Chương 48

Hà Tư Nguyên quay đầu lại nhìn.

Cách một cửa kính, một bóng người đứng lờ mờ trong bóng tối cách đó không xa. Thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo khoác màu sẫm, tay phải cầm điện thoại áp vào tai.

Hà Tư Nguyên lập tức vẫy tay chào hỏi: “Mục tiên sinh, sao anh tìm được chỗ này?” Anh vừa nói vừa cất bước, đứng trước cửa kính.

Mục Dĩ Thâm cũng chậm rãi đi về phía bên này, bước chân không nhanh không chậm, nhưng giọng điệu lại tàn nhẫn: “Hà Tư Nguyên, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết luôn rồi.”

“……” Hà Tư Nguyên hừ một tiếng: “Mục tiên sinh, cho dù tôi làm bồ câu bỏ lại anh, thì anh cũng không cần phải nguyền rủa tôi như thế chứ?!”

Khi nói chuyện, Mục Dĩ Thâm đã đi tới cửa, nhưng hắn không có ý đi vào, mà nói qua điện thoại: “Ra đây.”

Hai người cách nhau gần như vậy, còn gọi điện thoại, đúng là rất ngốc. Hà Tư Nguyên liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Mãi đến khi anh đứng trước mặt, Mục Dĩ Thâm mới cất điện thoại lại trong túi. Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt như đêm lạnh lẽo: “Sao cậu không nghe điện thoại?”

“Điện thoại hết pin.” Hà Tư Nguyên vô tội đáp.

Tuy là cuối xuân nhưng nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch lớn, ban đêm nhiệt độ vẫn rất thấp. Hà Tư Nguyên vừa đi ra khỏi sảnh có máy sưởi, bắt đầu tiếp xúc với cái lạnh nên không khỏi hắt hơi.

Anh khịt mũi ngẩng đầu lên, một làn hơi ấm mềm mại quấn lấy cổ anh. Cúi đầu thì thấy, hoá ra là Mục Dĩ Thâm quàng chiếc khăn mỏng của hắn cho anh. Hà Tư Nguyên không tự chủ được lùi một bước nhỏ về sau: “Mục tiên sinh, không cần……”

“Đừng nhúc nhích.” Mục Dĩ Thâm một tay kéo anh lại, đốt ngón tay thon dài sửa sang lại ở cổ anh, lúc này mới thu tay lại, nhướng mi nhìn anh: “Bộ dạng này cậu phòng bị ai đó?”

“Đề phòng anh.” Hà Tư Nguyên sờ sờ cái khăn quàng cổ, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của người kia, nhướng mắt nói: “Tôi sợ anh không nhịn được thắt chết tôi.”

Đồng tử Mục Dĩ Thâm hơi phóng đại, tựa như cố kiềm nén lại cơn giận, nửa ngày sau, cười lạnh nói: “Hà Tư Nguyên, tốt nhất là cậu nên có nhận thức này.”

Giờ Mục Dĩ Thâm đã đón anh, Hà Tư Nguyên nhắn tin cho Bàng Phi Phàm không cần tới nữa. Ngồi trên xe, Hà Tư Nguyên mở điện thoại di động lên xem kỹ, phát hiện quả thực có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và hơn chục tin nhắn. Click mở thì chỉ có đúng một tin của Bàng Phi Phàm, còn lại đều đến từ Mục Dĩ Thâm.

Hà Tư Nguyên định đọc kỹ tin nhắn, nhưng ai ngờ điện thoại đã bị giật mất: “Anh làm gì thế?” Hà Tư Nguyên ngẩng đầu, nhíu mày khó hiểu nhìn hắn.

Mục Dĩ Thâm dường như không nghe thấy, cúi đầu, dùng ngón tay nhanh chóng xóa hết tin nhắn, xong xuôi còn thuận tiện ném điện thoại vào trong túi mình. Mắt thấy hắn không hề có ý định trả lại, Hà Tư Nguyên không vui nói: “Mục tiên sinh, tôi lại không phải học sinh trung học, anh thu điện thoại tôi làm cái gì?”

Mục Dĩ Thâm liếc xéo anh, nghiêm nghị nói: “Nhất định là do cậu chơi game quá nhiều, mới làm nó hết pin. Về nhà lại trả cậu.”

Oan Thị Kính lắm nhé?! Kể từ lần trước khi anh bị gãy chân, ở nhà tĩnh dưỡng, Mục Dĩ Thâm tới thăm vài lần, Hà Tư Nguyên đều đang chơi game, đánh đấm túi bụi căn bản không rảnh phản ứng hắn, sau đó tên này liền mang thù, từ đây có thành kiến với game.

Thể loại người gì vậy……

Hà Tư Nguyên hít sâu một hơi, tự nhủ với mình đối phương là vai chính, phải nhịn, phải nhịn, nhưng sau khi nghe được câu sau, sửng sốt một chút, anh bật thốt lên hỏi: “Về nhà? Trở về nhà nào?”

Ánh mắt Mục Dĩ Thâm nhìn thẳng phía trước, nói: “Nhà tôi.”

Khi tới “nhà” trong miệng Mục Dĩ Thâm, đã 10 giờ tối. Tài sản Mục thị trải rộng thế giới, ngôi biệt thự này nằm ngay trung tâm thành phố, yên tĩnh giữa nhịp sống hối hả, được xây dựng gần hồ, đối với người khác thì đó là một thú vui xa xỉ, nhưng đối với Mục Dĩ Thâm mà nói thì xem như bình dân lắm rồi.

Sống ở đây có lẽ là để thuận tiện cho công việc. Hà Tư Nguyên nghĩ như vậy, đi theo sau hắn vào nhà, bật đèn lên nhìn qua, càng khẳng định suy nghĩ này.

Nội thất trong nhà được trang trí theo phong cách cao cấp khí phái, bày biện theo tông màu lạnh, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng sạch sẽ, nhìn qua rất phù hợp khí chất nghiêm túc của chủ nhân. Thư phòng đang mở, Hà Tư Nguyên lơ đãng liếc mắt nhìn, bèn thấy một chồng tài liệu chất cao. Một bầu không khí lạnh tanh như chùa bà đanh như vậy, chỗ nào giống nhà, rõ là giống như một văn phòng thứ hai.

Hà Tư Nguyên cảm thấy, căn phòng đối diện mình ở chung cư vùng ngoại thành kia, mới có cảm giác là nơi đậm hơi thở con người.

Hà Tư Nguyên lần đầu tiên tới nơi này, cũng không nhìn nhiều lắm, buồn chán bước đi, không may đυ.ng phải một sống lưng. Mục Dĩ Thâm xoay người, đỡ anh một phen, thuận tay chỉ vào một phòng nói: “Đêm nay cậu ngủ ở đây đi.”

Lăn lộn cả đêm, Hà Tư Nguyên cũng rất mệt mỏi, vì thế duỗi người, ngáp một cái: “Ừm. Mục tiên sinh, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon.”

Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng xoay chuyển của anh, đột nhiên mím môi: “Hà Tư Nguyên, cậu thật sự thay đổi rất nhiều.”

Hà Tư Nguyên nghe vậy dừng bước, cười hỏi: “Sao thế, trước kia tôi không chúc anh ngủ ngon à?”

Mục Dĩ Thâm không muốn bị anh phân tâm lần nữa, liền trực tiếp chỉ ra: “Tôi chính là nói tới chuyện hôm nay. Trước đây cậu……” Hắn nhướng mày trầm tư, cân nhắc một lúc rồi chọn từ tỏ khinh thường: “Chỉ sợ cho thiên hạ không loạn, ích kỷ đến cực điểm.”

Hà Tư Nguyên đứng yên tại chỗ, xoay người, đối mặt với hắn: “Mục tiên sinh, nói thật, hiện tại tôi cũng là ích kỷ đến cực điểm.”

Mục Dĩ Thâm nhướng mày nói: “Cậu tựa như rất bài xích làm một người tốt?”

Hà Tư Nguyên cười một tiếng, bả vai hơi phát run, trầm giọng nói: “Tôi cứu người, hoàn toàn là do tôi đυ.ng phải, vừa lúc tôi lại tương đối rảnh, huống chi loại chuyện này mà dùng lăng xê, đối với tôi cũng sẽ có tác dụng rất lớn. Mục tiên sinh, đừng nói là anh cảm thấy tôi hoàn lương, trở thành một người tốt đó chứ? Ha ha, vậy quả thật là nực cười. Vì sao tôi phải làm một người tốt, đối với tôi có chỗ nào tốt? Tôi chưa bao giờ làm chuyện không có lợi ích gì với mình.”

Nói một đoạn dài xong, Hà Tư Nguyên thấy miệng lưỡi khô khốc, tâm tình cũng bực bội, một tay xỏ vào trong túi, một tay vẫy vẫy, xoay người đi vào trong phòng, “rầm” một tiếng không chút khách khí đóng cửa lại.

Gió khẽ thổi hiu hiu se lạnh. Ánh mắt Mục Dĩ Thâm thâm trầm đến phát sợ, dừng lại một phút trước cánh cửa đang đóng chặt, rồi mới nhấc bước rời đi.

Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, Hà Tư Nguyên ngồi trên sô pha một lúc, sau đó chợt hoàn hồn, nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường, đã hơn 10 giờ, đồng hồ sinh học nhắc nhở anh đã đến giờ nghỉ ngơi.

Hà Tư Nguyên không mang theo quần áo để thay, may là mở cửa phòng tắm ra, thấy bên trong có một bộ áo choàng tắm sạch sẽ. Anh tắm rửa một hồi đi ra, vừa định gọi điện thoại cho Bàng Phi Phàm, bảo cậu ngày mai mang một bộ quần áo sạch sẽ lại đây. Ai ngờ, tay phải sờ lần thất bại, sau đó mới nhớ ra tên Mục Dĩ Thâm còn chưa trả điện thoại cho anh.

Hà Tư Nguyên suy nghĩ, do dự một lát, quyết định đi xem Mục Dĩ Thâm nghỉ ngơi chưa.

Mở cửa ra, mới vừa đi đến cửa thư phòng, chợt thấy một luồng sáng từ khe cửa chưa được khoá chặt: “Thật là chăm chỉ đến phát sợ.” Hà Tư Nguyên thấp giọng lẩm bẩm một câu, giơ tay gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng bước chân, sau đó, cửa bị mở ra. Mục Dĩ Thâm đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn bao phủ cả người anh, Hà Tư Nguyên hơi nâng cằm lên nhìn hắn.

Mà ánh mắt Mục Dĩ Thâm dừng ở trên mặt anh, lại dịch đến áo tắm dài trên người anh, trong đáy mắt hắn một tia sáng không rõ chợt lóe.

Hắn nghiêng người tránh sang, để người bên ngoài tiến vào.

Hà Tư Nguyên liền đi vào đánh giá một vòng, sờ cằm chậc một tiếng: “Mục tiên sinh, đã trễ thế này còn làm việc?”

Mục Dĩ Thâm không trả lời ngay lập tức, mà nhìn chằm chằm vào anh một cách trầm ngâm.

Bởi vì vừa tắm rửa xong, gương mặt Hà Tư Nguyên hơi đỏ lên, tựa như một quả táo chín, hai con mắt màu nâu nhạt cũng bị làm ẩm ướt, khi anh nhẹ nhàng nhướng mi nhìn người, quả thực chính là một con nai tơ đang chạy trong rừng sáng sớm, mái tóc đen nhánh như mực lấm tấm giọt nước, xẹt qua xương quai xanh, ẩn nấp ở nơi sâu kín hơn.

Người này, toàn thân tràn ngập mùi vị khıêυ khí©h, trêu chọc, quyến rũ!

Mục Dĩ Thâm nheo mắt thật sâu, cố gắng hết sức kìm nén du͙© vọиɠ trong lòng, nói: “Cậu đang quan tâm tôi?” Giọng điệu trầm khàn, đoạn kết cất lên nhịp điệu hơi ám muội.

Hà Tư Nguyên biết tật xấu thích não bổ của tên này lại tái phát, nói thật, anh cảm thấy chiếc áo choàng tắm này khá kín đáo, có thể mặc bình thường rồi xuống lầu lấy cơm hộp, nhưng sợ Mục Dĩ Thâm lại cảm thấy mình cố ý câu dẫn hắn.

Vì thế, Hà Tư Nguyên quyết định tốc chiến tốc thắng, chỉ muốn cầm điện thoại nhanh chóng rời đi, vươn tay nói thẳng: “Đồ của tôi, nên trả lại cho tôi.”

Mục Dĩ Thâm rũ mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay anh một giây, sau đó, dùng tay trái nắm lấy tay anh, tay phải có chút thất thần vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay cái mang theo vết chai mỏng xoa cánh môi anh, trầm giọng nói: “Cậu muốn cái gì?”

Điện thoại! Ơ kìa anh chỉ muốn là điện thoại mà thôi!

Hà Tư Nguyên nội tâm điên cuồng rít gào, nhưng không biết tại sao, nếu là trước đây anh rất kháng cự tiếp xúc cự li gần với người khác, nhưng mà ngón tay Mục Dĩ Thâm lướt qua nơi nào, chỗ đó lại truyền đến cảm giác tê dại…… Làm anh trong lúc nhất thời quên mất tránh thoát, cho đến khi hơi thở của người nọ đọng lại trên môi.

Mục Dĩ Thâm gần như hôn anh một cách mãnh liệt.

Môi răng giao triền, thành công đoạt đất.

Khi Hà Tư Nguyên nhận ra có điều gì đó không ổn, anh đã bị người kia đè lên bàn. Anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, chiếc mũi thẳng tắp của Mục Dĩ Thâm đang thăm dò mái tóc của anh, đôi môi không ngừng mổ vào trán và mặt anh, lẩm bẩm: “Cậu thơm quá……”

Vì thế, lý trí Hà Tư Nguyên bay đến trên chín tầng mây nháy mắt bị một câu này làm xấu hổ kéo lại. Trong lòng anh không khỏi run lên, gắt gao nhăn mi. Lần này là bất mãn với bản thân.

Hà Tư Nguyên muốn đẩy Mục Dĩ Thâm ra, nhưng mà, đối phương lại không có ý dừng lại.

Hà Tư Nguyên né tránh nụ hôn của hắn, lạnh lùng nói: “Chuyện tám năm trước, Mục tiên sinh chuẩn bị bỏ qua chuyện cũ sao?”

Lời này vừa nói ra, động tác của Mục Dĩ Thâm bỗng dưng ngừng lại. Ngây người vài giây, hắn buông Hà Tư Nguyên, hơi đứng thẳng người lên, du͙© vọиɠ trong mắt dần dần tiêu tán, đọng lại thành một hồ nước đông cứng.

Hà Tư Nguyên thuận thế đẩy hắn, kéo áo choàng tắm, đứng thẳng dậy nói: “Nếu Mục tiên sinh không buông bỏ được, vậy thì dừng thôi. Tôi không quấy rầy nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Đứng lại.” Mục Dĩ Thâm gọi anh lại.

Hà Tư Nguyên dừng bước, nhưng không quay lại. Sau đó, phía sau vang lên tiếng bước chân, chỉ thấy Mục Dĩ Thâm vòng tới trước người anh, ánh mắt phức tạp nhìn anh chăm chú: “Hà Tư Nguyên, nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu có tâm tư gì?”

Nghe vậy, Hà Tư Nguyên sửng sốt, nhưng rất nhanh anh cong môi cười, giọng điệu không để ý nói: “Mục tiên sinh cảm thấy tôi có tâm tư gì?”

Mục Dĩ Thâm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, người này, vĩnh viễn đều là thái độ trông thật mà giả, đúng là không có cách nào nhìn thấu cậu ta!

Mục Dĩ Thâm bèn nói mấy lời: “Được, cậu rất được.” Sau đó cười lạnh: “Hà Tư Nguyên, trái tim cậu nguội lạnh rồi sao?”

Hà Tư Nguyên đáp: “Muốn sưởi ấm tim người khác, thì sưởi ấm tim mình trước đi. Mục tiên sinh.”

Nói xong, anh vòng qua hắn bỏ đi.

Mục Dĩ Thâm nhìn người kia rời khỏi thư phòng, bóng lưng vô cùng lãnh đạm, như thể dáng vẻ quyến rũ vừa rồi chỉ là ảo ảnh, tất cả đều là hắn tự mình đa tình tưởng tượng. Nhưng mà, vừa rồi hắn hôn anh, đối phương rõ ràng là có đáp lại……

Mục Dĩ Thâm đau đầu mà đưa tay xoa xoa lông mày, trên thực tế, hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, vì sao để ý tâm tư đối phương như vậy? Nếu áp dụng thái độ cường ngạnh, hắn hoàn toàn có được đối phương, nhưng mà……

Kể từ khi gặp lại Hà Tư Nguyên, cả người

hắn trở nên bất thường không thể kiểm soát, và ngày càng có xu hướng gia tăng.

Mục Dĩ Thâm nới lỏng cà vạt, ánh mắt thâm trầm lạnh băng. Chết tiệt!