Chương 15

Trong giờ nghỉ trưa, quả nhiên Hàn Văn Dật đã triệu tập toàn bộ nhân viên trong văn phòng để mở cuộc họp, nội dung của cuộc họp là chọn ra bản logo thích hợp nhất trong các bản logo do Tiền Tiền thiết kế.

Bởi vì là logo cho văn phòng tư vấn tâm lý, nên logo này phải mang lại cho người khác cảm giác ấm áp, chữa lành, yêu thương và tràn ngập hy vọng. Vì muốn thể hiện những cảm xúc này, Tiền Tiền đã thử nhiều ý tưởng: hình ảnh mặt trời mới mọc, vòng tay mở rộng, trái tim va chạm và hội tụ, cái bắt tay và chia tay,... Cô không chỉ chọn nhiều ý tưởng, mà còn tạo ra nhiều ý tưởng khác từ các hình ảnh đó. Cuối cùng cô tổng hợp được sáu bản thảo đưa ra cho các đại gia lựa chọn.

Tiền Tiền rất có thiên phú về thẩm mỹ, cộng với nhiều năm kinh nghiệm về mỹ thuật cùng với sự đào tạo chuyên sâu về thiết kế nghệ thuật, mỗi một tác phẩm mà cô đề ra đều rất đẹp. Tổng thể đều đẹp, lại có những đặc điểm riêng.

Kết quả nằm ngoài dự kiến của Tiền Tiền, hội nghị vừa mới bắt đầu, mọi người tranh luận vô cùng kịch liệt.

"Tôi cảm thấy bản thảo số 3 là đẹp nhất."

"Số 3 cũng đẹp, nhưng số 2 lại đẹp hơn. Tôi nhìn sơ một cái đã cảm thấy rất thích! Không cần nói gì, không chọn số 2 là điều cực kỳ lãng phí!"

Nếu chọn ra người cao nhất trong số những người lùn, mọi người sẽ không thảo luận nhiệt tình cho lắm, cuối cùng cũng không ngần ngại chọn đại một cái nào đó. Nhưng nguyên nhân chính là mọi người đều thích các tác phẩm của Tiền Tiền, đều muốn chọn tác phẩm yêu thích của mình, vì thế nhiệt tình của họ rất cao.

Nhìn thấy phòng họp đã loạn thành một nồi cháo, Trịnh Giai vội vàng lên tiếng ngăn lại cuộc thảo luận hỗn loạn này: "Mọi người xem xong rồi thì quyết định bỏ phiếu đi. Trước tiên mọi người viết lên phiếu hai bản thảo mình thích nhất."

Nhưng trước khi mọi người bắt đầu bỏ phiếu, Hàn Văn Dật lại đưa ra một phương án để lựa chọn: "Tốt nhất nên lựa chọn một bản thảo liên quan đến "người"."

Hạ Kiến Linh tỏ vẻ đồng ý: "Dù sao tâm lý học cũng là một ngành học liên quan đến con người."

Hai người sáng lập đã đưa ra ý kiến như vậy, nên những ý tưởng như hình ảnh mặt trời mọc cần phải cân nhắc kỹ trước khi lựa chọn.

Sau khi mọi người được phổ biến liền sôi nổi chọn hai bản thảo mình thích nhất để ghi lên phiếu bầu.

Chờ tất cả mọi người đều ghi xong phiếu bầu, Trịnh Giai liền thu gom lại những phiếu bầu đó. Khi thu đến phiếu bầu của Việt Minh Vũ, Trinh Giải liền kinh ngạc lên tiếng: "Hả?"

Sau khi được Hàn Văn Dật và Hạ Kiến Linh phổ biến, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng bỏ qua logo mặt trời mọc,Việt Minh Vũ là người duy nhất quyết định lựa chọn hình ảnh mặt trời mọc ngang đường chân trời, và cả hai phiếu bầu của anh ấy đều là dành cho mặt trời mọc

Đối với lựa chọn kỳ lạ của mình, Việt Minh Vũ vẫn bình tĩnh giải thích: "Tôi không thích con người."

Trịnh Giai: "......"

Mọi người: "......"

Tiêu Bát ở một bên nhịn không được chửi bậy: "Mẹ nó, anh..."

Sau khi Trịnh Giai thu được tất cả phiếu bầu, nhanh chóng đem kết quả thống kê. Kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Bởi vì mỗi bản thảo thiết kế đều có các điểm đặc sắc, sự yêu thích của mọi người cũng không giống nhau, nên cuộc tranh luận của mọi người khá gay gắt ngay từ thời điểm bắt đầu. Nhưng Hàn Văn Dật cho phép mọi người được bầu 2 phiếu, kết quả là hầu như cái phiếu đều bầu cho bản thảo số 2. Nói một cách khác, cho dù mỗi người đều có bản thảo mà mình thích, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một bản thảo, thì mọi người đều đưa ra một đáp án giống nhau -- số 2!

Bản thảo thiết kế số 2 là một logo với hình ảnh vòng tay mở rộng. Đây cũng là bản thiết kế được Tiền Tiền dành nhiều tâm huyết và công sức nhất.

Để cô có thể bộc lộ tình cảm mà mình mong muốn, hình ảnh bản thảo chỉ là một trong những yếu tố, và yếu tố quan trọng hơn là việc sử dụng màu sắc.

Tông màu ấm có thể khơi dậy được cảm xúc tích cực của con người như màu cam được sử dụng trong hình ảnh mặt trời mọc, đã có thể tạo ra một bầu không khí ấm áp mà không cần bất cứ điều gì cầu kì. Nhưng bằng cách nào có thể sử dụng cái ôm màu sắc này để tạo cho người khác một cảm giác ấm áp?

Sau khi sử dụng tất cả các tế bào não, Tiền Tiền tự mình vẽ một bức hoạ, cũng không vẽ thứ gì cầu kì, cô vẽ một đôi tay đang ôm lấy nhau, người khác nhìn vào sẽ cảm giác như có ai đó đang ôm lấy mình, hai cánh tay l*иg vào nhau như hình trái tim, cô cũng chủ ý dụng tâm sử dụng màu sắc tại đây. Cô lựa chọn màu hồng nhạt và màu cam ấm áp tao nhã, không tô quá đậm một màu mà tô từ từ để màu sắc chuyển động nhẹ nhàng qua lại với nhau.

Màu hồng mang cảm giác lành lạnh, trong khi đó màu cam lại mang sự ấm áp. Càng về gần giữa cái ôm, màu cam càng nhiều, màu sắc càng ấm -- đó là nơi ấm áp nhất.

Hàn Văn Dật cầm bản thảo thiết kế số 2 lên nhìn chăm chú trong chốc lát. Bức tranh tuy tĩnh lặng nhưng lại tràn ngập sức sống, ẩn chứa trong đó là niềm hy vọng.

Một lúc sau, anh vừa cười vừa lắc bản thảo trong tay, chậm rãi nói: "Như vậy, chúng ta chọn bản thảo này làm logo của mình. Mọi người có ý kiến gì không?"

Kết quả bỏ phiếu đã rõ như ban ngày, mọi người đều nhất trí thông qua, không có dị nghị gì cả.

"Tiền Tiền, vất vả rồi. Em rất tuyệt!" Trịnh Giai giơ ngón cái lên với Tiền Tiền.

Lúc đầu, Hàn Văn Dật nhất quyết muốn tuyển cô vào làm, Trịnh Giai có chút ít lo lắng. Tới bây giờ, cô đã làm việc được một thời gian, năng lực và tác phong của cô mọi người đều nhìn rõ như ban ngày, Hàn Văn Dật đã không nhìn lầm người.

Bây giờ, Trịnh Giải cảm thấy khá may mắn khi lúc trước mình không quá cố chấp, là một chủ quản phòng nhân sự cô càng hiểu rõ, không dễ dàng gì để tuyển được một nhân tài như vậy từ thị trường nhân tài bên ngoài.

Các đồng nghiệp sôi nổi vỗ tay khen ngợi Tiền Tiền, cảm ơn cô đã vất vả làm việc như vậy.

Nhân viên trong văn phòng không nhiều, nên bầu không khí thân thiện như một gia đình nhỏ. Việt Minh Vũ là một ngoại lệ.

Khi các đồng nghiệp đang vỗ tay, anh ta lúng túng giơ tay lên, dường như không biết phải vỗ tay như thế nào liền vỗ hai cái lấy lệ rồi lập tức hạ tay xuống.

=====

Vào buổi tối, sau khi Tiền Tiền hoàn thành công việc trong tay, vừa vươn vai vặn người vừa nhìn đến thời gian -- đã gần 9 giờ tối!

Hầu như mọi người trong văn phòng đều đã về hết, chỉ còn Việt Minh Vũ đang ngồi gõ số liệu ở đối diện của cô.

Đối với lập trình viên, việc tăng ca là chuyện hằng ngày. Tuy nhiên, từ khi Tiền Tiền nhận chức, hầu như mỗi ngày đều tăng ca, có đôi lúc tăng ca ở công ty, có đôi lúc lại mang việc về nhà làm.

Tiền Tiền thu dọn đồ đạc của mình, sau đó vẫy tay với Việt Minh Vũ: "Tiểu Minh, tôi về trước nhé, tạm biệt."

Việt Minh Vũ không phản ứng lại.

Tiền Tiền đã quá quen với sự lạnh nhạt này của anh.

Cô đứng dậy xách túi, đang định đi ra ngoài. Nhưng khi chân còn chưa bước ra ngoài, cô đột nhiên cảm thấy hoa mắt rồi ngã ngồi lên ghế. Cô vẫn luôn bị tuột huyết áp, buổi tối hôm nay lại bận quá mà quên ăn cơm chiều, vừa ngay động tác đứng lên quá nhanh, máu không kịp lên não mà dẫn đến hoa mắt chóng mặt.

Tiền Tiền đưa tay vào túi. Bởi vì thường xuyên bị tuột huyết áp, nên cô thường có thói quen mang hai viên kẹo bên người để phòng hờ. Nhưng cô đưa tay sờ soạng trong túi một lát lại sửng sốt: Trong túi không có kẹo.

Hai ngày trước cô đã ăn hết kẹo trong nhà rồi, định bụng sẽ ra ngoài mua, nhưng vì quá nhiều việc bận mà quên mất chuyện này.

Cô không còn cách nào khác, đành ngồi trên ghế nghỉ ngơi, đợi cơ thể khoẻ lại.

Đột nhiên, một thành chocolate xuất hiện trước mặt cô.

Tiền Tiền vội vàng ngẩng đầu lên, thì lại thấy Việt Minh Vũ vẫn đang tập trung gõ số liệu, như thể thanh chocolate này không được anh ta từ trong túi lấy ra.

"Cảm ơn nha." Tiền Tiền lột vỏ thanh chocolate và ném nó vào miệng.

Sau khi được nạp thêm đường, các biểu hiện của tuột đường huyết đã giảm bớt. Nhưng cô vẫn cần nghỉ ngơi thêm trước khi đứng lên. Máy tính đã tắt, trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí dần trở nên ngại ngùng.

"Anh bạn Tiểu Minh." Cô muốn hỏi điều mà cô thắc mắc bấy lâu nay,"Mỗi ngày cậu nghe gì trong tai nghe vậy? Có thể giới thiệu cho tôi một số bài hát được không?"

Việt Minh Vũ nhìn cô, sau đó trực tiếp đưa tai nghe trên bàn qua.

Tiền Tiền có chút kinh ngạc khi nhận tai nghe. Sau khi đeo lên cô liền giật mình kinh ngạc mà mở to đôi mắt: Đây là tai nghe chống ồn đặc biệt!

Khi mang loại tai nghe này, tạp âm bên ngoài sẽ được giảm đi đáng kể. Tiếng bàn phím vang trong văn phòng, tiếng gió ngoài cửa sổ, tiếng rèm cửa xào xạc,... tất cả đều nhanh chóng biến mất, cả thế giới trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Việt Minh Vũ đeo tai nghe như vậy không phải để nghe nhạc. Ngược lại, anh không muốn nghe bất cứ âm thanh nào khác.

Tuy nhiên, Tiền Tiền nhanh chóng tháo tai nghe xuống, cuộc sống này cần phải có chút bgm, các tiếng ồn phù hợp có thể mang lại cho con người cảm giác an toàn. Sự yên tĩnh lạ thường làm cô có cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ. Cô không hề thích cảm giác này.

Cô trả tai nghe lại cho Việt Minh Vũ,"Có phải văn phòng quá ồn ào nên ảnh hưởng đến công việc của anh không?"

Anh bạn Tiểu Minh mặt mày tỉnh bơ trả lời: "Là bởi vì tôi không thích nhân loại."

Khóe miệng Tiền Tiền giật giật: "Tại sao anh không thích nhân loại? Nhân loại đã làm sai điều gì?"

Anh bạn Tiểu Minh liếc nhìn cô một cái: "Tại sao cô phải lấy lòng mọi người?"

"Hả?" Tiền Tiền chỉ chỉ cái mũi của mình,"Tôi lấy lòng mọi người hả?"

Anh bạn Tiểu Minh lạnh lùng trả lời: "Cô vẫn luôn cố gắng làm người khác vui vẻ."

Tiền Tiền: "......"

Cuộc nói chuyện trong vũ trụ kỳ lạ này thật ảo diệu, cô cảm thấy mình hold không nổi.

Biểu hiện của tuột huyết áp đã hoàn toàn hết, cô vội vàng cầm túi xách đứng dậy: "Vậy thôi nhé, trong nhà tôi còn có việc, tôi về trước. Anh cứ tiếp tục cố gắng, tạm biệt~"

Việt Minh Vũ không nói gì, mở ngăn kéo để tai nghe vào. Ở chỗ Tiền Tiền không thấy được, còn một cặp tai nghe khác, nhìn y đúc cặp tai nghe của anh ta được để trong ngăn kéo.

Tiền Tiền vừa bước đến cửa văn phòng liền đυ.ng phải Hàn Văn Dật đang bước vào. Hai người giật mình, bốn mắt nhìn nhau.

"Em tan tầm trễ thế à?" Hàn Văn Dật nhíu mày.

"Trễ như vậy rồi mà anh còn đi làm sao?" Tiền Tiền có chút khó tin mà hỏi.

Hàn Văn Dật bận rất nhiều chuyện. Anh phải thường xuyên chạy đi chạy lại gặp nhà đầu tư hoặc dự các cuộc họp nên không thể thường xuyên đến công ty.

"Không." Hàn Văn Dật nói: "Đúng lúc anh lái xe ngang đây, thấy trên tầng còn sáng đèn, nên muốn xem còn ai vẫn chưa về."

"À...." Tiền Tiền nói: "Chỉ còn lại mình anh bạn Tiểu Minh thôi, mọi người đều đã về hết cả rồi."

Hàn Văn Dật gật đầu, không bước lên nữa.

Anh quay người cùng Tiền Tiền bước ra ngoài: "Anh đưa em về nhà."

"Không cần đâu..." Tiền Tiền cự tuyệt. Mấy ngày đầu tiên đi làm Hàn Văn Dật đều đưa cô về nhà. Đã hai tuần rồi cô chưa bắt xe về lại.

"Tại sao vậy?" Hàn Văn Dật kiên trì,"Đã muộn thế này em về nhà một mình cũng không tiện, lại không ăn toàn, để anh đưa em về."

"Em với anh không cùng đường mà." Tiền Tiền nói. Gia đình 3 người Tiền gia vẫn sống trong nhà gia đình ở đại học T, Hàn gia đã chuyển đi từ nhiều năm trước.

"Đừng nói nữa, tăng ca quá 8 giờ tối sẽ được hoàn phí bắt xe về nhà mà." Tiền Tiền cười hì hì nói: "Không thể lãng phí cơ hội để vặt lông nhà tư bản như vậy được."

"Không có nhà tư bản nào để cho em vặt lông đâu." Hàn Văn Dật vừa nói vừa móc chìa khoá ra, ấn vào chiếc xe đang dừng phía đối diện,"Chỉ có nhà tư bản này tự đưa em về nhà thôi. Mời."

Tiền Tiền không thể từ chối lòng tốt của Hàn Văn Dật, không còn cách nào khác để trốn tránh, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.

Hàn Văn Dật khởi động xe, sau đó hỏi han quan tâm cấp dưới của mình: "Ngày nào em cũng tăng ca như vậy sao?" Gần đây anh đều ở bên ngoài cả ngày, không có thời gian quan tâm đến tình trạng công việc của Tiền Tiền. Nhưng nhìn đến kết quả công việc của cô, anh cũng đoán được tình trạng công việc của cô thế nào.

"Dạ..."

Kỳ thuật, công việc trong tay Tiền Tiền không quá nhiều, nhưng cô đối với bản thân có yêu cầu công việc rất cao, cho dù một số công việc không quá quan trọng, cô vẫn chú ý đến từng chi tiết nhỏ, cho nên số lượng công việc cũng tăng cao một cách tự nhiên.

Hàn Văn Dật lắc đầu thở dài.

"Em đã ăn cơm chiều chưa?"

Đúng lúc bụng Tiền Tiền kêu một tiếng như trả lời câu hỏi của anh.

"Tiền là nhà tư bản..." Hàn Văn Dật nhìn cô một cái,"Thân thể là Tiền Tiền. Tiền Tiền so với tiền quan trọng hơn."

Tiền Tiền hơi sửng sốt, sau đó cười phá lên. Sau khi Hàn Văn Dật từ Mỹ trở về, đã hài hước hơn trước kia rất nhiều.

"Nếu chú Tiền và dì Tiền cho rằng anh đang bóc lột em như vậy, sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến giao tình của hai nhà chúng ta." Câu trước Hàn Văn Dật còn nửa đùa nửa thật, nhưng câu sau lại rất nghiêm túc: "Đừng làm việc quá sức."

Tiền Tiền cũng không rõ nên vui hay như thế nào. Mới nhận chức được một tháng, vì quá chú tâm vào công việc nên được ông chủ khuyên đừng quá vất vả...Xem ra không phải lòng dạ của nhà tư bản nào cũng hiểm độc.

Xe đến gần đại học T, cả Hàn Văn Dật lẫn Tiền Tiền đều rất quen thuộc với con đường này.

Đột nhiên Hàn Văn Dật nhớ lại một ít chuyện nhỏ trước kia: "Anh nhớ khi còn nhỏ em đã từng nói muốn thi vào đại học T..."

Đại học T là nơi giáo sư Hàn cùng giáo sư Tiền làm việc, là một trường đại học rất tốt, xếp hạng rất cao trong nước. Trong nhận định chung của các thiếu niên, nếu sau này có thể thi đậu vào đại học T, là một chuyện vô cùng vinh dự.

"Ôi..." Phản ứng của Tiền Tiền rất lớn,"Đó là lời nói ngu ngốc, bậy bạ của em khi còn bé. Bây giờ nhớ lại, quyết định sai lầm trong cuộc đời em chính là học ngay ngôi trường tiểu học mà mẹ em dạy, nó để lại cho em bóng ma thời thơ ấu. Cho nên khi thi đại học em đã thề, có bị đánh chết em cũng không thi vào trường đại học có ba em dạy."

"Haha..." Hàn Văn Dật bị lời nói khoa trương của cô chọc cười.

Cô có quyết định sai lầm trong cuộc đời sao? Khi đó sao tới lượt cô quyết định được?

"Bản thân giả mạo chữ ký của phụ huynh để ký tên, nhờ các bạn học giả mạo phụ huynh để ký tên, giả mạo phụ huynh giúp bạn học ký tên,.... Đó không phải là ký ức tuổi thơ mà mỗi đứa trẻ đều có sao?" Tiền Tiền nhớ lại đoạn thời gian đó mà cảm thấy tức giận: " Nhưng với em, điều đó không hề tồn tại. Mỗi lần thi xong, mẹ của em còn biết kết quả thi trước em nữa! Bởi vì mẹ mà tuổi thơ của em không hoàn chỉnh!"

"Ừm..." Hàn Văn Dật như có điều suy tư,"Xem ra, tuổi thơ của anh cũng không hoàn chỉnh."

Tiền Tiền nhìn anh mà cạn lời: "Thần tiên ơi, anh đừng so sánh anh với những người bình thường như bọn em."

Dù sao có mẹ công tác ở ngôi trường mình từng học, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết những bóng ma tâm lý này.

Tiền Tiền cảm khái: "May mắn là em không thi vào đại học T, bằng không cuộc sống đại học cũng sẽ bi thảm như vậy."

"Nếu dì Tiền biết em không có bằng tốt nghiệp." Hàn Văn Dật hỏi: "Dì sẽ mắng em sao?"

"Mắng em sao? Anh đùa à?" Tiền Tiền nghĩ đến khả năng này liền nổi da gà: "Nếu như để mẹ em biết được chuyện em trì hoãn tốt nghiệp, mẹ nhất định sẽ trói em vào phòng thi, lấy súng dí vào đầu em, bắt em phải làm bài thi đó."

Kỳ thật, từ lâu Hàn Văn Dật đã muốn hỏi, đáng tiếc vẫn không có cơ hội thích hợp. Lúc này anh rất nhanh bắt lấy cơ hội.

"Vậy tại sao em lại trì hoãn tốt nghiệp?" Anh hỏi: "Điểm của em không tốt lắm sao?"

Tiền Tiền sửng sốt, lúc này mới nhận ra Hàn Văn Dật đang từng bước dẫn cô vào một cái hố.

Cô không muốn nói đến đề tài này. Đầu của cô xoay chuyển thật nhanh, đang định cười cười nói tránh qua chuyện khác. Nhưng lời nói của Hàn Văn Dật lại nhanh hơn cô, không đợi cô kịp suy nghĩ về chủ đề tiếp theo, đột nhiên Hàn Văn Dật tự mình thay đổi câu hỏi: "Buổi sáng hôm nay em có nghe anh cùng Lưu Tiểu Mộc nói chuyện không?"

Đại học T đã gần ngay trước mắt, quẹo qua hai con đường nữa là tới nhà gia đình nên anh thả chậm tốc độ xe.

"Em không có nghe lén hai người nói chuyện đâu." Tiền Tiền vội vàng giải thích: "Là do các anh không chịu đóng cửa cho kỹ. Hơn nữa, em cũng không hiểu hai người đang nói gì, bộ dáng rất chuyên nghiệp."

"Ừm, anh cũng đoán là em không nghe được tất cả."

Tiền Tiền nhìn anh một cách khó hiểu. Là có ý gì? Bọn họ nói chuyện gì liên quan đến cô sao?

"Tiền Tiền..." Hàn Văn Dật đột nhiên đi thẳng vào vấn đề: "Em có từng nghĩ đến chuyện sẽ tiếp nhận điều trị tâm lý không?"

Mí mắt của Tiền Tiền đột nhiên giật giật.

"Nếu như em cần bất kỳ sự trợ giúp nào, có thể nói cho anh biết." Hàn Văn Dật nói: "Nếu hiện tại em chưa cần, không sao cả, cũng đừng lo lắng. Nhưng anh hy vọng em sẽ suy nghĩ về lời đề nghị này của anh. Anh chỉ muốn em biết điều này."

Tiền Tiền nhớ lại cuộc nói chuyện của bọn họ vào buổi sáng, liền bĩu môi: "Anh với em có quen biết, nhưng anh lại không cho em ưu đãi hay chiết khấu gì cả, em còn làm tăng tiêu thụ cho anh sao? Anh nghĩ hay thật đó."

"Buổi sáng em đi quá nhanh, anh còn chưa nói hết."

"Hả?" Tiền Tiền kinh ngạc: "Chẳng lẽ anh muốn miễn phí cho em luôn sao?"

"Không, anh không giảm giá cho em đâu. Hơn nữa, em cũng không tiếp nhận việc anh tư vấn tâm lý." Hàn Văn Dật mỉm cười: " Nhưng anh có thể dùng cách khác để giúp em, nếu em nguyện ý nói với anh."

Tiền Tiền kinh ngạc và khó hiểu nhìn hắn. Lời này là có ý gì?

Xe đã đến chỗ nhà gia đình ở đại học T.

Hàn Văn Dật dừng xe lại, nghiêng người qua đối diện với Tiền Tiền, ánh mắt ôn nhu nói: "Anh không thể giúp em tư vấn tâm lý. Bởi vì...đối với anh mà nói, em chính là người đặc biệt."