Chương 47

Vào lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm khu biệt thự, điểm tô cho mọi kiến trúc một vầng hào quang vàng rực.

Hà Tư Nguyên gọi điện thoại cho Bàng Phi Phàm, share vị trí cho cậu, bảo cậu lái xe đến đón anh, chuẩn bị tham gia tiệc rượu tối nay.

Tiệc rượu này là Mục thị đặc biệt tổ chức vì Nguyễn thị.

Nguyễn thị tuy không so được với Mục thị, nhưng cũng là một tập đoàn lớn có tầm ảnh hưởng đến kinh tế, và có quan hệ thông gia với Mục thị. Ông Nguyễn có một cậu con trai và hai cô con gái, 20 năm trước, con gái lớn của ông Nguyễn gả vào Mục gia. Mặc dù sau đó đã xảy ra một vài chuyện không vui vẻ, nhưng từ khi Mục Dĩ Thâm tiếp nhận Mục thị, quan hệ hai nhà hòa hoãn như lúc đầu, tiệc rượu lần này Mục thị tổ chức đón gió tẩy trần cho cháu trai ông Nguyễn từ nước ngoài trở về.

Theo lý thuyết, loại tiệc này sẽ đều là mời vài lão đại có tiếng trên thương trường, và một số minh tinh có địa vị lớn.

Loại tân nhân như Hà Tư Nguyên vốn không ở trong danh sách khách mời. Nhưng mà Mục Dĩ Thâm lại áp bách anh tham gia với tư cách bạn nam đi cùng với hắn, đây là có ý gì? Trong giới tin đồn nhảm nhí còn chưa đủ sao? Tâm tư của hắn tuy rõ như ban ngày, nhưng hắn dám đẩy mình vào tình cảnh đó?

Hà Tư Nguyên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cũng đưa ra kiến nghị: “Mục tiên sinh, tôi cảm thấy, anh mời một bạn nữ tham gia cùng sẽ thoải mái hơn.”

Đầu dây bên kia, Mục Dĩ Thâm chỉ cười lạnh: “Hà Tư Nguyên, lá gan cậu thật sự càng lúc càng lớn, sao cậu dám trong hai ngày cự tuyệt tôi hai lần?!”

Đúng vậy, lần trước ở bên trong xe ngoài quán cà phê, Mục Dĩ Thâm hỏi anh “muốn tiếp tục ước định tám năm trước không”, bị Hà Tư Nguyên cười tủm tỉm đáp một câu “chê”.

Tám năm trước? Ai biết hai người bọn họ ước định cái quỷ gì?!

Suy nghĩ lôi anh trở về hiện tại.

Cách khu biệt thự không xa có lối đi chính đang sửa chữa, nhiều đoạn bị tắc nghẽn, Hà Tư Nguyên lo lắng xe Bàng Phi Phàm không thể lái vào, nên định đi đường tắt vòng ra bên ngoài, đứng ngã tư chờ cậu.

Ai ngờ, không bao lâu sau khi bước ra, một chiếc xe nhỏ dừng gấp giữa đường, cửa xe mở toang, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt nhoài người ra. Cô vừa thấy Hà Tư Nguyên, liền giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng: “Cứu tôi, cứu tôi……”

Hà Tư Nguyên thấy rõ bụng người phụ nữ này rất to, trông như sắp sinh. Mặc dù không biết cô làm sao mà một mình lái xe đến đây, nhưng Hà Tư Nguyên suy nghĩ, vẫn nên đến đó, anh đỡ cô dậy từ trên mặt đất, đưa trở lại xe, điều chỉnh ghế ngồi ở độ cao thích hợp.

Người phụ nữ nắm lấy tay anh nói: “Mau đưa tôi đến bệnh viện, cầu xin anh! Hình như tôi sắp sinh…… Không còn kịp rồi……”

“Đừng hoảng sợ, hãy giữ cho cảm xúc ổn định.” Hà Tư Nguyên thuận miệng an ủi cô một câu, lấy điện thoại từ túi ra, gọi xe cấp cứu trước, sau đó đi đến phía trước muốn bắt nhờ xe, không ngờ không có xe nào chịu dừng. Không có bệnh viện nào gần đó, cấp cứu từ trung tâm thành phố vào giờ cao điểm, cũng không biết phải đợi bao lâu. Thai phụ hiển nhiên không thể đợi thêm được nữa.

Hà Tư Nguyên do dự một lúc trước khi đưa ra lựa chọn.

Ở dưới ánh mắt bất lực của thai phụ, anh bế người kia ra ghế sau, còn mình thì ngồi vào ghế lái rồi thắt dây an toàn.

Thai phụ cảm kích nhìn về phía anh vội cảm tạ: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh…… Cũng may anh biết lái xe.”

“Ừm.” Hà Tư Nguyên đúng là biết lái xe, nhưng ở thế giới này anh còn chưa thi bằng lái, suy nghĩ chút, anh quyết định không cần nói cho cô biết, miễn cho cô bị dọa đẻ con luôn giữa đường.

Suy xét đến lối chính bị tắc, Hà Tư Nguyên liền đi đường khác, màn đêm dần trở nên mờ mịt, xe cộ trên đường này cũng thưa thớt, bận tâm tình hình thai phụ, Hà Tư Nguyên bèn tăng tốc.

Ai ngờ, bỗng từ ngã ba lối rẽ có một chiếc ô tô màu xanh lao ra, may mà phản ứng kịp thời, hai chiếc xe chỉ va quệt nhẹ.

Nếu lúc này mà dừng lại, nhất định sẽ có một đống chuyện. Hà Tư Nguyên khẽ cắn môi, không kịp suy tư, dứt khoát đạp ga phóng nhanh, bỏ lại chiếc xe màu xanh lam phía sau, đối phương lại khó tính không buông tha mà đuổi theo, còn liều mạng mà bấm còi, muốn làm anh dừng lại.

Mãi cho đến khi anh lái xe vào bệnh viện, chiếc xe màu xanh đang đuổi theo mới dừng lại.

Nhân viên y tế đưa thai phụ vào phòng cấp cứu, Hà Tư Nguyên nhìn bọn họ đi vào, thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người đang muốn gọi điện thoại cho Bàng Phi Phàm, thì có người vỗ mạnh vào vai anh từ phía sau.

Hà Tư Nguyên quay lại, một nắm đấm đánh tới, ánh mắt anh khẽ giật mình, tay phải nhanh chóng đánh trả, siết chặt cổ tay đối phương, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng xương cốt “Răng rắc răng rắc”.

“Đau đau đau! Cậu buông tay! Cậu buông tay!” Người nọ lớn tiếng xin tha, đau đến nỗi ngũ quan nhăn nhúm. Hắn không ngờ đánh lén không thành, ngược lại còn bị đối phương bắt chẹt: “Cậu biết tôi là ai không?”

Hà Tư Nguyên mỉm cười nói: “Không biết. Bởi vì cái này không quan trọng.”

Đúng lúc này, một đôi tay vươn đến, nắm lấy cổ tay Hà Tư Nguyên, thanh âm ôn hòa bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn: “Chàng trai này, là cậu sai trước, sao lại còn bắt nạt người ta như thế?”

Bàn tay nắm cổ tay anh thon dài lại dùng sức, dường như y không có ý buông tay, đối phương dường như muốn bóp nát tay anh.

Hà Tư Nguyên đánh giá tình hình, rút tay về, nhướng mi thản nhiên nhìn bọn họ.

Hai người đều rất trẻ tuổi. Chàng trai đang lắc tay trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, nước da trắng trẻo, ngũ quan thanh thoát, nhưng giữa hai lông mày nhăn lại tạo một cảm giác u ám, hắn có khuôn mặt thư sinh mềm mại, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ một thiếu gia nhà giàu lưu manh.

Mà một thanh niên khác chừng 25-26 tuổi, nhìn qua trông điềm tĩnh hơn. Y mặc áo sơ mi trắng, cà vạt sọc xanh, nét mặt có phần giống với chàng trai bên cạnh, nhưng cặp kính gọng vàng trên sống mũi cao thẳng khiến y trông có vẻ ôn hòa văn nhã hơn rất nhiều. Y tuỳ ý cầm áo vest bằng một tay, tay kia cầm cổ tay của Hà Tư Nguyên. Những ngón tay y mảnh khảnh khớp xương rõ ràng, động tác nhìn qua cũng lịch sự văn nhã.

Nhưng chỉ là nhìn qua.

Sức lực của tay người đàn ông này không hề khách khí, nụ cười trên khóe môi của y lại nho nhã lễ độ. Tuyệt đối không phải người hiền lành gì.

Hà Tư Nguyên đưa mắt ra hiệu, nhàn nhạt nói: “Có thể buông tay chưa?”

Lúc này đối phương mới buông tay xuống.

“Anh họ, anh đến rồi! Lần này không phải em đua xe, là tên nhóc này đâm em trước! Em lập tức gọi người đến đánh chết cậu ta! Hừ, còn không hỏi chúng ta là ai? Dám trèo lên đầu chúng ta ngồi sao!”

“Đồng Sinh, đủ rồi. Cậu ta cũng là đang cứu người.”

Lúc nãy khi bước vào bệnh viện, Nguyễn Nam Đô đã hiểu rõ tình hình, anh không bốc đồng như em họ, khẽ cau mày nhẹ giọng mắng.

Phương Đồng Sinh lại không thuận theo, không buông tha: “Cứu người ghê gớm thế sao, cứu người liền có thể gây chuyện chạy trốn sao?! Xe em là loại đang nổi, em muốn cậu ta bồi thường!” Nói xong, hắn bấm một dãy số.

Hà Tư Nguyên nhìn vẻ mặt hắn nổi giận đùng đùng, nói: “Cậu từng tìm hiểu luật lệ giao thông chưa? Va chạm vừa rồi, tôi không sai hoàn toàn, cậu cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.”

“Cậu uy hϊếp tôi sao?” Phương Đồng Sinh cười nhạo một tiếng: “Xem ra cậu đúng là không biết thân phận chúng tôi. Nghe đây, tôi nói tất cả là lỗi của cậu, thì tất cả là lỗi của cậu!”

Bộ dạng tên này ba xàm, quả thực còn thần kinh hơn vai chính! Hà Tư Nguyên cũng không muốn tranh luận với hắn, dứt khoát tìm một cái ghế để ngồi xuống, đợi người đến giải quyết. Dù sao nếu không thể đến kịp tiệc tối nay, Mục Dĩ Thâm nhất định sẽ phái người đi tìm anh.

Một lúc sau, mấy cảnh sát giao thông giải quyết vụ xe cộ đến, tìm hiểu sơ qua sự việc, có bằng chứng của thai phụ, căn cứ pháp luật quy định, Hà Tư Nguyên không cần phải chịu trách nhiệm.

Vì thế, Phương Đồng Sinh lải nha lải nhải cực kì khó chịu, muốn nhờ cậy quan hệ dạy dỗ Hà Tư Nguyên, lại bị Nguyễn Nam Đô ngăn cản.

“Anh họ, anh không trút giận cho em sao?”

Nguyễn Nam Đô nhíu mày nói: “Ngày thường bảo em thay đổi tính tình lái xe, nhưng nói bao nhiêu lần em cũng không nghe. Sự việc hôm nay nên lấy làm bài học đi.”

Phương Đồng Sinh bực mình.

Sau khi cảnh sát giao thông dò hỏi xong, họ yêu cầu đưa chứng minh thư và bằng lái xe để chụp ảnh lập biên bản. Lần này đến lượt Hà Tư Nguyên có chút xấu hổ, nheo mắt nói: “Tôi không có.”

“Không mang sao?” Cảnh sát giao thông nói: “Bản điện tử cũng được.”

Hà Tư Nguyên hít vào một hơi, đáp: “Tôi chưa có bằng lái xe.”

Lần này, anh cảnh sát cũng lớn tiếng: “Đồng chí, cậu lái xe khi không có bằng lái! Chưa có bằng lái xe còn dám chở phụ nữ có thai, rất nguy hiểm, có biết như vậy sẽ dễ mất mạng không!”

Loại chuyện này không có gì để phản bác, Hà Tư Nguyên ngoan ngoãn mà lắng nghe phê bình.

Phương Đồng Sinh lại cực kỳ vui vẻ: “Đồng chí cảnh sát, loại người này gây nguy hiểm cho xã hội và an toàn công cộng, nên nhanh chóng bị bắt đi! Ha ha ha ha, thật là cười chết tôi!”

Cuối cùng, Hà Tư Nguyên vẫn phải lên xe cảnh sát về đồn. Nhưng chưa đầy một tiếng đồng hồ, sau khi ghi chép xong, liền có người nói với anh là có thể đi về trước. Hà Tư Nguyên tưởng Mục Dĩ Thâm phái người tới “chuộc” mình.

Không ngờ, khi bước vào sảnh lại thấy người đeo kính gọng vàng “văn nhã bại hoại”. Hà Tư Nguyên nhướng mày, thầm nghĩ, xem ra đúng như lời chàng trai kia tự nhận, họ quả thật có chút lai lịch.

Nguyễn Nam Đô thấy anh đi ra, tiến lên một bước nói: “Em họ tôi tính tình từ xưa đến giờ đều vậy, tôi thay mặt xin lỗi cậu.”

Hà Tư Nguyên cảm thấy y “xin lỗi” thật khó hiểu, nói: “Vậy thì cậu ta cũng nên tự mình tới xin lỗi, sao anh phải thay mặt xin lỗi?”

Nguyễn Nam Đô đỡ gọng kính, cười nói: “Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ tương đối rộng lượng.”

Hà Tư Nguyên khẽ cong môi: “Xem ra anh hiểu lầm về tôi rồi.”

Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, Hà Tư Nguyên nhìn thời gian, đã 8 giờ tối, lúc này chạy đến tiệc rượu cũng không kịp, anh móc di động ra chuẩn bị gọi điện cho Mục Dĩ Thâm, minh oan mình không phải cố ý lỡ hẹn, lấy ra mới phát hiện di động hết pin.

Chết mẹ.

Trong lòng anh bỗng nhiên nhảy ra hai chữ.

Hà Tư Nguyên xoay người đến bàn phục vụ, hỏi nhân viên công tác cho mượn cục sạc. Nguyễn Nam Đô lẳng lặng mà đánh giá bóng dáng anh, ánh mắt càng sâu.

Nhìn Hà Tư Nguyên nạp pin xong, mở máy gọi điện thoại, đôi mắt phượng sau cặp kính gọng vàng của Nguyễn Nam Đô nhíu lại, xoay người rời đi.

Bãi đỗ xe, Phương Đồng Sinh cà lơ phất phơ mà ngả lưng trên xe, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, hít mây nhả khói, nhìn thấy Nguyễn Nam Đô đến, vội đứng thẳng nghiêm trang, nhanh chóng ném điếu thuốc xuống đất, giậm hết lửa.

“Khụ khụ khụ, anh họ! Khụ khụ khụ…… Anh họ, anh xong chuyện chưa?”

Hắn nhìn bốn phía sau lưng y: “Ủa, người kia đâu, sao cậu ta không ra cùng?”

Nguyễn Nam Đô bước thẳng lên xe, thắt dây an toàn: “Đi thôi.”

“Dạ.” Phương Đồng Sinh mờ mịt mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: “Em vừa lên mạng tra thử, người kia tên Hà Tư Nguyên, là một minh tinh nhỏ mới hot gần đây, bảo sao trông quen mắt như thế, chẳng những thế còn lớn lên khá xinh đẹp…… Nhưng lại không biết điều!”

Nguyễn Nam Đô đẩy mắt kính, nghiêng mặt nhìn chằm chằm hắn.

Phương Đồng Sinh xấu hổ cười trừ: “Anh họ, nếu là người anh thích, đương nhiên em sẽ không tranh với anh, cũng sẽ không làm khó xử cậu ta. Nhưng chừng nào thì anh thả lưới vậy?”

“Ai nói anh thích cậu ta?” Nguyễn Nam Đô lạnh lùng nói: “Đừng tùy tiện phỏng đoán tâm tư anh. Anh cũng không có ý định này, hiểu không?”

“Ok ok.” Phương Đồng Sinh thấy trong mắt y có chút mê mang, lại có vài phần khác thường, tâm tư lung lay một hồi, rất nhanh nghĩ ra một kế hoạch.

Đại sảnh cục cảnh sát, Hà Tư Nguyên gọi cho Bàng Phi Phàm trước, share vị trí cho cậu, bảo cậu tới đón. Bàng Phi Phàm đáp liên thanh vâng vâng, kể với anh rằng tiệc rượu tối nay tạm thời bị hủy bỏ.

Hà Tư Nguyên nghi hoặc: “Vì sao đột nhiên hủy bỏ?”

Bàng Phi Phàm đáp: “Em không liên lạc được với anh nên nhờ chú em liên lạc với Vương đặc trợ. Sau đó Mục tổng nghe tin anh mất liên lạc nên lập tức cử người đi tìm, với cả cháu trai của ông Nguyễn cũng không thấy đâu, hai vai chính đều không ở đây, làm sao có thể tổ chức tiệc nữa……”

Hà Tư Nguyên cúp máy, vừa muốn gọi cho Mục Dĩ Thâm, bỗng trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số quen thuộc.

Hà Tư Nguyên nhấn nút trả lời: “Alo, Mục tiên sinh?”

Bên kia, giọng Mục Dĩ Thâm không rõ hỉ nộ: “Ngoảnh lại.”