7 giờ sáng.
Mục Dĩ Thâm mở mắt tỉnh dậy, một tia nắng vàng ấm áp xuyên qua rèm cửa hé mở chiếu vào mặt hắn. Hắn vươn tay chộp lấy chiếc điện thoại cạnh giường, đã trễ cả tiếng đồng hồ so với lịch trình nghiêm ngặt thường ngày.
Ánh mặt trời hơi chói chang, Mục Dĩ Thâm nheo mắt lại, ký ức của hắn vẫn còn đọng lại ở thời khắc hắn dựa vào vai Hà Tư Nguyên trong xe đêm qua, còn lại sau đó xảy ra chuyện gì, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
Đối với biểu hiện rất khác thường của mình trong ký ức, Mục Dĩ Thâm trầm mặc ba giây, sau đó đứng dậy mặc quần áo.
Không ngờ, vừa mới mặc đồ chỉnh tề, bỗng nhiên rơi ra một tờ note màu xanh. Mục Dĩ Thâm nhíu mày, cúi người nhặt lên, nhìn thấy trên tờ note có viết vài dòng chữ, nét chữ rất khoa trương:
“Mục tiên sinh, tối hôm qua tôi có bật hẹn giờ nấu cháo, bây giờ chắc đã chín rồi. Mau dậy ăn đi, ăn xong có thể đi làm.”
Thấy chữ như thấy người, trước mắt Mục Dĩ Thâm lập tức hiện ra bóng dáng Hà Tư Nguyên nghiêng đầu nói chuyện, hắn không khỏi hơi cong môi. Sau khi rửa mặt, mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên trong phòng có một mùi thơm thoang thoảng.
Mục Dĩ Thâm đi vào phòng bếp, đúng là cháo đã được nấu xong. Hắn lấy ra một cái bát đặt lên bàn, ngồi xuống nhẹ nhàng nhấp một miếng. Cháo sườn khoai mỡ được nấu vừa miệng, khoai mềm nồng, gạo dẻo thơm, vị mặn vừa phải, sáng tinh mơ ăn một miếng, cơn đau dạ dày do rượu đêm qua lập tức tan thành mây khói.
Mục Dĩ Thâm nếm cháo, tâm trạng của hắn dần dần tốt lên. Hắn lấy điện thoại ra, gửi cho Hà Tư Nguyên một tin nhắn.
“Hương vị ngon đấy.【 mỉm cười 】”
Hà Tư Nguyên đang trên đường đến buổi casting, điện thoại trong túi kêu “ting” một cái, anh mở giao diện Wechat ra, thì ra là Mục Dĩ Thâm nhắn cho anh bốn chữ, cộng thêm một icon mặt cười màu vàng.
Hà Tư Nguyên reply: “Không ngon à?”
Rất nhanh, Mục Dĩ Thâm đã trả lời: “Tôi nói rồi, hương vị ngon đấy. 【 mỉm cười 】”
Thôi được rồi, Hà Tư Nguyên nhướng mày, tên Mục Dĩ Thâm nghiêm khắc này có vẻ không biết icon mặt cười màu vàng có ý cà khịa đâu. Anh gửi voice chat: “Mục tiên sinh, tạm thời không thể trò chuyện với anh rồi, hôm nay tôi có casting, cần chuẩn bị một chút.”
Màn hình chat hiện lên chữ “Ok”, Hà Tư Nguyên không trả lời nữa, đặt điện thoại trở lại túi.
Còn Mục Dĩ Thâm thì ngồi ở bàn kiên nhẫn đợi một lúc, cho đến khi màn hình tối đen, đối phương vẫn không trả lời hắn, lúc này mới cất điện thoại đi.
Mặc dù bình thường Hà Tư Nguyên có chút thờ ơ, nhưng vì tối qua anh đưa hắn về nhà, còn nấu cho hắn một bữa sáng ngon miệng lót dạ, Mục Dĩ Thâm quyết định miễn cưỡng tha thứ cho anh.
Sau khi tự thuyết phục bản thân, tâm tình Mục Dĩ Thâm tươi tỉnh hẳn, thậm chí còn nghiêm túc rửa bát trước khi ra ngoài làm việc.
Lần thử vai này là cho một bộ phim điện ảnh kinh phí lớn tên là 《 thích khách 》, bộ phim kể về một nhóm thích khách trong thời kì chiến tranh cổ đại, vì phục vụ cho quốc gia và theo lệnh quân chủ. Trong cuộc đấu tranh và ám sát đẫm máu, đã chứng kiến đủ loại tàn nhẫn cùng tốt đẹp, từng chém gϊếŧ nhau, rồi lại trân trọng lẫn nhau, cuối cùng họ tìm thấy bản chất và lý tưởng của mình trong sự hỗn loạn của thời đại.
Hà Tư Nguyên xem qua kịch bản, cảm thấy nó rất hay, hơn nữa còn có một đạo diễn quốc tế đến support, bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng.
Đến địa điểm thử vai, Hà Tư Nguyên vừa mới xuống xe, tình cờ gặp phải một “người quen cũ”. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp bước đến, Hà Tư Nguyên mỉm cười chào hỏi: “Tưởng ảnh hậu, thật trùng hợp.”
Có vẻ như bộ phim này thực sự rất hấp dẫn, ngay cả một nữ diễn viên tầm cỡ như Tưởng Văn cũng đến để tranh vai diễn.
Tưởng Văn nhẹ nhàng liếc nhìn anh và gật đầu. Hà Tư Nguyên hơi sửng sốt. Sau sự cố đám cưới vừa qua, thì đây là lần gặp lại đầu tiên của anh và Tưởng Văn, nhưng thái độ của cô đối với anh đã thay đổi rất nhiều, ít nhất, trong mắt cô không còn sự kiêu ngạo như trước nữa.
Trước khi Hà Tư Nguyên bước vào phòng casting, Tưởng Văn thậm chí còn cười và nói với anh: “Tôi nhất định sẽ giành được nữ chính của bộ phim này. Cậu phải cố lên nhé, tôi tin cậu.”
“Cảm ơn.” Tuy trên mặt Hà Tư Nguyên nở nụ cười, nhưng kỳ thật có cảm giác sởn tóc gáy.
Bước vào phòng casting, Hà Tư Nguyên bình tĩnh liếc qua một dàn staff xung quanh, trong lòng không khỏi chửi thề.
Anh thấy bên cạnh đạo diễn phụ trách casting lòi ra thằng nhóc Phương Đồng Sinh với vẻ mặt nhăn nhở.
Phương Đồng Sinh y hệt chó săn nhìn chằm chằm anh, đầy ác ý, toàn thân toát ra mấy chữ: “Anh chờ đó cho tôi.”
Quả nhiên, trong quá trình Hà Tư Nguyên thử vai, cậu ta không ngừng quấy rối, thốt ra đủ thứ lời lẽ khó nghe. Mặc dù đạo diễn casting rất hài lòng với ngoại hình, kỹ năng diễn xuất và khí chất của Hà Tư Nguyên nhưng ngại Phương Đồng Sinh là một nhà đầu tư quan trọng của bộ phim, ông căn bản không dám làm chủ đưa ra quyết định để Hà Tư Nguyên đảm nhiệm nam chính.
Vì thế, buổi hôm nay chỉ đành nhận xét qua loa cho xong.
Đi ra khỏi phòng thử vai, Hà Tư Nguyên vừa định gọi điện cho Bàng Phi Phàm. Nhưng không ngờ rằng, Tưởng Văn vẫn còn đứng bên ngoài đợi anh, thấy anh bước ra, cô chỉ vào một chiếc xe vừa đậu ngay cạnh: “Tình cờ gặp nhau, hay là cùng ăn trưa một bữa đi?”
Cửa sổ xe được hạ xuống, Hà Tư Nguyên nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm đang ngồi ở ghế sau, dáng người thẳng tắp, lộ ra nửa mặt vô cùng tuấn tú, chính là Hứa Tinh Châu. Y liếc nhìn về phía bên này như thể không quan tâm, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, mặt không cảm xúc tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.
Hà Tư Nguyên suy tư, đáp: “Tưởng ảnh hậu khách sáo rồi.”
Tưởng Văn mỉm cười mở cửa ghế sau cho anh, sau đó ngồi vào ghế phụ lái.
Hà Tư Nguyên cùng Hứa Tinh Châu gật đầu chào hỏi, vừa định bước vào thì điện thoại trong tay rung lên, anh tùy tiện hạ mắt xem qua, là một tin nhắn từ số lạ:
Nếu anh vẫn muốn nhận vai trong bộ phim này, thì 12 giờ trưa tại nhà hàng khách sạn quốc tế.
Giọng điệu này, vừa nhìn liền biết là ai.
Hà Tư Nguyên trong lòng cười nhạo một tiếng, không định đáp lại, nhưng vào lúc này, âm thanh thông báo từ hệ thống vả mặt vang lên.
【 Nhiệm vụ cảnh tượng kích hoạt! Nhiệm vụ “liêm sỉ tiểu bạch kiểm” download thành công, lần này khen thưởng 600 điểm giá trị sinh mệnh, ký chủ có nhận nhiệm vụ không? 】
Hà Tư Nguyên dừng bước, tỏ vẻ áy náy nói: “Tưởng ảnh hậu, Hứa ảnh đế, thật là xin lỗi, đột nhiên tôi có việc gấp cần phải đi.”
Hứa Tinh Châu hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Tư Nguyên thấy trên mặt y hiện lên một tia thất vọng, chỉ đành xin lỗi nói: “Một người rất quan trọng đột nhiên mời tôi, tôi không thể từ chối. Hôm nào tôi sẽ mời mọi người đi ăn để chuộc lỗi.”
Tưởng Văn quay lại, hơi mất hứng: “Hà Tư Nguyên, tôi mời cậu trước mà.”
Hứa Tinh Châu nói: “Chị Văn, thôi.”
Hà Tư Nguyên liên tục “xin lỗi”, Tưởng Văn không vui mà liếc anh một cái, bảo tài xế lái xe rời đi. Trên xe, cô có chút lo lắng nhìn Hứa Tinh Châu qua gương chiếu hậu, hừ nói: “Cậu ta thật đúng là vô tâm vô phổi, còn không biết ai mới thật lòng tốt với cậu ta.”
Hứa Tinh Châu nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Chị Văn, chị không cần làm như vậy. Không cần thiết.”
Tưởng Văn nhấp môi, biết là câu “một người rất quan trọng” vừa rồi làm y không vui. Hứa Tinh Châu từ nhỏ cái gì cũng tốt, nhưng lại thích đè nén hết cảm xúc trong lòng, ngay cả người thân thiết cũng không nói, điều này khiến mọi người lo lắng cho y. Tưởng Văn yên lặng mà thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Tầng trên cùng của khách sạn quốc tế.
12 giờ trưa, Hà Tư Nguyên bước ra khỏi thang máy, đi thẳng vào một phòng riêng theo vị trí đã nhận. Quả nhiên, Phương Đồng Sinh đã sớm ngồi chờ anh, vừa thấy người tới, cậu ta nửa hài lòng nửa mỉa mai: “Xem ra anh còn khá biết điều.”
Hà Tư Nguyên không khách khí với cậu ta, chọn một chỗ ngồi xuống, chân nhìn cậu ta một cái: “Cậu gọi tôi tới muốn nói cái gì?”
Phương Đồng Sinh không nói lời nào, tự mình rót một chén trà, sau đó khoanh tay nhìn anh.
Từ năm 18 tuổi, Phương Đồng Sinh dựa vào mối quan hệ gia đình của dì đến hô mưa gọi gió trong giới, chưa chơi qua 1000 trai xinh gái đẹp, thì cũng phải đến 800, nhưng diện mạo đẹp mắt như Hà Tư Nguyên thật đúng là hiếm thấy. Chẳng trách ngay cả anh họ nhà cậu ta không gần sắc dục cũng phải để ý anh.
Phương Đồng Sinh trầm ngâm, nghiêng đầu mỉm cười, từ trong áo vest lấy ra một tấm chi phiếu, đẩy tới trước mặt anh.
“Nghe nói nhà anh phá sản mới tiến vào giới này? Chắc bây giờ anh nhất định rất thiếu tiền nhỉ. Đây là 500 vạn, mua anh một năm có đủ không?” Ngữ khí cậu ta đầy khinh miệt coi thường.
Hà Tư Nguyên hơi cau mày, cúi đầu nhìn tấm chi phiếu, ghét bỏ nói: “Mới có 500 vạn đương nhiên không đủ rồi. Phương thiếu gia, cậu thật là quá keo kiệt.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Phương Đồng Sinh bị người ta nói thẳng mặt keo kiệt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, khẽ cắn môi nói: “Vậy anh muốn bao nhiêu?”
Hà Tư Nguyên khẽ cười một tiếng: “Cậu nên hỏi Mục Dĩ Thâm mỗi năm cho tôi bao nhiêu tiền, sau đó cậu trả giá gấp mười lần, nói không chừng tôi có thể cân nhắc thêm.”
Phương Đồng Sinh đập bàn lớn tiếng nói: “Hà Tư Nguyên, anh đừng được voi đòi Hai Bà Trưng. Mục Dĩ Thâm ư? Hừ, anh cho rằng Mục Dĩ Thâm sẽ thật sự thích anh sao? Chẳng qua hắn thấy anh mới mẻ muốn chơi thử mà thôi!”
Hà Tư Nguyên đứng lên nói: “Nếu cậu tìm tôi chỉ để nói chuyện này, thì tôi đi trước. Còn số tiền ít ỏi đó, cậu nên để dành mà mua sữa bột bồi bổ trí tuệ thì hơn.”
Phương Đồng Sinh tức giận không thôi, hét về phía anh: “Hà Tư Nguyên, tôi khuyên anh đừng có mơ mộng, ôm nhầm đùi không vui đâu!”
Thế nhưng Hà Tư Nguyên đã rời khỏi phòng riêng, đi thang máy xuống tầng dưới. Khi đi qua cánh cửa xoay, anh tình cờ ngang qua một người đàn ông mặc vest và thắt cà vạt màu tím. Hà Tư Nguyên dừng lại nhìn bóng lưng của đối phương, lại nghĩ đến những lời của Phương Đồng Sinh, đột nhiên ý thức được một chuyện, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lùng.
Trong phòng riêng trên tầng cao nhất, Phương Đồng Sinh tức giận ném chiếc ấm trà bằng sứ xuống đất, sau đó giơ chân đá bay một chiếc ghế.
Cậu ta cố ý gây khó dễ cho Hà Tư Nguyên trong buổi thử vai hôm nay, chính là muốn dùng biện pháp “vừa đánh vừa xoa”, không ngờ Hà Tư Nguyên lại không biết điều như vậy, đã thế còn ăn nói xà lơ chê cậu ta thiếu tiền, thật là phát điên mất thôi!
Đúng lúc này, cửa phòng riêng bất ngờ bị mở ra, chiếc ghế suýt nữa đập vào người vị khách. Phương Đồng Sinh sợ tới mức cả người run lên, mở to mắt nói: “Anh họ, anh không sao chứ?!”
May là Nguyễn Nam Đô phản xạ nhanh, tránh được thứ sắp lao tới, lúc này mới bình yên vô sự, nhưng ánh mắt của y lại lạnh lùng băng lãnh: “Thằng nhóc này mày lại phát điên cái gì vậy?”
“Anh họ, có người cố ý chọc giận em.” Phương Đồng Sinh giận dỗi bĩu môi, giống như quả bóng bị xì hơi ỉu xìu ngồi xuống.
Nguyễn Nam Đô chọn một chỗ ngồi xuống, nói: “Hôm nay cậu mời anh tới không phải là có chuyện quan trọng muốn cho anh xem sao?”
Phương Đồng Sinh ngẩng đầu đáp: “Vốn là có, nhưng bây giờ không còn nữa.”
Cậu em họ này từ nhỏ đã không đáng tin cậy, ngày nào cũng chập cheng quen thói, Nguyễn Nam Đô đã quen, xua tay nói: “Vậy quên đi. Đúng rồi, vừa nãy ở tầng dưới anh có gặp một người, hình như là Hà Tư Nguyên, hôm nay cậu có gặp cậu ấy không?”
Phương Đồng Sinh tròng mắt xoay chuyển, đáp: “Em có gặp rồi, sáng nay anh ta đi thử vai một bộ phim do Nguyễn thị đầu tư, diễn xuất không tệ. Anh họ, hình như anh rất quan tâm đến anh ta?”
Nguyễn Nam Đô nghiêng đầu liếc cậu ta một cái: “Anh biết cậu muốn nói gì, không có đâu. Đừng nói nhảm nữa, đi gọi món đi.”
Phương Đồng Sinh rầu rĩ thưa: “Vâng.”
Vào lúc tám giờ tối, Hà Tư Nguyên một mình mua đồ trong siêu thị, xách theo một đống túi nguyên liệu nấu nướng đi bộ đến bãi đậu xe dưới tầng hầm. Ban nãy Bàng Phi Phàng gọi điện cho anh báo đã đến. Hà Tư Nguyên nhìn vào điện thoại của mình thì có một tin nhắn vang lên, hoá ra là đạo diễn của buổi thử vai, chúc mừng anh đã qua vòng casting, cả ekip đều cho rằng anh có đủ năng lực đảm nhiệm nam chính.
Hà Tư Nguyên chớp mi, biết Phương Đồng Sinh đóng một vai trò quan trọng trong đó, nhưng tại sao cậu ta lại đột nhiên thay đổi quyết định? Hà Tư Nguyên suy nghĩ một chút, nhưng tạm thời không nghĩ ra kết quả gì, có lẽ tên này thần kinh không ổn định.
Lúc này bãi đậu xe dưới hầm đã vắng người, ánh đèn lờ mờ, không gian yên tĩnh, mỗi bước đi đều có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng.
Ngay khi Hà Tư Nguyên sắp đến vị trí được gửi, hệ thống vả mặt bỗng nhiên phát ra âm thanh báo động.
【 báo cáo ký chủ, phía trước có nguy hiểm! 】
Hà Tư Nguyên dừng một chút, không hề nghĩ ngợi, lập tức quay đầu trở về, ai ngờ, hệ thống vả mặt lại vang lên còi báo động đinh tai nhức óc: 【 báo cáo ký chủ, phía sau cũng có nguy hiểm! 】
Hà Tư Nguyên: “……”
Hai bên trái phải đều có xe đậu, lối đi chỉ có trước và sau, thì cả hai đều có nguy hiểm, anh nên khoét lỗ chạy trốn, hay là mọc cánh bay đi?!
Hệ thống vả mặt tựa hồ cảm nhận được nội tâm dâng trào của anh, nói: 【 ký chủ, bổn hệ thống đã đo lường mức độ nguy hiểm của hai bên rồi, cậu nên tiếp tục đi về phía trước. Nguy hiểm phía trước có tỷ lệ sống sót cao hơn. 】
Thật là cảm ơn cả nhà mi nha!
Nhưng sự việc đã đến nước này, không còn cách nào nữa. Hà Tư Nguyên hỏi hệ thống chuyện gì đã xảy ra. Hệ thống vả mặt ngậm miệng không đáp, chỉ nói rằng cốt truyện chính là thiên cơ, đã là thiên cơ thì không thể spoil. Hà Tư Nguyên đành phải nhắm mắt lại, một tay đút túi, một tay xách túi đồ ăn, tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước.
Đi được một lúc thì thấy xe của mình. Anh bước tới mở cửa xe thì thấy Bàng Phi Phàm đang nằm ngủ gật trên ghế lái. Hà Tư Nguyên muốn đập vào vai cậu, để đánh thức cậu: “Phi Phàm?”
Ai ngờ, ngay khi tay anh chạm vào Bàng Phi Phàm, cơ thể đối phương mất cân bằng ngã sang một bên.
Hà Tư Nguyên ngẩn người, lập tức kiểm tra hơi thở của cậu, vẫn có hô hấp, chỉ là bị ai đó đánh ngất.
Ngay lập tức anh nhận ra điều gì đó, đồng tử Hà Tư Nguyên co rụt, đột ngột quay lại, nhưng đã quá muộn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị một đòn mạnh đập vào cổ, sau đó ý thức chìm vào trong bóng tối….
Sau một lúc lâu, ở lối ra khác của bãi đậu xe, một chiếc ô tô màu trắng lao ra khỏi góc, đèn xe nhấp nháy, nhìn chiếc xe kia đang chạy xa dần, người ngồi bên trong lấy điện thoại ra bấm gọi một dãy số: “Ông chủ, người đã bị bắt.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Ồ?”
Người đàn ông lau mồ hôi lạnh, trong lòng run sợ nói: “Bọn chúng đến sớm hơn, nên tôi mới không động thủ được.”
“Đừng ngụy biện, tôi ghét nhất ngụy biện.”
“Rất xin lỗi ông chủ, xin ông chủ hãy cho tôi thêm một cơ hội.”
Trầm mặc vài giây, hắn mới đáp: “Nhớ kỹ, tôi chỉ cho anh một cơ hội cuối cùng.”
“Ông chủ, xin hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ không bao giờ để cho ngài thất vọng nữa.”
Trong bãi đậu xe yên tĩnh, bất tri bất giác tràn ngập một bầu không khí nguy hiểm.
Không biết qua bao lâu sau, Hà Tư Nguyên mơ mơ màng màng tỉnh lại, một căn phòng xa lạ xuất hiện trước mặt anh.
Đây hẳn là một khách sạn cao cấp nào đó, quanh mũi thoang thoảng mùi nước hoa, đèn chùm pha lê lộng lẫy phía trên tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Hà Tư Nguyên xoa cổ, cảm thấy đau nhức, vốn dĩ anh nghĩ mình bị bắt cóc, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy. Làm gì có tên bắt cóc nào đầu tư khủng như vậy chứ?
Hà Tư Nguyên ngồi dậy, anh cảm thấy hơi lạnh, khi nhìn xuống, anh phát hiện áo khoác và áo sơ mi của mình đã bị cởi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cả người bị nhét trong một chiếc chăn bông lớn mềm mại. Hà Tư Nguyên hơi sững sờ, trong lòng tự nhiên nảy sinh dự cảm không lành, anh tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy quần áo của mình trên ghế sofa, vì vậy anh chui ra khỏi chăn, xuống giường đi lấy quần áo.
Không ngờ đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động nhẹ, có người mở cửa bước vào.
Ngay khi ngón tay của Hà Tư Nguyên mới vừa chạm vào quần áo, người đàn ông đó đã đứng dưới ánh đèn, nhìn anh từng chút một.
“Sao cậu lại ở đây? Cậu muốn làm cái gì?”
Nguyễn Nam Đô nhìn chằm chằm quần áo xộc xệch trên người anh, cặp kính gọng vàng dưới ánh đèn phản chiếu một tia lạnh lẽo.