Chương 49

Một trang viên tư nhân cách trung tâm thành phố 5 km đặc biệt náo nhiệt vào thời điểm này.

Trang viên này thuộc tài sản của Mục thị, giá đất đắt đỏ, cỏ xanh tươi mới được trồng từ giống nước ngoài, một vài loại bất chấp khí hậu, lan tỏa mạnh mẽ trên một khu vực rộng lớn không giới hạn.

Ánh nắng tươi sáng, ánh đèn vàng rực rỡ, vô số xe hơi sang trọng ra vào trang viên. Quý ông mặc vest, thắt nơ dẫn quý cô trang điểm tinh tế, nụ cười duyên dáng bước vào một trong những tòa nhà sang trọng nhất.

Giờ phút này, bên trong tòa nhà càng thêm sinh động, ánh sáng đan xen. Trong khi những người nổi tiếng ăn mặc chỉnh tề đứng một bên uống rượu chuyện trò vui vẻ, một bên thì không nhịn được hiếu kì bàn tán chuyện trong vòng.

“Ây, cô có biết vì sao tiệc rượu bị hoãn cho tới hôm nay không? Lén kể cô nghe nhé, nghe nói là do một minh tinh nhỏ dưới trướng Mục Dĩ Thâm, ừm, chính là người mới hot gần đây.”

"Trong ảnh trông đẹp trai thật, vừa nhìn là biết không photoshop. Bảo sao có thể giành được sự ưu ái của Mục Dĩ Thâm.”

“Lớn lên chỉ đẹp mắt thôi cũng vô dụng, có thể khiến Mục Dĩ Thâm vì cậu ta mà huỷ bỏ bữa tiệc đón gió tẩy trần cho cháu trai ông Nguyễn, đây còn là người có thủ đoạn nữa.”

“Cô nói có đạo lý. Người như Mục Dĩ Thâm không phải luôn lạnh như băng sao? Tôi còn tưởng rằng hắn không có hứng thú với mấy cái đó, không ngờ hắn vì một cậu trai mà làm như thế, ha ha, thật đúng là……”

Âm nhạc tao nhã êm dịu bao quanh tòa nhà, tuy nhiên, không gì có thể ngăn chặn những lời bàn tán xì xào, tất cả mọi người không khỏi chờ mong hướng mắt về phía cửa, chờ đợi sự xuất hiện của các nhân vật chính.

Cùng lúc đó, ở lối vào trang viên, Hà Tư Nguyên một chân vừa bước ra khỏi cửa xe, thì điện thoại trong túi anh rung lên. Anh đứng yên, lấy ra thấy rằng Mục Dĩ Thâm đã gửi một tin nhắn.

“Chờ tôi ở cửa.” Giọng điệu ra lệnh cường thế không thể cự tuyệt.

Hà Tư Nguyên nhướng mày, tiện tay trả lời: “Năm phút.” Nói xong, anh lại cất điện thoại vào túi, không định lấy ra nữa.

Đứng trong chốc lát, Hà Tư Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã năm phút trôi qua, xe Mục Dĩ Thâm vẫn chưa xuất hiện ở trong tầm mắt, vì thế, anh giơ tay chỉnh lại cà vạt, đút tay vào túi quần, xoay người đi thẳng vào trong.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng ở cửa, cách anh không xa, cửa mở ra, hai bóng người mặc vest một trắng một xám đi ra. Ánh mắt Hà Tư Nguyên vốn vô tình liếc qua, nhưng khi tầm mắt thấy mặt họ, anh không khỏi sững sờ.

“Yo, tôi còn tưởng ai chứ. Hoá ra là cậu!” Người mặc vest trắng bước nhanh đến, đứng trước mặt anh.

Hà Tư Nguyên dừng bước, nhấc mí mắt lên nhẹ nhàng liếc hai người một cái. Thầm nghĩ, oan gia ngõ hẹp, người xưa quả nhiên nói không sai.

“Ê! Ánh mắt cậu có ý gì?! Là đang khinh bỉ tôi sao?!” Phương Đồng Sinh bất mãn thái độ của anh, tức giận hừng hực nói: “Sao cậu lại ở chỗ này? À, chẳng lẽ lời đồn trong vòng là thật sao, hoá ra là qua lại với Mục Dĩ Thâm thật……”

“Đồng Sinh, đủ rồi.” Người phía sau cũng đã đi tới, chính là Nguyễn Nam Đô gặp lần trước, y nhẹ giọng quát nạt: “Ở sau lưng chủ nhà gây thị phi? Ngày thường anh dạy mày như nào.”

Nguyễn Nam Đô mặc một bộ đồ màu xám bạc, được cắt may khéo léo, tôn lên dáng người thon dài. Cổ áo sơ mi trắng lộ ra ở phần ngực, được thắt một chiếc cà vạt màu tím, trông có vẻ khiêm tốn lại tự phụ. Một cặp kính gọng vàng trên sống mũi cao, như mọi khi, làm tăng thêm chút sang trọng trên khuôn mặt y, cả người nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, lịch sự, nhã nhặn.

Mặc dù là lời quát nạt, nhưng từ trong miệng y nói ra, cũng không mang theo ác ý gì cả.

Nhưng Phương Đồng Sinh lại tan mất khí thế một giây, rụt cổ nói: “Anh họ, em biết sai rồi. Em không nói nữa là được đúng không?”

Nguyễn Nam Đô lúc này mới chuyển tầm mắt về phía Hà Tư Nguyên, cười nói: “Đồng Sinh tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cậu đừng để ý.”

Không hiểu chuyện là fact, tuổi còn nhỏ thì thôi bỏ đi. Hà Tư Nguyên nghiêng mặt, mỉm cười: “Yên tâm, tôi sẽ không so đo với người thiểu năng trí tuệ.”

Phương Đồng Sinh nghe vậy, lập tức trừng lớn hai mắt, định mở miệng mắng chửi, lại bị ánh mắt Nguyễn Nam Đô cản trở.

Nguyễn Nam Đô đánh giá mà nhìn chằm chằm Hà Tư Nguyên, ra hiệu hướng bên trong: “Cùng nhau đi vào?”

Hà Tư Nguyên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không được rồi. Tôi phải đợi người khác.”

“Vậy thôi. Gặp lại sau.” Nguyễn Nam Đô gật đầu tạm biệt, xoay người đi vào trang viên, Phương Đồng Sinh vô cùng khó chịu mà trừng mắt nhìn anh, sau đó giống chó con tung ta tung tăng mà vào theo.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười như chuông bạc. Hà Tư Nguyên quay đầu lại, chỉ thấy phía sau xe Nguyễn Nam Đô có một chiếc xe khác, một cô gái trẻ trong chiếc váy màu hồng bước xuống.

Cô gái thấy bị phát hiện, dứt khoát tự nhiên hào phóng mà đi đến trước mặt anh, từ túi xách lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cùng một cái bút, đưa cho anh: “Em theo dõi anh đã lâu, ký tên cho em nhé, đại minh tinh.”

Thấy vẻ mặt Hà Tư Nguyên hoài nghi, cô gái lập tức nhấc tay giải thích: “Em tên Chu Hiểu Hiểu, mẹ em là con gái thứ hai của ông Nguyễn. À, hai người vừa đi vào kia, người đeo kính gọng vàng là anh họ của em, còn người kia là em họ nhà cậu của anh họ em.

Hóa ra người vừa rồi thực sự là một trong những nhân vật chính của buổi tiệc này, người thừa kế của Nguyễn thị, Nguyễn Nam Đô? Cũng chính là anh họ có quan hệ huyết thống với Mục Dĩ Thâm.

Hà Tư Nguyên biết, người thừa kế Nguyễn thị này quanh năm đều ở nước ngoài, tương đối kín tiếng nên trên mạng không có ảnh của y, sau khi nhìn thấy người thật, trong lòng Hà Tư Nguyên đánh giá chỉ có một câu: Không phải thiểu năng.

Chu Hiểu Hiểu thấy anh suy tư, tưởng Phương Đồng Sinh chọc anh không vui, giận chó đánh mèo lên mình, vội nói: “Anh đừng hiểu lầm. Em với tên họ Phương không có quan hệ huyết thống, cũng không thân, em rất phiền cái mồm gọi bậy của hắn, nhưng anh họ em rất chiều hắn. Anh xem, em thậm chí không muốn đi chung xe với hắn.”

Ánh mắt Hà Tư Nguyên lại dừng ở trên mặt cô, cô gái này cũng là em họ của Mục Dĩ Thâm, nhưng ngày thường không thấy hắn nhắc đến.

Xem ra, Mục Dĩ Thâm chỉ thân cận với ông Nguyễn thôi, còn quan hệ với người của Nguyễn gia tương đối hờ hững, tính nết người này chính là như vậy.

Chu Hiểu Hiểu cười tủm tỉm mà đưa sổ với bút.

Hà Tư Nguyên cuối cùng vẫn ký tên cho cô, đưa lại đồ, nói: “Đồ cô mang theo đầy đủ thật.”

Chu Hiểu Hiểu che miệng cười nói: “Đương nhiên. Em biết là anh nhất định sẽ đến.” Nói xong, trong mắt phảng phất có một tia sáng vi diệu.

Hà Tư Nguyên: “……” Vì sao cảm thấy ánh mắt cô có chút kì quái???

Chu Hiểu Hiểu chỉ cười không đáp, được ký tên xong cảm thấy mỹ mãn mà xách váy đi vào. Hà Tư Nguyên đứng ở ngoài thêm năm phút, xe Mục Dĩ Thâm mới chậm rì chạy tới.

Cửa xe mở ra, người bên trong bước ra với một đôi giày da bóng loáng. Sau đó, một bộ vest đen phẳng phiu xuất hiện trước mặt anh. Vầng trán cao, một vài sợi tóc lòa xòa giữa hai hàng lông mày sắc bén, cùng một đôi mắt đen sâu thẳm khiến người này có khí chất và uy thế bẩm sinh.

Vẻ ngoài điển trai của hắn luôn thu hút sự chú ý. Hà Tư Nguyên chớp lông mi, thu hồi ánh mắt, chuyển về đồng hồ trên cổ tay: “Mục tiên sinh, anh đến muộn mười phút.”

Mục Dĩ Thâm đi đến trước mặt anh, không nói gì, mà vươn tay phải cầm tay anh: “Tay cậu lạnh thế.”

Hà Tư Nguyên đáp: “Là anh bảo tôi chờ.”

Mục Dĩ Thâm mím môi, trong thần sắc lộ ra một tia ảo não, nói: “Cậu nghe lời như thế bao giờ?” Hắn giơ tay còn lại lên, hai bàn tay to bao bọc lấy tay Hà Tư Nguyên, như là muốn dùng độ ấm lòng bàn tay truyền sang cho anh.

Đuôi mắt Hà Tư Nguyên chú ý tới đám nhân viên an ninh ở cửa nhìn lén với vẻ tò mò hiếu kì, anh ho nhẹ một tiếng, lẳng lặng rút tay về, nói: “Chúng ta đi vào trước đi, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.”

Mục Dĩ Thâm rũ mắt nhìn bàn tay rơi vào khoảng không, bình tĩnh một lát, hai tay xỏ vào túi quần, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trang viên.

Cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ người hắn trong nháy mắt, Hà Tư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, ngón tay cuộn lại ho khan, hai mắt ngó xung quanh một vòng, giả vờ như không chú ý, giữ khoảng cách một mét với hắn, rồi chậm rãi bước đi phía sau hắn.

Khi cả hai cùng nhau bước vào tòa nhà, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Những lời thì thầm ban đầu dần nhỏ lại, nhưng những ánh mắt đàm tiếu bắt đầu quét qua một cách không kiêng nể.

Cũng may, tất cả đều là người có thân phận có địa vị, cho dù có buôn chuyện cũng phải dè dặt. Không ai cố ý dò hỏi Mục Dĩ Thâm. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, không dám.

Mục Dĩ Thâm từ trước đến nay cấm dục, nếu họ phạm sai lầm, hoặc nếu Mục Dĩ Thâm như lời đồn đại, bảo vệ người kia như mắt mình như thế, tất nhiên không muốn trở thành chủ đề buôn dưa rồi, hỏi ra có khác nào đi tìm chết không?

Một phen ăn uống linh đình, với những đôi mắt tinh quái, Hà Tư Nguyên mặt không cảm xúc, trực tiếp nhìn thẳng các ánh mắt ở bốn phương tám hướng, thong dong bình tĩnh đi theo phía sau Mục Dĩ Thâm, chào hỏi Nguyễn Nam Đô đang đi tới.

Nguyễn Nam Đô một tay cầm ly rượu, một tay đẩy gọng kính trên mũi, nói với Mục Dĩ Thâm: “Sau khi về nước tôi có nghe qua một vài lời đồn, tôi còn không tin. Bây giờ trông thấy người thật, tôi xem như đã hiểu ra.” Y mỉm cười gật đầu về hướng Hà Tư Nguyên, như thể mới gặp anh lần đầu.

Hà Tư Nguyên cũng lười biếng hơi cong môi, tính đáp lại.

Mục Dĩ Thâm lại bước về phía trước một bước, che ở trước người anh, lạnh lùng nói: “Cậu bớt lôi kéo làm quen.”

Nguyễn Nam Đô cười ha ha: “Mục Dĩ Thâm, cậu vẫn keo kiệt giống như trước đây.”

Mục Dĩ Thâm mặt không cảm xúc nhìn y: “Nguyễn Nam Đô, cậu vẫn rảnh rỗi kiếm chuyện giống như trước đây.”

Hai người bọn họ tuy là anh em họ, nhưng luôn gọi thẳng họ tên đối phương. Hà Tư Nguyên quan sát, tuy rằng cả hai đang đấu đá với nhau, nhưng trên thực tế, đây là một loại biểu hiện cực kỳ quen thuộc. Mục Dĩ Thâm đã từng ở nước ngoài rất nhiều năm, hai người nhất định có tiếp xúc, hơn nữa với quan hệ cùng Nguyễn gia, thoạt nhìn quan hệ hai người hẳn là không tồi.

Nói chuyện một hồi với nhau xong, tầm mắt Nguyễn Nam Đô giả như vô tình dừng ở trên người Hà Tư Nguyên, lộ ra vài phần ẩn ý sâu xa.

Tiệc rượu đúng 8 giờ tối bắt đầu.

Đại diện Mục thị và đại diện Nguyễn thị cùng nhau lên khán đài phát biểu, khách và chủ hoà thuận, cả nhà cùng vui.

Hà Tư Nguyên ngồi ở trên ghế, bắt chéo chân, lười nhác mà dựa vào sau, rất là nhàn nhã mà đánh giá hai người trên khán đài. Một đen một xám, hai người trẻ tuổi anh tuấn ăn mặc chỉnh tề, có nét giống nhau, tư thái hào phóng, lời nói rõ ràng, không ngạc nhiên khi thu hút sự chú ý của đông đảo quý cô trong bữa tiệc.

Đúng lúc này, một cái đầu đột nhiên thò sang bên cạnh anh. Sau đó nghe thấy một giọng nữ: “Ấy, anh có ghen không?”

Hà Tư Nguyên ngẩn người, đảo mắt nhìn, chính là cô gái nhờ anh ký tên ở cửa, hình như là Chu Hiểu Hiểu. Xác định cô đang nói chuyện với mình, Hà Tư Nguyên khẽ cau mày nói: “Vì sao hỏi như vậy?”

Chu Hiểu Hiểu di chuyển chiếc ghế bên cạnh anh ta, cúi người lại gần, hạ giọng nói: “Hai người họ đã quen nhau tám năm trước, từ lúc bắt đầu liền ngầm phân cao thấp, bất kể là học tập hay kinh doanh, đều thích cậu chết tôi sống, em nhìn cũng mệt rồi. Haha, nhưng đừng lo, hai người họ có quan hệ huyết thống với nhau, nên không thể ở bên nhau được!”

Hà Tư Nguyên có chút không hiểu lời nói của cô: “Cô kể với tôi chuyện này làm gì?”

Chu Hiểu Hiểu mở to hai mắt, trịnh trọng nói: “Hai người cùng xuất hiện trên khán đài, anh nhìn qua không thấy gay gay sao? Em sợ anh hiểu lầm thôi.” Nói xong, ánh mắt mơ hồ quét một vòng mặt anh, dường như muốn nhìn thấy một chút ghen tị.

Nhưng mà, biểu cảm đối phương làm cô thất vọng rồi.

Hà Tư Nguyên cực kì thờ ơ mà nói: “Chu tiểu thư, một số tin đồn trong vòng không đáng tin.”

“Ồ, vậy thôi.” Chu Hiểu Hiểu tâm hủ nữ không được thỏa mãn, thất vọng mà quay đầu đi.

Mà Hà Tư Nguyên liếc mắt nhìn Mục Dĩ Thâm trên khán đài một cái, không khỏi mím môi.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, khách khứa lần lượt ra về. Mục Dĩ Thâm cùng Nguyễn Nam Đô ở cửa tạm biệt, phía sau là Hà Tư Nguyên cùng Phương Đồng Sinh.

Phương Đồng Sinh thấy anh họ không chú ý đến mình, nhe răng trợn mắt với Hà Tư Nguyên, lộ ra một bộ dạng hung hăng, giống như đang nói “nupakachi”. Hà Tư Nguyên không để ý tới hắn, làm bộ không nhìn thấy, đêm nay anh căn bản không có động chạm gì tên này, cũng không biết vì sao đối phương coi mình như cái gai trong mắt. Ngộ nghĩnh thật.

Sau khi mọi người rời đi, Vương đặc trợ lái xe dừng ở trước mặt hai người. Mục Dĩ Thâm lại không có ý định lên xe, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

“Làm sao vậy?” Hà Tư Nguyên nhướng mi nhìn kỹ, mới nhận ra Mục Dĩ Thâm uống rượu quá nhiều, đôi mắt đen láy nhiễm vài phần men say, hai bên mặt ửng hồng bất thường. Anh vươn một tay quơ quơ trước mắt Mục Dĩ Thâm: “Mục tiên sinh, tửu lượng anh không phải rất tốt sao?”

Mục Dĩ Thâm lại nắm lấy tay cậu, giữ chặt, sau đó xoa lên má trái mình: “Đừng nhúc nhích, tôi chóng mặt.

Hà Tư Nguyên: “……” Xem ra tên này thật sự say rồi.

Hà Tư Nguyên xoay người mở cửa xe cho hắn, ra hiệu đi vào. Nhưng Mục Dĩ Thâm kiên quyết lắc đầu, vẻ tủi hờn bất bình hiện rõ trên khuôn mặt.

Cũng không biết hắn tủi hờn cái gì, Hà Tư Nguyên chỉ vào bên trong xe: “Đi vào, về nhà.”

Ánh mắt Mục Dĩ Thâm lại lộ ra một tia mờ mịt, tựa như không hiểu anh nói gì. Còn vươn tay kéo góc áo anh.

Nhìn vẻ mặt có phần ngoan ngoãn như một chú cún con của hắn, Hà Tư Nguyên trong lòng không khỏi ha ha ha ha ha, nhưng anh vẫn cố nhịn cười, tiện tay sờ tóc của hắn, kiên nhẫn thuyết phục: “Mục tiên sinh, giờ đã khuya, để anh ấy đưa anh về nhà được không?”

Mục Dĩ Thâm u oán mà nhìn chằm chằm anh: “Không được.”

Hà Tư Nguyên đáp: “Anh phải nghe lời, hiểu chưa?”

Mục Dĩ Thâm trả lời: “Không nghe lời.”

Hà Tư Nguyên nói: “Anh không nghe lời, tôi sẽ đánh anh.”

Mục Dĩ Thâm lúc này không phản bác, mà là bỗng nhiên cụp mi, rầu rĩ cúi đầu, vô cùng giống…… Một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Đối mặt Mục Dĩ Thâm như vậy, Hà Tư Nguyên trong lòng không thể hiểu được mà nổi lên một chút xấu xa, cảm thấy mình không nên nói hắn như thế, rất không thích ứng nói: “Mục tiên sinh?” Mẹ nó anh bình thường một chút được không?!

Mục Dĩ Thâm xoay người, không để ý tới anh.

“Anh giận à?” Hà Tư Nguyên chọc chọc bờ vai của hắn, không phản ứng, liền vòng đến trước mặt hắn.

Mục Dĩ Thâm nhìn mặt anh một cái, bỗng nhiên “Hừ” một tiếng, một lần nữa xoay người.

Hà Tư Nguyên: “……”

Tuy rằng trong lòng rất nghi ngờ Mục Dĩ Thâm vốn không say, nhưng lúc này hắn say đến phát điên, giống như là ăn vạ với anh……

Tên này hẳn là không diễn giỏi như vậy đúng không?!

“Hà thiếu,” Vương đặc trợ xuống xe, nhìn tình trạng của Mục Dĩ Thâm, kiến nghị: “Hay là ngài cùng đưa Mục tổng trở về?”

Hà Tư Nguyên nghĩ thầm, tên Mục Dĩ Thâm này đang dỗi mình, anh cùng trở về với hắn, chỉ sợ hắn sẽ càng không vui. Ai ngờ, vừa dứt lời, một ánh mắt nóng bỏng đột nhiên bắn lại đây, Hà Tư Nguyên giương mắt lên nhìn, khẽ chạm nhau, Mục Dĩ Thâm liền nhanh chóng lặng lẽ đảo mắt.

Thấy thế, Hà Tư Nguyên xoa xoa giữa mày, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Đối phương cao to, không thể ép vào xe nên chỉ còn một phương án là đánh ngất hắn. Nhưng đâu ai dám…

Quả nhiên, khi thấy Hà Tư Nguyên ngồi vào bên trong xe, ánh mắt Mục Dĩ Thâm tỏ vẻ vừa lòng, sau đó vẻ mặt ngạo mạn hất cằm, ưu nhã bước vào, ngồi bên cạnh anh. Vương đặc trợ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lén đánh giá tổng tài một chút, mới tập trung lái xe.

Hà Tư Nguyên hỏi: “Mục tổng nhà anh trước đây cũng say như thế à? Trong nhà có thuốc giải rượu không?”

Vương đặc trợ trả lời: “Trước giờ Mục tổng không thích xã giao, rất ít uống rượu, hôm nay đại khái là do Nguyễn thiếu gia trở về. Hai người bọn họ vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, nhưng cũng đánh giá nhau cao, quan hệ khá tốt.”

“Ai quan hệ tốt với cậu ta. Tên vô lại kia suốt ngày mơ ước đồ của tôi.” Mục Dĩ Thâm bỗng nhiên căm giận nói.

Hà Tư Nguyên quay đầu lại, phát hiện hắn nhìn mình chăm chú, không khỏi ngẩn người, nói: “Mục tiên sinh, lại không phải tôi mơ ước đồ của anh, anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Mục Dĩ Thâm không trả lời, rũ mắt, cơ hồ là có chút hung tợn nhìn thẳng anh.

Vương đặc trợ xấu hổ cười nói: “Phía trước có một tiệm thuốc, đợi chút tôi mua thuốc giải rượu.”

Mục Dĩ Thâm cả giận nói: “Không cần! Tôi không có say!”

Hà Tư Nguyên liếc hắn một cái, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hay là lúc này quay chụp trạng thái Mục Dĩ Thâm, chờ sau khi hắn tỉnh dùng một thủ đoạn uy hϊếp hắn!

Nhưng mà suy nghĩ một lúc, vẫn là từ bỏ, đừng tìm đường chết với tên điên này.

Trong lúc anh chửi thầm, tay áo anh bị người ta lôi kéo, sau đó nghe thấy Mục Dĩ Thâm nói: “Hà Tư Nguyên, tôi ra lệnh cho cậu nói cho hắn biết, tôi không say.”

Say còn không quên sai sử anh, thật đúng là. Hà Tư Nguyên chỉ có thể dỗ trước: “Đúng đúng đúng, anh không có say.”

“Cậu nói cho có lệ.”

“Tôi có lệ chỗ nào?”

“Cậu cho rằng tôi không biết, đây là giọng điệu dỗ con nít sao?”

“Vậy anh thích giọng điệu nào?”

“Hà Tư Nguyên, cậu tên nam nhân này, thật làm tôi bực bội!”

“……”

“Phụt phụt……” Vương đặc trợ đang lái xe nhịn cười đến mức rất vất vả, cũng là lần đầu hắn thấy Mục Dĩ Thâm say rượu, quả thực mở ra cửa thế giới mới.

Hà Tư Nguyên để tránh làm phiền hắn lái xe, chỉ có thể ôn nhu kiên nhẫn mà tiếp tục dỗ Mục Dĩ Thâm: “Mục tiên sinh, sau một đêm bận rộn chắc anh rất mệt? Muốn ngủ trước một lát không, về đến nhà tôi gọi anh.”

Mục Dĩ Thâm gật đầu như gà mổ thóc: “Được.”

Sau đó, vô cùng tích cực tự giác mà dựa đầu vào vai Hà Tư Nguyên, vẻ mặt thỏa mãn mà khép đôi mắt lại.

Hà Tư Nguyên đành để hắn tùy ý dựa vào, ít nhất không khí trong xe cũng trở nên yên tĩnh. Anh quay mặt sang một bên, hơi cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy hốc mắt nhắm nghiền của Mục Dĩ Thâm, lông mi đen và dài, lông mày rậm sắc bén, dáng vẻ nhắm mắt, trông hắn bớt gai nhọn, và dịu dàng an tĩnh hơn.

Khuôn viên Nguyễn gia, một chiếc ô tô màu đen phóng qua cổng, nhân viên an ninh hai bên cúi đầu chào, nhìn theo chiếc xe chạy vào gara sâu trong sân. Đến nơi cần đến, Nguyễn Nam Đô bước ra khỏi cửa xe trước, nói: “Anh đi chào ông nội một tiếng, em về trước đi.”

Phương Đồng Sinh gật đầu, đang muốn đi, lại bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cười hì hì nói: “Anh họ, tên minh tinh ở tiệc rượu vừa rồi, anh nhất định cũng rất thích nhỉ. Yên tâm, em sẽ giúp anh thu phục cậu ta.”

Nguyễn Nam Đô nhíu mày: “Em đang nói gì thế?”

Phương Đồng Sinh đáp: “Anh họ, anh với Mục Dĩ Thâm luôn có sở thích tương tự. Mục Dĩ Thâm này không phải luôn thích cạnh tranh với anh sao? Cho dù là kinh doanh, hay việc học, đều lấy lòng ông Nguyễn. Anh họ, em thật sự bất bình thay anh, rõ ràng anh mới là cháu đích tôn chính gốc của Nguyễn gia.”

Nguyễn Nam Đô quát lớn: “Đồng Sinh, anh nhắc nhở mày một lần cuối cùng, đừng tùy ý phỏng đoán tâm tư của anh. Ông nội thích Mục Dĩ Thâm, cũng là vì năng lực của cậu ta, anh và cậu ta dùng năng lực nói chuyện.”

Phương Đồng Sinh lại rất khinh thường mà nói: “Vâng vâng, em biết rồi. Nhưng anh à, anh không thể nhường đồ mình thích cho hắn như thế. Chưa tính cái khác, một minh tinh nhỏ mà thôi, đốt ít tiền là nhào bổ vào ngay. Em sẽ thay anh làm tốt.”

Nguyễn Nam Đô nói: “Mày đừng tự cho là mình thông minh. Anh không có hứng thú với đàn ông.”

Phương Đồng Sinh thấp giọng nói thầm: “Cũng chưa thấy anh có hứng với đàn bà……”

“Mày nói cái gì?”

“Không có gì. Anh họ à, anh mau đi vào chào hỏi với ông Nguyễn đi, rồi trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Phương Đồng Sinh nhìn Nguyễn Nam Đô bước vào nhà, đá một viên sỏi dưới chân, ánh mắt có chút suy tư.