư vấn nào.

Hàn Văn Dật lắc đầu, rõ ràng có chút thất vọng.

"Sếp à." Tiêu Bát không chịu ngồi yên, lại bắt đầu buôn chuyện: "Lần trước người tìm

anh để tư vấn là con gái sao? Sáng nào anh cũng đến hỏi xem có ai hẹn trước anh không, cô gái đó rất đẹp phải không?"

Hàn Văn Dật nhướng mày, đưa mắt nhìn anh ấy: "Cậu muốn nói cái gì?"

Tiêu Bát vội lè lưỡi: "Không có không có, tôi chỉ đùa một chút thôi."

Văn phòng toàn người trẻ tuổi, mọi người không có khái niệm cấp trên cấp dưới, bình thường rất hay tùy ý mà đùa giỡn.

Hàn Văn Dật thản nhiên nói: "Có một số trò đùa không nên tùy tiện nói ra."

Tiêu Bát lập tức im lặng.

Lưu Tiểu Mộc hỏi Hàn Văn Dật: "Sếp à, anh có muốn tôi gọi cho cô ấy và thuyết phục cô ấy tiếp tục nhận tư vấn tâm lý không?"

Hàn Văn Dật lắc đầu: " Không. cậu phải nhớ kĩ, mọi người đến đây đều phải tự nguyện bước vào cổng văn phòng, nếu họ bị ép buộc, dụ dỗ hoặc thậm chí một chút không muốn, chúng ta sẽ khó giúp đỡ họ.”

Chỉ cần khách có chút miễn cưỡng, rất có thể họ sẽ che giấu hoặc lừa dối nhân viên tư vấn. Theo cách này, thay vì giúp đỡ họ, người tư vấn thậm chí có thể làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn - họ thấy rằng việc tư vấn không hiệu quả, nhưng họ không nghĩ rằng đó là vì họ đã không đủ trung thực. Về sau, họ có thể sẽ không muốn tâm sự với người khác nhiều hơn và gánh nặng tâm lý cũng sẽ tăng lên.

Lưu Tiểu Mộc bất lực. Anh ấy biết rằng mặc dù gần đây Hàn Văn Dật không nhận lịch hẹn từ những vị khách khác, nhưng anh thực sự rất bận rộn trong công việc. Có rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết trong văn phòng, lại phải ghi hình một chương trình trực tuyến nên rất khó thu xếp thời gian tiếp khách. Nhưng mỗi buổi sáng anh đến vẫn hỏi qua một chút, nếu Trương Lung có hẹn trước, anh sẽ từ chối công việc khác trước và ưu tiên tiếp Trương Lung - dù sao thì anh cũng đã bắt đầu làm chuyện này, và anh hy vọng có thể làm tốt.

"Có thể là do phí tư vấn quá đắt..." Tiền Tiền đột nhiên xen vào.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.

"Ừm, tôi chỉ đoán bừa thôi." Tiền Tiền nói: “Dù sao thì phí tư vấn một giờ là hơn một trăm nghìn, không phải ai cũng sẵn sàng để trả số tiền này...”

Hàn Văn Dật trầm ngâm nhìn cô.

"Tại sao chúng ta không giảm giá cho cô ấy khi cô ấy đến vào lần tới?" Lưu Tiểu Mộc cảm thấy rằng lập luận của Tiền Tiền có lý. Là một sinh viên đại học với ngân sách eo hẹp, anh ấy cũng biết rằng ngưỡng phí tư vấn này sẽ khiến nhiều người không muốn vào cửa: "Chỉ cần nói rằng chúng ta đang có hoạt động ưu đãi?"

Thế nhưng Hàn Văn Dật lại một lần nữa lắc đầu từ chối đề nghị này.

"Không được." Anh nói: "Chúng ta có thể đặt giá thấp hơn một chút trong phạm vi hợp lý, nhưng một khi thực hiện, bất kể đó là giảm giá, miễn phí, mua bao nhiêu tặng bấy nhiêu, tất cả đều không thể."

"Ai da? Tại sao?" Lưu Tiểu Mộc bối rối.

Hàn Văn Dật nhìn lướt qua văn phòng. Bên ngoài có rất nhiều đồng nghiệp đang làm việc, họ nói chuyện ở đây sẽ ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác. Vì vậy, anh nói: "Đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ từ từ nói cho cậu nghe."

Lưu Tiểu Mộc nhanh chóng cầm sổ ghi chép của mình và đi theo Hàn Văn Dật đến phòng làm việc của anh.

Sau khi Lưu Tiểu Mộc và Hàn Văn Dật rời đi, Tiền Tiền lấy ra chiếc bánh trứng đường cuối cùng mà Hạ Kiến Linh vừa cho.

"Anh Bát." Cô quơ quơ chiếc bánh trứng đường trước mặt Tiêu Bát: "Anh có muốn ăn không?"

Tiêu Bát nuốt nước bọt và gật đầu lia lịa.

Tiền Tiền liền đưa bánh trứng đường tới. Tiêu Bát cầm lấy, nhét toàn bộ vào miệng, vừa ăn vừa xúc động văng mảnh vụn ra: "Tiểu Tiền Tiền, em thật tốt với tôi."

Tiền Tiền nhìn anh ấy ăn ngấu nghiến như hổ đói, không khỏi cười hai tiếng.

"Sếp và chị Linh nhất định rất thích anh." Cô nói. Trong văn phòng, cô học theo mọi người mà gọi Hàn Văn Dật là sếp.

“Hả?” Tiêu Bát khó hiểu. Vừa rồi bọn họ còn tước quyền ăn điểm tâm của anh ấy, cái này cũng gọi là thích anh ấy sao?

"Sếp rất ghét người khác đùa giỡn với anh ấy về quan hệ tình cảm nam nữ." Tiền Tiền chống cằm nói: "Khi anh ấy còn đi học, một bạn học của anh ấy thường xuyên nói điều này trước mặt của anh ấy, kết quả là anh ấy rất nghiêm túc mà yêu cầu người ta phải xin lỗi, điều này khiến họ sợ hãi."

Tiêu Bát sững sờ trong giây lát. Mọi người trong văn phòng đều biết rằng Tiền Tiền và Hàn Văn Dật đã biết nhau từ khi còn nhỏ.

"Hơn nữa đừng nói là chị Linh, một người da mặt dày như tôi mà bị trêu chọc mối quan hệ nam nữ ở nơi công cộng thì cũng sẽ có chút xấu hổ." Tiền Tiền lại nói.

Cô đã quen biết Hàn Văn Dật nhiều năm và cô biết rõ Hàn Văn Dật không thích, thậm chí ghét những trò đùa thấp kém mà tuỳ tiện gán ghép nam nữ với nhau. Xem thái độ vừa rồi của Hàn Văn Dật đã biết rõ, anh vẫn không thích những chuyện như vậy. Hạ Kiến Linh cũng vậy, là con gái nhất định không thích bị người khác trêu chọc mối quan hệ nam nữ ở nơi công cộng.

——Nếu giữa bọn họ không có gì, một trò đùa như vậy sẽ làm họ xấu hổ và phản cảm, nếu bọn họ thật sự có gì, mà họ không nói ra thì chứng tỏ họ không muốn để người khác biết, không muốn trở thành chủ đề của mọi người.

Tiêu Bát nuốt nước bọt. Bánh trứng đường khá khô, anh ấy hơi bị nghẹn ở cổ.

"Cho nên bọn họ nhất định rất thích anh. Anh xem, cuối cùng chị Linh vẫn kêu tôi mang bánh trứng đường cho anh, nhất định là bởi vì bình thường anh làm việc rất tốt." Tiền Tiền cười hì hì vỗ vai anh ấy: "Hãy tiếp tục cố gắng, người anh em."

Tiêu Bát nuốt xuống chiếc bánh trứng đường, nhìn về phía Tiền Tiền. Biểu cảm trên khuôn mặt của cô gái xinh xắn này vẫn như mọi khi, cười toe toét. Nhưng anh ấy biết rằng Tiền Tiền đang ân cần nhắc nhở anh ấy rằng những gì anh ấy nói vừa rồi thực sự có chút không phù hợp. Vốn anh ấy không để ý, nhưng khi anh ấy nghĩ kỹ lại, anh ấy là người duy nhất trong văn phòng không có điểm tâm, thái độ của Hàn Văn Dật và Hạ Kiến Linh đã quá rõ ràng. Nếu không phải Tiền Tiền giúp anh tạo lối thoát, anh ấy sẽ phải nhận lấy "vinh dự đặc biệt" này.

Tiêu Bát xấu hổ sờ đầu: “...Cảm ơn em, Tiểu Tiền Tiền.”

Tiền Tiền lơ đễnh mà xua tay: “Bánh trứng đường là do chị Linh làm, chị ấy cũng đồng ý tôi đưa cho anh rồi. Cảm ơn tôi làm gì, cảm ơn chị Linh đi.”

Lúc cô đang nói chuyện với Tiêu Bát, cô cố ý nhỏ giọng xuống. Chỗ ngồi của cô ở gần cửa sổ, trong khoảng cách này thì chỉ có Tiêu Bát và Việt Minh Vũ ngồi đối diện với cô là có thể nghe thấy—nhưng Việt Minh Vũ đeo tai nghe cả ngày, cho dù có hét to thì anh ấy cũng không nghe thấy.

Món bánh trứng đường thơm ngon đã hết, Tiền Tiền phân biệt được rõ dư vị còn sót lại giữa môi và răng, cô vươn vai bắt đầu làm việc.

Việt Minh Vũ ở phía đối diện tình cờ liếc nhìn cô, rồi nhanh chóng quay đi.