Chương 51

Hà Tư Nguyên sững người, ngay sau đó hiểu ra điều gì đó.

Hóa ra người đã khiến Bàng Phi Phàm bất tỉnh nhân sự, và đánh ngất anh bắt tới đây chính là y, vậy thì hồi trưa Phương Đồng Sinh cố ý thử mình, cũng có thể là chủ ý của y.

Hà Tư Nguyên đương nhiên sẽ không tự luyến đến nỗi nghĩ rằng mị lực của anh gây ảnh hưởng đến vậy. Chỉ sợ là y có ý đồ khác nhỉ?

Hà Tư Nguyên lập tức lộ ra ánh mắt cảnh giác.

Mà Nguyễn Nam Đô lại cau mày. Người này quả nhiên rất có thủ đoạn, rõ ràng là lẻn vào phòng để câu dẫn mình, vậy mà lại bày ra dáng vẻ đề phòng.

Nguyễn Nam Đô cười lạnh, vỗ tay vài cái, đi tới trước mặt Hà Tư Nguyên, châm chọc nói: “Xem ra kỹ năng diễn xuất của cậu không tồi. Bảo sao có thể thu hút Mục Dĩ Thâm.”

Mục Dĩ Thâm? Hà Tư Nguyên lập tức bình tĩnh lại. Giật mình thầm nghĩ, chẳng lẽ y bắt cóc mình vì Mục Dĩ Thâm?

Bỗng nhiên, trong tay trống rỗng, Hà Tư Nguyên đột ngột ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nguyễn Nam Đô đã ném quần áo giật được từ anh xuống dưới chân, sau đó đưa tay tháo chiếc kính gọng vàng ra, nhếch môi giễu cợt, hung hăng nắm cằm anh.

Hà Tư Nguyên đau đớn lùi lại, không ngờ chân đập vào ghế sofa, không tự chủ được ngã ngửa ra sau.

Trong lúc nhất thời anh nằm trên ghế sofa và không thể đứng dậy.

Mà Nguyễn Nam Đô nhìn chằm chằm quần áo lộ ra một nửa của anh, ánh mắt tối sầm lại, trong lòng khinh thường càng thêm mãnh liệt. Y giơ tay khống chế Hà Tư Nguyên, không cho anh đứng dậy, cúi xuống đè lên người anh.

“Đây là cách cậu thường dụ dỗ Mục Dĩ Thâm sao?” Ngón tay Nguyễn Nam Đô lướt qua xương quai xanh trần trụi của anh, nhướng mày tiếc nuối nói: “Quả thật rất hấp dẫn, nhưng đáng tiếc, tôi không có hứng thú với đàn ông, nếu không cậu đã suýt thành công rồi.”

Ôi mẹ ơi, người này cho rằng mình là bảo vật quý hiếm sao?! Lại còn đã suýt thành công?! Mặt cũng dày đấy!

Thật không hổ là anh em họ với Mục Dĩ Thâm, tất cả đều là mặt 24K vàng ròng cuồng tự luyến!

Hà Tư Nguyên hít một hơi thật sâu, biết đối phương không có ý định gì nữa, anh dần thả lỏng người, Hà Tư Nguyên mỉm cười bí ẩn nói: “Nếu anh không có hứng thú với tôi, vậy thì để người khác dùng 500 vạn mua tôi một năm, rồi trói tôi ở đây có vui không?”

Nguyễn Nam Đô trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc, bật thốt lên hỏi: “500 vạn gì cơ?”

Hà Tư Nguyên chỉ cho rằng là y giả ngu giả ngơ, động đậy thân thể, nói: “Anh buông tôi ra, anh có biết giam cầm phạm pháp sẽ bị kết án bao nhiêu năm không?”

Nghe vậy, Nguyễn Nam Đô gạt nghi ngờ vừa rồi sang một bên, cảm thấy lời nói của anh rất thú vị: “Hà Tư Nguyên, cậu dám nói chuyện này với tôi? Cậu không biết địa vị và thế lực của Nguyễn gia sao?”

Hà Tư Nguyên cười khẩy: “Vậy anh không sợ tôi nói cho Mục Dĩ Thâm à?”

Nguyễn Nam Đô sắc mặt khẽ biến.

Yên lặng một lát, y đưa tay tháo chiếc kính gọng vàng ra, đôi mắt sâu thẳm ẩn sau cặp kính hiện lên rõ ràng hơn. Hốc mắt cân đối, hơi nhô lên, con ngươi đen thăm thẳm, ẩn chứa nguy hiểm khó lường.

Một lúc sau, Nguyễn Nam Đô nheo lại đôi mắt tựa hồ ly, châm chọc nói: “Cậu lấy hắn uy hϊếp tôi? Để tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ hắn. Tuy nhiên, tôi đột nhiên có hứng thú với người mà Mục Dĩ Thâm để ý rồi.”

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên nguy hiểm.

Hà Tư Nguyên trơ mắt nhìn khuôn mặt của người trên mình đột nhiên phóng to, sau đó, một luồng hơi thở mạnh mẽ bao trùm lấy anh. Hai cánh môi lạnh như băng kia dán vào môi anh, còn bị răng y gặm cắn, tựa như anh trở thành một khúc xương.

“Đệt ——” Nguyễn Nam Đô buông môi Hà Tư Nguyên, chống người dậy, giận dữ nói: “Cậu dám cắn tôi?”

Hà Tư Nguyên nhân cơ hội đá y ra, nhanh chóng nhặt quần áo của mình mặc vào, lạnh lùng nói: “Cắn một con chó động dục tuỳ ý có gì sai?”

Nguyễn Nam Đô sửng sốt, có chút khó tin: “Cậu chửi tôi là chó ư?”

“Cho dù ngài bị điếc, tôi cũng lười nhắc lại lắm.” Hà Tư Nguyên sửa sang quần áo xong, xoay người lập tức đi ra ngoài. Hừ, rõ ràng nói không có hứng thú với đàn ông, vậy mà lát sau lại hôn đàn ông, đúng là không biết xấu hổ.

Nguyễn Nam Đô không ngăn cản anh rời đi cho đến khi bóng lưng của Hà Tư Nguyên biến mất. Qua một hồi lâu, y mới ngồi bình tĩnh lấy lại tinh thần. Y lau vết máu bị cắn trên khóe môi, trên đó vẫn còn hơi thở của Hà Tư Nguyên, nhưng không biết vì sao, trong lòng y không có ghét bỏ, thậm chí còn có chút nhớ nhung.

Ý thức được có điều không đúng, Nguyễn Nam Đô thần sắc ngưng trọng, vội vàng ngừng suy nghĩ, hít sâu một hơi trấn tĩnh lại, nhanh chóng mở cửa rời đi.

Trở lại Nguyễn gia, Phương Đồng Sinh bước tới, để ý thấy khoé môi anh họ có vết thương nhỏ, lập tức cười ẩn ý: “Anh họ, anh về sớm dữ, em còn tưởng phải đến mai cơ?”

Ai ngờ, Nguyễn Nam Đô lạnh lùng liếc cậu ta một cái, dùng tay đẩy cậu ta ra, mặt không đổi sắc đi về gian phòng của mình: “Đi theo anh.”

Phương Đồng Sinh bị đẩy vào tường, cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra tối nay, cảm thấy không có gì sai sót, mới nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, thấp thỏm không thôi hỏi: “Anh họ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyễn Nam Đô vào phòng, tuỳ tay ném áo khoác vest lên sofa, xoay người hỏi cậu ta: “Hôm nay mày lại giở trò gì? Thành thật khai báo cho anh!”

Phương Đồng Sinh đảo mắt nhìn y, thấy anh họ tức giận như vậy, cậu ta suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Em đưa cho Hà Tư Nguyên một tờ chi phiếu……”

“Phương Đồng Sinh, mày báo đời quá rồi.” Giọng Nguyễn Nam Đô không lớn, thậm chí có thể gọi là ôn hòa, nhưng Phương Đồng Sinh biết anh họ đang rất tức giận, cho nên khi Nguyễn Nam Đô tiếp tục hỏi cậu ta còn làm trò gì, cậu ta rụt cổ lại, sợ tới mức không dám nhiều lời, lắc đầu như trống bỏi.

Nguyễn Nam Đô nói: “Tối nay mày có bắt nhốt Hà Tư Nguyên không?”

Phương Đồng Sinh cúi đầu, chột dạ đáp: “Không có không có. Tuyệt đối không có!”

Nguyễn Nam Đô híp mắt, nghi ngờ hỏi: “Thật sự không có?”

“Nam Đô, Đồng Sinh, xảy ra chuyện gì thế?” Lúc này, mẹ Nguyễn từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy căng thẳng giữa hai anh em, lo lắng mà nói: “Nam Đô, con có chuyện gì từ từ nói, đừng nóng giận. Thằng bé Đồng Sinh này luôn trung thực và nhát gan, con đừng làm em nó sợ.”

Phương Đồng Sinh dường như nhìn thấy một vị cứu tinh, nhanh chóng chạy đến phía sau lưng bà.

Mẹ Nguyễn là dì của Phương Đồng Sinh, sau khi mẹ cậu ta xảy ra chuyện, bà đã đưa Phương Đồng Sinh đến Nguyễn gia từ hồi 8 tuổi, để cậu ta và Nguyễn Nam Đô cùng nhau trưởng thành. Bởi vì cảm thấy cậu ta còn bé chưa hiểu chuyện, cho nên trong hầu hết mọi thứ, mẹ Nguyễn đều nhờ Nguyễn Nam Đô chăm sóc đứa em họ đáng thương này.

Nguyễn Nam Đô nhìn thoáng qua Phương Đồng Sinh giống như con rùa rụt cổ, nói: “Con chỉ hỏi nó một vài chuyện.”

Phương Đồng Sinh lắc đầu nói: “Không phải em! Thật sự không phải em!”

Mẹ Nguyễn thấy thế, đau lòng chạm vào tóc của Phương Đồng Sinh, nói với Nguyễn Nam Đô: “Cái thằng nhóc này, con dễ tính chút đi, không nghe lời bố mẹ gì hết. Đồng Sinh còn biết hiếu kính mẹ, còn con chỉ có biết công việc thôi. Nguyễn gia đã đủ lớn mạnh rồi, bây giờ con nên quan tâm bản thân mình đi thì hơn…”

Mẹ Nguyễn và bố Nguyễn đều là giáo sư đại học, sống một cuộc sống rất bình dị. Ông Nguyễn năm đó rất tức giận vì bố Nguyễn không theo sự nghiệp kinh doanh, may rằng con trai con dâu đều tốt, cháu trai từ nhỏ đã thông minh. Ông có tài năng trong thương trường cùng dã tâm, từ khi biết con trai sẽ không nối nghiệp thừa kế, ông Nguyễn bèn dồn hết tâm huyết mình có bồi dưỡng cho Nguyễn Nam Đô.

Mẹ Nguyễn trước giờ không thích việc này, bà muốn nuôi dạy con trai mình trở thành một người ôn hòa, nhưng hiện thực lại trái ngược. Con trai bà để phát triển kinh doanh lớn mạnh, có khi thậm chí không từ thủ đoạn, trái với ý định ban đầu của bà. Nhưng Nguyễn Nam Đô lại cảm thấy, gia nghiệp Nguyễn gia lớn như vậy, nhất định phải có người kế thừa, mẹ Nguyễn và bố Nguyễn luôn sống bình dị, nên suy nghĩ quá đơn giản.

Thấy mẹ Nguyễn lải nhải không ngừng, rất có khả năng trắng đêm dạy dỗ y, Nguyễn Nam Đô bực bội nới lỏng cà vạt, ngắt lời: “Vâng, con biết rồi. Mọi người trở về nghỉ ngơi đi.”

Trên đường tấp nập xe cộ. Tại các toà thương nghiệp nằm ở khu vực sầm uất của trung tâm thành phố, những nhóm công nhân áo trắng ra vào từ 7h sáng. Bầu không khí trong văn phòng sáng sủa rộng rãi trở nên vừa khẩn trương vừa uyển chuyển, công việc bận rộn hàng ngày bắt đầu.

Mục Dĩ Thâm đang ngồi ở bàn làm việc đọc tài liệu thì có người gõ cửa, hắn nói một tiếng mời vào.

Cửa văn phòng từ từ mở ra, Vương đặc trợ tiến vào nói: “Mục tổng, có người tìm cậu.”

Mục Dĩ Thâm ngẩng đầu lên, liền thấy một người dáng vẻ ưu tú đeo cà vạt màu tím, với chiếc kính gọng vàng đứng ở cửa. Hắn không khỏi đặt văn kiện trong tay xuống, hơi dựa vào lưng ghế, nhíu mày nói: “Gần đây cậu rảnh lắm à?”

Nguyễn Nam Đô bước vào, ra hiệu Vương đặc trợ ra ngoài đóng cửa, sau đó đi tới sofa ngồi xuống, lười biếng khoanh chân, ánh sáng phản xạ từ kính mơ hồ, y nói: “Mục Dĩ Thâm, tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em họ, lại còn là bạn học, dùng thân phận bạn bè gặp cậu không được sao?”

Mục Dĩ Thâm đáp: “Nói đi. Có chuyện gì?”

Nguyễn Nam Đô cười lên vài tiếng, đột nhiên đứng dậy, đi tới trước bàn, ném một tấm ảnh cũ đến trước mặt hắn.

Khung cảnh của bức ảnh là một trường học, nhân vật chính là hai nam sinh điển trai trong bộ đồng phục học sinh. Trong đó một người ngũ quan sắc nét, trông khá ngại ngùng, nam sinh còn lại mắt hoa đào mỉm cười rất thoải mái, hai tay ôm lấy nam sinh đằng trước, cằm đặt ở trên vai hắn, dáng vẻ vô cùng thân mật.

“Thì ra ở chỗ cậu. Chẳng trách tôi tìm đã lâu mà không thấy.” Ánh mắt Mục Dĩ Thâm âm trầm mà nhìn chằm chằm bức ảnh. Hai người trên ảnh chính là hắn và Hà Tư Nguyên thời niên thiếu, đây là bức ảnh duy nhất của họ sau khi hẹn hò.

Nguyễn Nam Đô nói: “Tôi biết một chút về quá khứ của hai người, tôi cũng hiểu vì sao sau khi về nước cậu lại tiếp cận cậu ấy. Nhưng Mục Dĩ Thâm à, bây giờ tôi hơi khó hiểu, từ trước đến nay đâu có thấy cậu nhân từ với ai như vậy?”

Mục Dĩ Thâm cười lạnh nói: “Cậu nói cứ như mình tốt lắm ấy.”

Nguyễn Nam Đô đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi: “Nói thật, tôi không hiểu sao cậu lại thích đàn ông luôn ấy? Tôi luôn cho rằng cậu không có hứng thú với bất kỳ ai, định mệnh sắp đặt sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Mục Dĩ Thâm, không giống phong cách của cậu, người như vậy đáng giá sao?”

Mục Dĩ Thâm nhướng mi, lạnh lùng nói: “Vậy chuyện này liên quan gì đến cậu?”

Nguyễn Nam Đô trầm giọng cười nói: “Đúng vậy, không phải việc của tôi. Nhưng ít ra, tôi sẽ không yêu người nham hiểm như cậu ta. Mục Dĩ Thâm, thứ gọi là tình yêu đã làm mù quáng phán đoán của cậu. Cho dù là trước đây, hay là hiện tại, trên người cậu ta còn nhiều red flags, cậu không phải không biết, mà là nhắm mắt làm ngơ.”

Y vừa nói vừa đứng lên, ánh mắt đầy ẩn ý: “Tôi hy vọng rằng đối thủ của tôi cũng giống như tôi, sẽ luôn mặc một bộ áo giáp hoàn hảo không có lỗ hổng nào.” Nói xong, y quay người rời đi không ngoảnh lại.

Còn Mục Dĩ Thâm im lặng hồi lâu, tấm ảnh cũ bị cuộn làm hai trở nên nhàu nát trong tay hắn.