Chương 3: Nguyễn Hào Kiệt

Lúc trên đường đến khu dân cư nhỏ, Nguyệt Tuyết Sâm thuận đường mua một chiếc điện thoại mới.

Ban đêm khi đang nằm ở trên giường, Nguyệt Tuyết Sâm ngày đầu tiên xuyên thư bị mất ngủ, cậu không tài nào ngủ được.

Không biết có phải bởi vì thân thể bị người đánh không, có khi vẫn là vì làm bạn trai trên danh nghĩa của vai chính thụ.

Quá kí©h thí©ɧ, một điều gì đó tuyệt với giống như một giấc mơ thần bí đã xảy ra với chính bản thân mình.

Cậu xoay người, sờ lấy điện thoại đặt trên tủ cạnh đầu giường.

Bên trong điện thoại không có phần mềm gì, sau khi đồng bộ hoá với dữ liệu ở điện thoại cũ, cậu không chút do dự lướt sạch album ảnh. Album của nguyên chủ tất cả đều là ảnh chụp lén Tô Tử Lẫm từ mọi góc độ khác nhau, lúc chơi bóng rổ, khi đi trên đường, khi lại ngủ gật trong lớp... Đến khi lướt những ảnh mới nhất ở gần đây, Nguyệt Tuyết Sâm đã nhìn quen không ít.

Nguyên chủ thoạt nhìn ngoan ngoãn không có như vậy. Thế mà lại xin nghỉ học chỉ vì đi chụp vài tấm ảnh của vai chính thụ, đã vậy còn luôn giữ được vị trí đứng đầu toàn trường, thật không dễ dàng.

Ảnh chụp chụp không tồi, Nguyệt Tuyết Sâm cảm nhận được sự đẹp đẽ bùng nổ, bảo sao Tô Tử Lẫm lại đảm đương danh hiệu vạn nhân mê.

Nguyệt Tuyết Sâm đăng nhập vào tài khoản QQ của nguyên chủ. Nguyên chủ là thẳng nam sắt thép không thể nghi ngờ, avatar QQ là hình ảnh không khác gì từ thời nguyên thuỷ cả, phần giới thiệu ghi "Học tập là thứ khiến ta vui sướиɠ", ký tên nói lên cá tính: Không có việc gì đừng quấy rầy.

Rất cao lãnh, lạnh lùng, vấn đề là có thể đổi một cái avatar mới rồi đấy.

Nguyệt Tuyết Sâm không nói hai lời, ngay tại chỗ camera liền chụp thay đổi avatar, lại click mở không gian của QQ, mọi thứ trống không, tất cả đều chẳng có gì.

Cửa sổ bỗng run rẩy, có một tài khoản tên "Lão tử lớn lên siêu cấp đẹp trai", người bạn tốt vẫn luôn nhắn tin cho cậu, thông báo tin nhắn của QQ vẫn không ngừng.

Nguyệt Tuyết Sâm tưởng ai vào đêm khuya khoắt gửi nhiều tin nhắn quấy rầy cậu.

Cậu xem xét tư liệu, ghi chú: Nguyễn Hào Kiệt, ký tên nói lên cá tính: Mọi nam nhân phải đẹp trai lãng tử giống như ta.

Avatar là hình ảnh một nam thanh niên đang hút thuốc rất chi là văn nghệ.

Từ đầu tới cuối toả ra một khí chất tịch mịch u buồn, cũng ghê gớm đấy.

Này đều là bằng thực lực của cô chú sinh ra nha!

Nguyệt Tuyết Sâm nhìn thoáng qua tin nhắn mà người kia gửi đến.

[Lão tử lớn lên siêu cấp đẹp trai: (bà lão nhướng mày nhìn) Nguyệt thần, Nguyệt thần, cậu quên tham gia nhóm lớp này,. Đây là mã nhóm, tất cả bài tập mà thầy quên giao đều được đăng trong này, cậu nên xem một chút.]

[Lão tử lớn lên siêu cấp đẹp trai: Nguyệt thần? Hãy quan tâm và nói chuyện với tôi nha~!]

[Lão tử lớn lên siêu cấp đẹp trai: (chọc) (chọc) Cậu có ở đó không vậy?]

Nguyệt Tuyết Sâm:..

[Lão tử lớn lên siêu cấp đẹp trai:?]

[Học tập là thứ khiến ta vui sướиɠ: Ở.]

Một phút sau...

[Lão tử lớn lên siêu cấp đẹp trai:!!!]

[Lão tử lớn lên siêu cấp đẹp trai: Rất cảm đó đó nha! Nguyệt thần, rốt cuộc thì cậu cũng để ý đến tôi, tôi còn tưởng rằng cậu không online...]

[Lão tử lớn lên siêu cấp đẹp trai: Cái kia... Nguyệt thần, cậu làm xong bài tập về nhà chưa? Cho tôi mượn một chút nhé, cảm ơn cậu!]

Nguyệt Tuyết Sâm vô thức trả lời theo bản năng [Được.]

Sau khi phản ứng lại thì đã quá muộn để thu hồi, giao diện tin nhắn bị đối phương gửi đầy biểu tượng cảm xúc [Người tốt bình an cả đời.].

Giọng điệu này hẳn đây là người bạn tốt duy nhất và cũng là người bạn thân nhất của nguyên chủ, quan hệ rất tốt. Từ nhỏ đã làm hàng xóm mấy năm liền, sau này nhà Nguyễn Hào Kiệt phát tài liền dọn ra khỏi khu dân cư nhỏ cũ nát này, nhưng bọn cậu vẫn không có cắt đứt liên lạc.

Thành tích của cả hai người đều không tồi, đều đỗ vào một trường trung học và trở thành bạn cùng lớp.

Tình cảm cả hai sâu đậm, có thể thấy rằng nguyên chủ không thiếu đáp án bài tập đưa cho Nguyễn Hào Kiệt mượn, hiện tại bài tập không làm thì tìm đáp án kiểu gì đây? Lỡ đâu cậu ta hoài nghi Nguyệt Tuyết Sâm không phải chính chủ "Nguyệt Tuyết Sâm" thì phải làm sao bây gờ?

Nguyệt Tuyết Sâm rời gường lấy cặp sách ra, bên trong sách vở được sắp xếp mười phần gọn gàng, mới tinh như lúc ban đầu, một chút nếp uốn đều không có.

Sự thật chứng minh là cậu lo lắng nhiều rồi, nguyên chủ chính là học thần* danh bất hư truyền, bài tập mà thầy giao mấy ngày hôm trước sớm đã làm xong tất cả, trong kỳ nghỉ hẳn là không có khả năng làm bài tập.

Học thần: Học ít hiểu nhiều, luôn đứng đầu.

Nguyệt Tuyết Sâm thở phào nhẹ nhõm, đang lúc muốn chụp đáp án để gửi đi, đột nhiên bóng đèn tối sầm lại, đệt...

Cư nhiên lại cắt điện vào lúc này!?

[Học tập là thứ khiến ta vui sướиɠ: Cắt điện, ngày mai sẽ chụp cho cậu.]

[Lão tử lớn lên siêu cấp đẹp trai: Ò, không sao đâu... Nếu không ngày mai cậu đến nhà tôi cùng nhau làm bài tập đi! Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu...]

[Học tập là thứ khiến ta vui sướиɠ: Ừ, ngủ đi.]

Gia đình Nguyễn Hào Kiệt sống ở thành phố mới, cách thành phố cũ hơn mười cây số, khá xa. Nguyệt Tuyết Sâm nhìn chiếc xe đạp dựng ở hành lang, tự dưng hối hận khi đồng ý đến nhà cậu ta. Nguyên chủ sinh hoạt túng quẫn*, xe đạp cũ nát này đã được sử dụng nhiều năm liền, lúc đi phát ra tiếng leng ka leng keng, giống như một giây sau sẽ tan thành từng mảnh.

Túng quẫn: nghèo đói, khó khăn cùng cực.

Tôn nghiêm* của Nguyệt Tuyết Sâm không cho phép mình đi xe đẹp được lấy ra từ bãi rác, cậu cũng không thể bắt taxi.

Tôn nghiêm: nhân phẩm, danh dự.

Cho nên, khi tới giữa trưa, Nguyệt Tuyết Sâm vẫn ung dung đến muộn. Ánh mắt Nguyễn Hào Kiệt nhìn thấy cậu bị doạ sợ không nhẹ: "Soái ca, cậu là ai? Cậu làm sao biết được tên của tôi?"

"Là tôi, Nguyệt Tuyết Sâm."

"Cậu là Nguyệt thần? Cũng gạt người quá rồi đi?" Ánh mắt của Nguyễn Hào Kiệt khó có thể tin được, nhìn Nguyệt Tuyết Sâm đến nỗi giật cả mình.

Nguyệt Tuyết Sâm hơi hơi mỉm cười nói: "Tôi mang bài tập đến, không phải cậu còn câu hỏi muốn hỏi tôi sao?"

Nguyễn Hào Kiệt hít sâu một hơi, nhéo giọng, biểu tình khoa trương nói: "Từ giờ trở đi... Nguyệt thần, cậu chính là nam thần mới của tôi, phải bảo vệ tôi, khiến đám khốn nạn kia hâm mộ, ghen ghét đến chết."

"Đám khốn nạn kia?"

"Chính là kiểu mỗi ngày đều lấy cắp bài tập của cậu đem về nhà rồi chép đáp án mà không có sự cho phép của cậu! Bọn chúng luôn nói xấu sau lưng cậu, nói rằng ngoại trừ học tập cậu chẳng giỏi một cái gì cả..."

"Không sao đâu, cứ để bọn chúng nói đi." Nguyệt Tuyết Sâm nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ khiến chúng phải trả giá cho tất cả mọi thứ mà chúng đã làm."

Để bọn chúng tâm phục khẩu phục quỳ xuống mà gọi cậu một tiếng bố.

Nguyễn Hào Kiệt bỗng nhiên kinh hãi: "Ò, đúng rồi, sao hôm nay cậu đến muốn thế?"

"Tắc đường."

"Cậu keo kiệt như vậy nhất định là đi xe buýt tới!"

"Thì sao?" Nguyệt Tuyết Sâm liếc Nguyễn Hào Kiệt một cái, Nguyễn Hào KIệt lắc lắc đầu, cười một cách ngượng ngùng rồi chuyển sang đề tài khác: "Nguyệt thần, trên mặt cậu bị làm sao thế này? Vết bầm tím nghiêm trọng quá."

"Cậu không cần lo cho tôi."

"Đương nhiên là tôi muốn xen vào! Nguyệt Tuyết Sâm, cậu đây chắc chắn là bị người ta đánh, là ai?" trên khuôn mặt bụ bẫm của Nguyễn Hào Kiệt là một mảng nghiêm trọng.

"Con trai đánh nhau không phải rất bình thường sao? Được rồi, đi làm bài tập thôi." Nguyệt Tuyết Sâm không để ý nói.

------------------------------------

Editor: Bắt đầu từ chương này mình để tên công là Tô Tử Lâm nhé, mình sẽ sửa lại mấy chương trước. Cảm ơn mọi người đã đọc.