Chương 1: Bị đánh

Trong ngõ nhỏ chật chội phát ra những âm thanh hỗn loạn va chạm kịch liệt vào nhau.

Ánh sáng mờ nhạt chẳng rõ chiếu vào bên trong, mơ hồ còn có thể thấy mấy tên côn đồ. Tóc của bọn chúng được nhuộm đủ mọi màu sắc vây xung quanh một người mà đánh.

Cái người bị đánh kia--- hình như là chính mình!

Nguyệt Tuyết Sâm hoàn toàn thanh tỉnh, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn mấy chữ: “Quyển tiểu thuyết này đã hủy hoại cuộc đời mình!”

Cậu chẳng qua chỉ là ngủ gật một giấc ở trong phòng. Vừa mới tỉnh thế mà lại xuyên đến một quyển tiểu thuyết đam mỹ np có yếu tố vạn nhân mê, liền biến thành một người qua đường trầm mặc ít lời.

Toàn văn mấy trăm nghìn từ không có lấy một câu lời kịch của pháo hôi người qua đường, hình như còn là một người si tình, tương tư mà theo dõi vai chính thụ. Kết quả là bị công hai phát hiện liền kêu mấy người anh em hung hăng đến đánh cho một trận, học kỳ thứ hai đã bị ép phải chuyển trường.

Phi! Ai kêu cậu thích vai chính thụ làm gì để bị đánh! Xứng đáng!

Khi đọc tiểu thuyết, Nguyệt Tuyết Sâm cảm thấy công hai làm tốt lắm nhưng hiện tại bây giờ người bị đánh không phải cậu ta nha! Cậu không có làm gì, vô duyên vô cứ liền bị đánh, biết đau lắm không hả?

Nguyệt Tuyết Sâm duỗi tay liều mạng né tránh những nắm đấm như nơi bị mưa râm ran rơi xuống không ngớt. Nhưng việc này không có tác dụng gì, ngược lại nắm đấm vung xuống đánh vào cậu càng thêm đau.

Mặt dính sát vào nền xi măng thô ráp trên mặt đất, đá cọ vào làn da đến đau, làm cho khoé mắt trông chốc lát liền bị tổn thương, máu chảy xuống dưới…

Nguyệt Tuyết Sâm ho khan vài tiếng, cuộn tròn bản thân lại cơ hồ muốn bảo vệ những nơi quan trọng của cơ thể. Có một tên lưu manh mắt sắc tay nhanh, túm lấy phía sau cổ xách cậu lên một phen, một âm thanh leng keng vang lên phát ra từ phía ống thép.

“Oa! Làm tốt lắm, nhớ dùng sức đánh tên yếu kém này!”

Những tên lưu manh đắc ý mà huýt sáo, xuống tay càng không có chút lưu tình.

Nguyệt Tuyết Sâm miệng đầy mùi máu tươi, kiên trì không cho bản thân hôn mê vào thời điểm này, nắm tay bỗng nhiên dừng lại.

Chỗ tầm mắt liền xuất hiện một đôi chân dài, người nọ tựa hồ ngồi xuống, cùng cậu nhìn thẳng. Người nọ cách cậu rất gần nhẹ nhàng cười một tiếng, âm thanh trầm thấp áp bách: “Con mọt sách, lần sau tao không hy vọng nhìn thấy mày thêm một lần nữa, hiểu không?"

Nguyệt Tuyết Sâm muốn mắng mẹ, đáng tiếc miệng viết thương quá đau, lục phủ ngũ tạng dường như bị xé rách, giây tiếp theo phảng phất liền có thể nổ tung. Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng ròng, không thể nói lên lời.

Vị máu vọt tới tận yết hầu bị cậu nuốt xuống, Nguyệt Tuyết Sâm giương mắt lên nhìn, tầm nhìn đều là một mảng mơ hồ, lờ mờ thấy một thân ảnh cao lớn màu đen, nhìn không rõ mặt người nọ…

Người nọ cũng không trông cậy vào Nguyệt Tuyết Sâm sẽ trả lời hắn, động tác lưu loát mà đứng lên, tùy ý vỗ vỗ chân quần căn bản không tồn tại tro bụi, nghênh ngang mà rời đi.

Những tên côn đồ đi theo sau người nọ đều cười vang lên.

Hẻm nhỏ khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, mặt đầy máu mất sức mà dựa vào tường. Tóc của cậu có chút dài, dính lấy khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi cao thẳng. Máu ở nơi khoé miếng tản ra một mảng lớn, thoáng khẽ động đến vết thương liền khiến thiếu niên phải hít hà một hơi, nhe răng trợn mắt. Làn da cậu cực trắng, khiến cho miệng vết thương càng thêm dữ tợn, xấu xí. Những khớp xương của ngón tay tuỳ ý mà uốn lượn rồi đáp ở nơi đầu gối, vì đau mà liền hơi nắm chặt.

Mùa thu phảng phất gió lạnh, trong lúc người thiếu niên lơ đãng nó liền vén mái tóc cậu, đôi mắt trầm tĩnh tựa như mặt hồ thu thủy xanh thẳm trong suốt yên lặng không gợn lấy một chút sóng. Cậu thống khổ mà nhắm mắt lại, tuỳ tiện mà ngã trên mặt đất, ngửa mặt lên trời mà ngủ.

Ở nơi hẻo lánh không người chú ý này, không có một ai đi qua, Nguyệt Tuyết Sâm tỉnh lại liền phát hiện bản thân không nhúc nhích nằm yên tại chỗ cũ.

“Vận khí của mình sao lại thảm như vậy? Chẳng có lấy một người tốt nào đi qua cứu mình, đưa mình đi bệnh viện sao…“ Nguyệt Tuyết Sâm phỉ nhổ, không tình nguyện từ trên mặt đất bò dậy.

Nếu không phải bây giờ đã là chiều tàn, cậu còn không biết chính mình lại có thể ngủ lâu như vậy, từ buổi sáng ngủ đến chạng vạng trông giống đầu heo.

Nương theo ánh mặt trời đang dần yếu đi, Nguyệt Tuyết Sấm tìm điện thoại cùng cặp sách, điện thoại bị quăng mạnh hỏng rồi, toàn màn hình đều là những vết rạn nứt, hơn nửa ngày chẳng thể khởi động lại máy, phỏng chừng là hỏng rồi đi. Cậu không cao hứng mà mở vỏ ngoài điện thoại, rút những thứ bên trong ra đem đi phá rồi ném toàn bộ vào trong góc.

“Răng rắc.” Một vết cong dài.

Di động va chạm trên mặt đất phát ra âm thanh, tiếp theo là những tiếng bước chân đều đều, hẻm nhỏ liền im lặng. Hiện tại đang là khoảng thời gian nghỉ quốc khánh, trên đường người tới người lui, xa hoa truỵ lạc, náo nhiệt xen lẫn ồn ào, náo động.

Nguyệt Tuyết Sâm dựa vào những ký ức xa lạ mà thân thể này truyền tới để gọi xe về nhà, tài xế thương cậu một dáng vẻ đáng thương liền miễn tiền xe.

Nhà của nguyên chủ thực chất chính là một căn nhà cho thuê không đủ tám mươi mét vuông, một tháng phải trả một ngàn hai. Gia cảnh nguyên chủ bần hàn, hơn nữa cha mẹ đều mất vào mấy năm trước do xảy ra tai nạn xe cộ, quả thật kà dậu đổ bìm leo, tình cảnh khó khăn.

Vặn vòi nước ra, nước lạnh ào ào cùng máu trộn thành một mớ hỗn tạp theo đường cong rõ ràng mà chảy vào cống thoát nước.

Có lẽ do cảm xúc lạnh lẽo mà đã đánh thức một ít thần chí của Nguyệt Tuyết Sâm, sắc mặt khó coi phản chiếu dưới ánh đèn tiết kiệm năng lượng, đôi mắt sưng to, ảnh hưởng đến tầm nhìn, số độ cực cao sau khung mắt kính không biết bị tên lưu manh nào đấm, đập vào mắt toàn là vẩn đυ.c mơ hồ, phảng phất như đánh mosaic.Toàn thân trên dưới chật vật khó khăn.

Đôi mắt cận thị của nguyên chủ có số độ rất cao, nhưng Nguyệt Tuyết Sâm phát hiện một chút thần kỳ. Sau khi xuyên đến thân thể này, đôi mắt không hiểu vì sao đã khôi phục được thị lực, bởi vì đôi mắt bầm tím nên mới không nhìn rõ đồ vật.

Nguyệt Tuyết Sâm hơi hơi thở dốc, ngón tay run rẩy cầm lấy cái kéo thon dài mà cắt, mặt vô biểu tình nhìn tóc một nắm, một nắm bay xuống ở bồn rửa tay, động tác liền mạch, lưu loát.

Giống như… chẳng ra gì?

Nguyệt Tuyết Sâm lần đầu cắt tóc cảm thấy tay nghề của mình thực sự không tốt, cắt xong tóc chẳng ra làm sao cả, nhưng coi như có thể nhìn được. Nếu là để cho người khác cắt thành kiểu tóc như vậy, thoáng một cái liền dẫn đầu trào lưu đáng khinh nhỏ của thời đại mới. Buồn cười, Nguyệt Tuyết Sâm đơn thuần là dựa vào giá trị nhan sắc nên mới có kiểu tóc này.

Nguyệt Tuyết Sâm thừa nhận chính mình xấu đi nữa rồi, giống như là bị chó gặm, cậu có vẻ là một người chú trọng hình tượng anh đẹp trai.

Trước khi xuyên thư như nào thì bây giờ đương nhiên cũng như vậy.

Đến tử quần áo chọn lựa vài bộ đồ, cậu không phải bởi vì bị thương mà cố ý tránh đi một ít nước ấm lên miệng vết thương

Con trai mà, ít nhiều gì cũng sẽ có một vết sẹo trên người.

Nước ấm lao ra khỏi đầu vòi sen, gương bị bịt kín một tầng sương mù liền được Nguyệt Tuyết Sâm lau sạch sẽ.

Trong gương phản chiếu cậu đang cởϊ áσ sơ mi trắng, da thịt loã lồ tuy gầy nhưng rất rắn chắc, không có lấy một ít thịt thừa nào. Nguyệt Tuyết Sâm kinh ngạc nhìn dáng người của pháo hôi qua đường này không tồi chút nào. Khi khôi phục được toàn bộ, làn da trắng nõn, bóng loáng này có thể dùng thuốc mỡ mấy ngày liền nguyên vẹn như lúc ban đầu, sẽ không lưu lại bất kỳ một vết sẹo nào trên người.

Bị thương ngoài da thôi, không có nghiêm trọng. Nghiêm trọng nhất là khuôn mặt, thần kinh của mặt mẫn cảm lại yếu ớt, vết sẹo ít nhất đến một tháng mới khỏi. Tên côn đồ cũng mặc kệ mà ra sức dùng nắm tay đấm, trên mặt liền ăn vài quyền, không có ý định sẽ bỏ qua.

Thảm không nỡ nhìn, nhất là nhìn thẳng.

Tắm rửa xong liền mặc lên mình bộ quần áo sạch sẽ, Nguyệt Tuyết Sâm đi xuống lầu, đi dạo xung quanh một vòng, mục tiêu đặt ở một tiệm cắt tóc “Một mai cắt”.

Bên cạnh nhà liền thấy một tiệm cắt tóc được trang hoàng đơn sơ không một ai ngó ngàng tới, Nguyệt Tuyết Sâm hoài nghi thợ cắt tóc bên trong có khi không bằng cậu.

Thời gian bây giờ cũng không còn sớm, bên trong tiệm cắt tóc chẳng có ai, duy nhất chỉ có một thợ cắt tóc nhàn rỗi đang ngậm đầu thuốc lá hút, ngồi xổm ở cửa mà chơi trò chơi trên điện thoại.

Cửa vào bị đẩy ra, thợ cắt tóc nhìn thấy có khách tới liền niết thuốc lá cho đến tắt: “Soái ca, cậu muốn cắt kiểu tóc như thế nào?”

“Thoải mái, thanh tân*, đơn giản một chút.” Nguyệt Tuyết Sâm ngửi được mùi nồng đậm của thuốc lá, ghét bỏ mà nhíu nhíu mày.

Thanh tân: Mới mẻ, tao nhã.

“Cắt tóc thêm gội đầu, ba mươi tệ*, đối với học sinh thì trả tiền trước rồi mới cắt.”

Ba mươi tệ: 102 nghìn tiền Việt.

“Được.”

Hai mươi phút trôi qua----

“Ai da, tôi phát hiện cậu để kiểu này không được nha! Không ngờ tới lại là một đại soái ca. Không được! Tôi phải sửa lại kiểu tóc này, không được xem… Không cần lo lắng, tiền tạo mẫu tóc đều là miễn phí, tôi không thu của cậu…” Thợ cắt tóc nhìn người đang đeo kính, tay chậm rãi dừng lại, cắt mười phần tinh tế.

Người thợ trong quá trình cắt tóc thích nói chuyện phiếm, không nói một lời nào là điều không có khả năng xảy ra, tận lực khiến cho quá trình chờ đợi dài cổ cũng không có buồn tẻ, vô vị như vậy.

“Đang học ở cao trung sao?”

“Vâng.”

“Ở cao trung nào? Tên tiểu tử như cậu lớn lên rất có tinh thần, ở trong trường chắc là giáo thảo* nhỉ?”

Giáo thảo: Nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.

“Cao trung Hải Đức… Cháu không phải giáo thảo.” Đại thúc người đừng nói tôi như vậy, tại hạ có tài đức gì để mà đảm nhận hai chữ giáo thảo? Vai chính vạn nhân mê mới chịu đó.

“Hải Đức! À, chú biết, cách chỗ này không xa, là trường cao trung trọng điểm đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng, không tồi! Nhìn không cậu lại là người có thành tích không tồi, Hải Đức rất khó vào, muốn 620 điểm thì tổng điểm phải đạt cũng là 690…” ánh mắt của thợ cắt tóc nhìn Nguyệt Tuyết Sâm thay đổi, chỉ có thể là ánh mắt của người học kém bội phục nhìn người học giỏi.

Nguyệt Tuyết Sâm ý đồ muốn giải thích: Không phải tôi, thành tích của tôi không có tốt như vậy, thành tích của nguyên chủ không thể đại biểu cho thành tích của tôi nha!

Trước khi xuyên thư cậu là một nhà phác hoạ nghệ thuật, phương diện vẽ tranh rất có thiên phú, dựa vào tài liệu đã tham khảo cùng với sở trưởng đặc biệt là nghệ thuật liền tiếp tục tiến vào cao trung trọng điểm nằm ở trung tâm của thành phố giảm hơn mười phần. Tuy thành tích của cậu không kém là được nhưng lại không dám đảm bảo bản thân sẽ giống với nguyên chủ môn nào cũng đứng đầu.

Này đây đâu phải là học bá*, rõ ràng là học thần*!

Học bá: Chăm chỉ, dựa vào các kiến thức mà học, số điểm đạt được thường 80-90 điểm.

Học thần: Không học hoặc học ít mà vẫn đứng nhất.

Thợ cắt tóc lui ra phía sau vài bước, vừa lòng nói: “Cắt xong rồi, cậu nhìn xem, tôi cắt thật không sai, đẹp điên hồn…”

Thiếu niên trong gương, lông mi đầy quyến rũ, môi hồng trăng rắng, đặc biệt là đôi mắt, tròng mắt là màu hổ phách hiếm thấy, một người không hiểu lấy chút gì về tình yêu nhưng lại mang đến một sự hài hước khác, đuôi mắt thon dài điểm nốt ruồi son, tuần tú mà còn sắc bén.

Diện mạo cực có tính công kích người kết hợp với cực độ kiêu ngạo, nghe có vẻ là sự mâu thuẫn trong phong cách nhưng ngoài ý muốn lại hài hoà, làm người nhìn không thể rời tầm mắt.

Nguyệt Tuyết Sâm tới gần gương liếc mắt một cái không chút để ý, gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, cũng chẳng có vấn đề gì! Khuôn mặt trước kia của cậu cũng xuyên đến đây, đương nhiên là đẹp.

Nguyên chủ cùng cậu rất có duyên phận, tên giống nhau, lớn lên cũng giống nhau.

“Tuyệt đối là giáo thảo! Đáng tiếc trên mặt lại có vài vết bầm, có lẽ là cùng người khác đánh nhau đi! Ngàn vạn lần đừng thành sẹo…”

“Cái này gọi là vị của nam nhân” Nguyệt Tuyết Sâm không cảm thấy sao mà sờ sờ miệng vết thương, vài vết sẹo lưu lại còn rất ác liệt.

“Cậu đi đi! Tiểu tử, lớn lên trông đẹp trai, nơi nơi liền kéo thù hận đến sao?” cứ vậy đi, mình thừa nhận, tiểu tử này nếu trên mặt lưu thành sẹo cũng đẹp đến phi thường.

“Cháu cảm ơn.” Nguyệt Tuyết Sâm không có khiêm tốn, cậu từ nhỏ đến lớn đều là bị khen cho lớn lên, trong nhà có tiền, lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, còn có thể vẽ tranh, nữ sinh thích cậu có thể lập thành mấy con phố.

Đối với nhân sinh cậu đương nhiên là người thắng, vậy mà hôm nay liền bị người khác hung hăng đánh cho một trận!

Vô cùng nhục nhã!

Cậu – Nguyệt Tuyết Sâm trong vài thập niên liền không ăn qua cái được gọi là mệt. Trong trường học, cậu giống như là một phú nhị đại, gia giáo tốt đẹp, lễ phép ôn hoà, chẳng lẽ trong lần gặp gỡ công hai không thể nói đạo lý của giáo bá?

Đánh không lại, không thể trêu vào, đi xung quanh còn không được?

Kết quả mới vừa nói xong phát liền gặp mặt…

Oan gia ngõ hẹp, cậu giẵm phải cứt chó hả!?