Chương 2: Làm bạn trai của tôi

Nguyên chủ sống ở một khu nhỏ trong nội thành, đường dù đã đổ xi măng nhưng lại gập ghềnh, đi lên rất không thoải mái. Mỗi năm đều có cư dân đưa ra ý kiến nhưng chính phủ vẫn không cho người tới tu sửa lại.

May mắn thay nơi này giá nhà thấp đến đáng thương.

Oải quá, có lẽ thứ năm sẽ chuyển khẩu đến khu nhỏ này.

Nguyệt Tuyết Sâm nghe được một cuộc cãi vã.

Đèn đường chớp nháy lúc được lúc không, miễn cưỡng có thể thấy có hai người đang lôi lôi kéo kéo, không biết là đang xảy ra tranh chấp gì.

“Tô Tử Lâm, cậu nghe tôi nói! Tôi đã thích cậu từ hồi sơ trung rồi, cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao?”

“Lục Thần Phi, cậu đừng có làm phiền tôi nữa.”

“Vì điều gì mà tôi lại không được? Cậu nói xem! Chẳng lẽ cậu đã có người trong lòng!? Là ai?”

“Cậu đừng có ép tôi.”

“Là cậu đang ép tôi, không phải tôi ép cậu, Tử Lẫm… Cậu làm người yêu tôi không tốt sao?”

Hai người càng nói càng kịch liệt.

Tuy rằng nghe không rõ nội dung mà bọn họ nói, Nguyệt Tuyết Sâm cảm thấy bản thân nên giải vây một chút.

Con đường dài hẹp, hai người bình thường có dáng vẻ cao lớn hoàn toàn chặn hết đường đi của cậu.

“Xin hai người cho tôi qua.” Nguyệt Tuyết Sâm nói.

Hai người họ đồng loạt quay đầu lại, trăm miệng một lời nói: “Cậu câm miệng!”

Còn rất ăn ý với nhau.

Nam sinh cao lớn tên Lục Thần Phi bắt đầu động tay động chân: “Tử Lâm, cậu gạt tôi đúng không? Cậu không có thích con người…”

Có lẽ bị Lục Thần Phi dây dưa đến phiền, một nam sinh khác giơ tay ra kéo Nguyệt Tuyết Sâm đang đứng ở bên cạnh xem diễn kịch, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ai nói tôi không có thích con người? Cậu ấy chính là đối tượng của tôi, đến, bảo bối chờ tôi cũng lâu lắm rồi nhỉ? Chúng ta hiện tại liền đi…”

Nguyệt Tuyết Sâm: “!!!”

Vô sỉ quá nha, đại ca, cầu xin cậu đừng nói lung tung nữa, từ lúc solo trong bụng mẹ mười sáu năm đến nay tại hạ vẫn còn độc thân.

Hơn nữa người tôi thích chính là chị gái nhỏ, không phải anh trai nhỏ!

“Cậu là đối tượng của cậu ấy!?” Lục Thần Phi lúc này mới bủn xỉn mà đem tầm mắt mắt xem như bố thí nhìn Nguyệt Tuyết Sâm: “Nhìn có chút quen mắt.”

Có thể không quen mắt chắc? Tôi chính là người buổi sáng mới bị cậu đánh hội đồng đây.

Lục Thần Phi đồng thời đánh giá, Nguyệt Tuyết Sâm cũng đánh giá. Thật nhanh cậu liền phát hiện đối phương chính là người chân dài đã ra lệnh cho đàn em đánh cậu. Công hai đại ca trường trong "Mọi người đều yêu mỹ nhân" – Lục Thần Phi!

Như vậy, nam sinh còn lại tuy hơi có chút thấp không phải nghi ngờ gì nữa chính là vai chính thụ vạn nhân mê – Tô Tử Lâm!

Vận khí của cậu vừa khéo quá, lập tức gặp được hai nhân vật đại lão* không thể trêu vào!

Đại lão: Những người “bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền” .

Tô Tử Lâm không hổ là vạn nhân mê, lớn lên thật sự rất đẹp, mặt mày trương dương diễm lệ như một bức tranh sơn dầu nồng đậm, rực rỡ đánh mạnh vào thị giác của người xem. Chỉ cần liền mắt một cái liền kinh diễm, tự như một báu vật nghìn năm luân hồi. Mắt hoa đào mang vẻ đa tình, nếu nghiêm túc nhìn chăm chú vào một ai đó, liền khiến toàn bộ thân thể đều tê dại.

Tô Tử Lâm đột nhiên nhích lại gần, Nguyệt Tuyết Sâm cánh tay như nặng xuống, thế nhưng bị hắn nắm chặt, Nguyệt Tuyết Sâm phảng phất cứng đờ như hóa thạch, không nói lên lời, rũ mi nhìn chằm chằm.

Tô Tử Lâm cười nhạo một tiếng, thanh âm từ tính nói: “Vì sao cậu không nói lời nào? Thẹn thùng?”

Nguyệt Tuyết Sâm biểu tình cổ quái mà nhìn lại hạt tía tô một cách lạ lùng, đáy lòng có chút xấu hổ nhưng cố tình lại làm dáng vẻ bình tĩnh.

“Tôi không phải, cái kia… Đi thôi.” Nguyệt Tuyết Sâm không có kỹ thuật diễn, lại ngốc chỉ sợ có sơ hở.

“Được.” Tô Tử Lâm chỉ chờ những lời này liền lôi kéo cậu ra ngoài.

Nguyệt Tuyết Sâm nóng nảy, không phải nha! Đại ca à, nhà tôi ở bên kia cơ, cậu kéo tôi đi ngược hướng làm gì!

“Tôi có thể rời đi?” Nguyệt Tuyết Sâm tránh thoát khỏi tay hắn.

Tô Tử Lâm là lần đầu tiên bị người khác thẳng tay cự tuyệt, kinh ngạc mà nhìn người trước mắt. Hắn lớn lê đẹp, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người tới tỏ tình, cũng không có người nào tàn nhẫn như vậy.

Liền tính những người trước đây không thích hắn, chỉ cần nói với hắn một câu cũng sẽ kích động nửa ngày, mà đối với người trước mặt này hoàn toàn không giống nhau, thái độ lãnh đạm xa cách, quả thực kỳ lạ.

Sau khi bình tĩnh lại, Tô Tử Lâm đem lực chú ý chuyển qua khuôn mặt của Nguyệt Tuyết Sâm có giá trị nhan sắc cực cao, trong lòng liền có đáp án, không trách người này lại có thái độ lãnh đạm như vậy, thì ra là thế…

“Cậu tên là gì? Học trường nào? Đây là số điện thoại của tôi, về sau có thể liên lạc.” thái độ của Tô Tử Lâm cường ngạnh, mặc kệ Nguyệt Tuyết Sâm có đồng ý hay không, hắn vẫn là người đầu tiên nắm giữ quyền lên tiếng, giọng điệu có phần tăng lên.

Càng miễn bàn việc hắn lợi dụng người thiếu niên làm như tấm mộc lại không có xin lỗi. Trong từ điển của Tô Tử Lâm căn bản không có hai từ “xin lỗi”.

Nguyệt Tuyết Sâm đứng không nhúc nhích: “Không cần.”

Cậu không muốn cùng vai chính thụ vạn nhân mê có điều gì mà lui tới, số điện thoại chó má gì đó, cậu không muốn nghĩ đâu!

“Giả làm bạn trai của tôi, một tháng một vạn*, cậu chỉ được cho phép nói điều kiện không được cự tuyệt.” Tô Tử Lâm liếc mắt một cái nhìn ra gia cảnh của Nguyệt Tuyết Sâm như thế nào, quần áo là hàng giá rẻ ở vỉa hè, thủ công thô ráp, chất lượng kém.

Một vạn: 36 triệu tiền Việt Nam.

Tô Tử Lâm cảm thấy bản thân rất mệt, cùng hắn yêu đương chiếm tiện nghi của hắn. Vậy mà lại làm vẻ mặt không tình nguyện, tên nhãi này thật không thức thời.

Nhắc tới tiền, Nguyệt Tuyết Sâm thật không có ngay thẳng mà nhượng bộ, nguyên chủ thật sự nghèo, đến nỗi không trả nổi học phí.

Nguyệt Tuyết Sâm không có tâm tình nói điều kiện. Cậu là một đại nam nhân chẳng lẽ lại giống như một cô gái nhỏ cái gì mà nói trong sạch với cả không trong sạch? Đều là con trai thì không cần sợ bị chiếm tiện nghi.

Nguyệt Tuyết Sâm khuất phục trước tiền tài, cả người uể oải: “Tôi là Nguyệt Tuyết Sâm, cao trung Hải Đức, xin chiếu cố nhiều.”

“Được, tôi cũng học ở Hải Đức, tên của tôi là Tô Tử Lâm, cậu hẳn là đã nghe qua rồi đi?”

“Giáo thảo* sẽ vì điều gì mà không nói qua?” Biết rõ là cố ý hỏi, không có điều tốt, Nguyệt Tuyết Sâm trong lòng yên lặng nhớ đến người vừa nãy.

Giáo thảo: Nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.

“Vì sao tôi chưa từng gặp qua cậu? Cậu trưởng thành như vậy, đoán chừng rất có danh tiếng.”

“Danh tiếng của tôi rất thấp.” nguyên chủ chính là một con mọt sách không để ý đến chuyện bên ngoài, cậu sao có thể gặp qua!? Không đúng, nhìn thấy đã là gặp qua, nhưng không có ấn tượng.

“Đã rất tối rồi, cậu đi đi.” Tô Tử Lâm thấy Nguyệt Tuyết Sâm không chút quan tâm, cảm thấy khó chịu.

Nguyệt Tuyết Sâm lập tức lượn đi, nháy mắt chạy không hình ảnh.

Tốc độ cực nhanh khiến người khác giận sôi.

Nguyệt Tuyết Sâm không biết rằng sau khi cậu rời đi, trên khuôn mặt tươi cười của Tô Tử Lâm tức khắc mai danh ẩn tích, đáy mắt một mảng lạnh lùng. “Sách” một tiếng, biểu cảm chán ghét lấy ra khăn tay, tỉ mỉ mà lau những chỗ đã chạm qua tay của Nguyệt Tuyết Sâm, một chút da thịt liền không buông tha.

Khăn tay lau xong bị hắn vung lên, ném vào thùng rác.

Hắn vừa đi vừa gọi điện thoại: “Bác Lý, là tôi, tôi ở trường học bên cạnh phố ăn vặt, bác lái xe lại đây đi.”