Chương 46

#KHϊếp SỢ! ẢNH HẬU TƯỞNG VĂN BỊ CHỊ HỌ CƯỚP CHỒNG, VỊ HÔN PHU BỎ TRỐN KHỎI HÔN LỄ VỚI BẢO MẪU HƠN 7 TUỔI TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI!#

#RỐT CUỘC ĐÂY LÀ NHÂN TÍNH SUY ĐỒI, HAY LÀ ĐẠO ĐỨC BỊ CHÔN VÙI? CHÚNG TÔI SẼ PHỔ CẬP CHO BẠN VỀ TRÒ HỀ HÔN LỄ CÙNG YÊU HẬN TÌNH THÙ SAU LƯNG ẢNH HẬU MỘT CÁCH CHI TIẾT!#

#KHÔNG XEM KHÔNG BIẾT, XEM LÀ GIẬT MÌNH, VỢ CHỒNG MINH TINH HOÁ RA CẤT GIẤU BÍ MẬT NÀY……#

Hà Tư Nguyên ném tờ báo lên bàn, dòng tít lớn màu đỏ tươi rất bắt mắt. Tư thái anh ưu nhã mà ngồi xuống, mười ngón giao nhau đặt trên mặt bàn, nói chuyện phiếm: “Vì thế bây giờ có thể nói cho tôi, vì sao muốn làm như vậy không?”

Đối diện anh, Tô Điềm Ảnh một thân váy trắng, vén tóc sau tai: “Hà thiếu, hôm nay anh hẹn em ra đây, chính là vì chuyện này?”

Hà Tư Nguyên gật đầu: “Ừm.”

Tô Điềm Ảnh nhấp môi: “Nhưng em không rõ anh đang nói cái gì?”

Hà Tư Nguyên đã sớm dự đoán được cô ta sẽ không dễ dàng thừa nhận, giờ phút này anh cũng không đôi co, đi thẳng vào vấn đề: “Về trò hề hôn lễ của Tưởng Văn, với vì sao tên phóng viên kia vu hãm tôi.”

Tô Điềm Ảnh “bộp” lập tức đứng lên, động tác này khiến mọi người đang ngồi yên lặng trong quán cà phê đều phải quay lại nhìn cô ta. Tô Điềm Ảnh tự biết thất thố, vội vàng ngồi xuống, điều hoà hô hấp, yếu ớt nói: “Hà thiếu, anh có thể vũ nhục em, nhưng không thể vũ nhục nhân cách của em. Chuyện này sao có thể liên quan đến em, anh…… Anh không thể vu khống em, anh có chứng cứ gì?”

Hà Tư Nguyên nhướng cao mày: “Chứng cứ? Tôi đương nhiên là có chứng cứ. Chẳng lẽ cô không biết, dùng tiền tài thu mua lòng người là cách không đáng tin cậy nhất sao? Nhất là khi tiền không đủ nhiều.”

Lời này vừa thốt ra, Tô Điềm Ảnh rốt cuộc hiện ra chút chột dạ bất an: “Ý anh là sao?”

Hà Tư Nguyên mỉm cười, ném ra một ghi âm mini màu đen: “Đây là đoạn ghi âm của chồng Tưởng Huyên. Những cái ảnh đó đều là hắn chụp lén, mấy năm nay mượn chúng áp chế tống tiền Chu Lập Nhiên, cầm được không ít tiền. Hắn nói cho tôi là, một tháng trước có một cô gái nhỏ xinh xắn đến hỏi mua đống ảnh, hơn nữa điện thoại hắn còn có ảnh cô gái đó. Tô tiểu thư, cô cảm thấy tôi thấy được ai?”

Nghe vậy, sắc mặt Tô Điềm Ảnh hoàn toàn tái nhợt, cũng đã không còn sức lực phản bác.

Hà Tư Nguyên ép sát từng bước: “Cô còn lời nào muốn nói không?”

Tô Điềm Ảnh run rẩy nói: “Anh…… Anh muốn em làm việc gì?”

Hà Tư Nguyên thưởng thức sự thông minh của cô ta, mỉm cười nói: “Cô cùng Tiết Giai là thuộc hạ của cùng một người nhỉ, hắn là ai?”

Bả vai Tô Điềm Ảnh rõ ràng có thể thấy được run rẩy một chút, do dự nửa ngày, lắc đầu nói: “Em không thể nói. Nhưng Hà thiếu à, anh cho em một cơ hội đi. Hãm hại anh là em không đúng, nhưng thật ra chuyện này, xuất phát cũng là vì em muốn tốt thôi. Em chỉ là muốn vạch trần chân tướng, không muốn chị Văn chịu dối trá lừa gạt nữa thôi, chẳng lẽ em sai sao?”

Làm người ta mất hết mặt mũi, tâm lý thất thường, vậy mà cũng có thể xả ra lý do “Em là vì muốn tốt cho chị ấy”, Hà Tư Nguyên cũng rất bội phục cô nương này khi nói chuyện mặt không đổi sắc, nói như thể là điều hiển nhiên.

Hà Tư Nguyên chỉ cười không đáp.

Tô Điềm Ảnh hai tay khẩn trương mà nắm ly pha lê, ý đồ muốn thuyết phục anh: “Hiện tại, trên mạng toàn bộ là chửi bới Chu Lập Nhiên và Tưởng Huyên, bọn họ giống như lũ chuột băng qua đường, ai cũng la hét đánh đập, chị Văn cũng nhờ chuyện này nhận được đồng cảm từ công chúng, điều này không phải rất tốt sao? Mà đối với Chu Lập Nhiên mà nói, tình yêu đích thực cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng, họ có thể ra nước ngoài sống cùng nhau. Đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”

Logic của cô gái này thật sự rất mãnh liệt và kỳ lạ.

Hà Tư Nguyên khoanh chân dựa vào ghế sô pha mềm mại toát ra sự lười biếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.

Tô Điềm Ảnh thấy không đả động được anh, lông mi run rẩy cụp xuống, khi ngẩng đầu lên, nước mắt đọng lại nơi khoé mắt.

“Hàn Vưu Gia nói rất đúng, em xuất thân không tốt. Hà thiếu anh biết không, cha mẹ em đều là người tàn tật, trong nhà rõ ràng nghèo đến mức không có gì ăn, nhưng lại đẻ nhiều, thậm chí bọn họ còn đặt tên em là Tô Chiêu Đệ, ba đứa em gái em đều là dị tật bẩm sinh, từ khi em thoát khỏi nơi đó, thật vất vả mới khá lên chút, cũng không biết sao bọn họ liên hệ được em, hưng phấn nói với em rằng đã sinh một đứa em trai, để em nuôi nó……”

Tô Điềm Ảnh vừa nói vừa khóc không thành tiếng: “Em không biết vì sao cuộc đời em lại như thế? Em rất hâm mộ Hàn Vưu Gia, rất hâm mộ Tưởng Văn, hâm mộ đến ghen ghét…… Nếu anh thật sự, thật sự không thể giao bản ghi âm ra, thì em không thể tiếp tục lăn lộn trong giới, tha cho em đi, cầu xin anh……”

Lời của cô ta đầy sự nhu nhược đáng thương, có lẽ lời cô sẽ đả động rất nhiều người, khiến người ta đồng tình, nhưng Hà Tư Nguyên luôn luôn cho rằng, bần cùng và bất hạnh cũng không thể trở thành một lý do làm chuyện xấu.

Gương mặt anh bình tĩnh như nước, ngón tay gõ mặt bàn, nói: “Ghi âm có thể cho cô, nhưng cô phải nói cho tôi, rốt cuộc người sau lưng cô là ai?”

Tô Điềm Ảnh lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể giao ghi âm trước cho em không?”

Hà Tư Nguyên không nghĩ ngợi, đẩy ghi âm qua: “Đương nhiên có thể.” Đối phương chỉ là một cô gái nhỏ nhu nhược, cho dù có định cầm lấy ghi âm bỏ chạy, thì trong chốc lát cũng có thể bị đuổi kịp.

Tô Điềm Ảnh nắm ghi âm, thật cẩn thận hỏi: “Anh có thể bảo đảm ghi âm chỉ có một cái, và không có bản sao lưu không?”

Hà Tư Nguyên gật đầu: “Chỉ có một.”

“Vậy là tốt rồi.” Tô Điềm Ảnh như suy tư gì đó.

Trong lúc Hà Tư Nguyên hỏi lại cô ta người kia là ai, thì một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra, Tô Điềm Ảnh thật sự…… nuốt máy ghi âm!

Hà Tư Nguyên: “……”

Trăm triệu không nghĩ tới.

Cô gái này không ngờ có thể tàn nhẫn đến nỗi như thế.

Bội phục bội phục.

Tô Điềm Ảnh nuốt nước miếng, mạnh mẽ nói: “Hà thiếu, sao anh nghĩ đến chuyện tìm chồng của Tưởng Huyên, nhất định là ai nói cho anh nhỉ?”

Hà Tư Nguyên khôi phục thần sắc như thường, cũng không so đo với cô ta, giống như không thèm để ý mà sửa sang cổ tay áo, không đáp lời.

Tô Điềm Ảnh cười lạnh nói: “Em biết ngay là Tiết Giai!”

Đương nhiên không phải Tiết Giai. Nhưng Hà Tư Nguyên cố ý dùng thái độ mập mờ ám chỉ cô ta, người để lộ bí mật chính là Tiết Giai.

Không phải muốn vả mặt sao, không phải muốn đối phó sao, cách đơn giản nhất không cần tự mình động thủ, mà là khiến người đứng sau kia lầm tưởng rằng Tiết Gia đã phản bội hắn, với thủ đoạn người kia, sao dễ dàng buông tha tên phản đồ?

Hà Tư Nguyên mỉm cười, đứng dậy nói: “Thôi, nếu cô miễn cưỡng đến thế, vậy chuyện này dừng ở đây. Nhưng sau này, có thể sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu.”

Tô Điềm Ảnh nhéo mu bàn tay ở góc bàn mạnh đến mức nổi lên gân xanh, trước khi đối phương đẩy cửa ra, cô ta hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: “Em phơi bày nỗi lòng sâu thẳm ra trước mặt anh, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao……”

Nhưng sắc mặt Hà Tư Nguyên như thường mà rời đi, cũng không biết có nghe được lời cô ta nói hay không.

Cách lối vào quán cà phê không xa, một chiếc ô tô màu đen quý phái đang lặng lẽ đậu.

Tầm mắt Hà Tư Nguyên chỉ nhìn lướt qua, rồi tiến lên gõ cửa sổ xe, rất mau, cửa kính hạ xuống, lộ ra nụ cười xấu hổ của Vương đặc trợ: “Hà thiếu gia, thật trùng hợp, ha ha ha, ha ha ha ha ha……”

“Đúng là thật trùng hợp.” Hà Tư Nguyên mím môi, liếc nhìn băng ghế sau qua khe hở, quả nhiên, Mục Dĩ Thâm một thân vest đen đang ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt sâu hút, lại duy độc không lộ ra sự xấu hổ nào.

Hà Tư Nguyên nói thầm trong lòng, da mặt vai chính quả nhiên đều đủ dày để xây Vạn Lý Trường Thành……

Mục Dĩ Thâm một tay mở cửa xe, nói: “Vào đi.”

Hà Tư Nguyên cũng không chối từ, sải bước chân dài lên xe, sau đó quay đầu cười tủm tỉm: “Không biết Mục tiên sinh tới, sao không báo trước cho tôi một tiếng, tôi đã có dịp mời ngài ly cà phê rồi.” Nói xong, nhướng mày với hắn.

Mục Dĩ Thâm mi sắc bất động, nói: “Bây giờ mời tôi uống cũng không muộn.”

Hà Tư Nguyên cười nói: “Được.” Dứt lời, mở cửa xe đi xuống, chỉ chốc lát sau, liền mang cà phê được đóng gói trở về, còn chia cho Vương đặc trợ một ly.

Vương đặc trợ cầm ly cà phê nóng hầm hập, hơi suy tư, nói: “Mục tổng, hai người trò chuyện trước đi, tôi xuống đi tản bộ.”

“Không cần.” Mục Dĩ Thâm ngăn lại: “Đưa cậu ta trở về trước.”

“À vâng.” Vì thế, Vương đặc trợ một bên nghiêm túc lái xe, một bên không nhịn được dựng lỗ tai lên nghe lén hai vị ghế sau nói chuyện.

Mục Dĩ Thâm không động đến ly cà phê mang về, mà là đặt ở một bên, mười ngón đan nhau, đặt ở trên đầu gối: “Vừa rồi ở trong các cậu nói gì?”

Hà Tư Nguyên cảm thấy không cần thiết phải giấu hắn, vì thế kể đầu đuôi ngắn gọn một lần, lẩm bẩm: “Cho nên, chuyện này rất kỳ quái. Tôi không biết mình đắc tội ai, ai sẽ hại tôi nhiều lần như thế?”

Thật muốn tìm hiểu kỹ, người trước mặt này mới là người mà anh đắc tội sâu đậm nhất.

Mục Dĩ Thâm rũ mi xuống, trầm tư một hồi, tựa hồ chưa từng nghĩ có người lại thâm thù đại hận với anh như vậy. Hắn cau mày, những suy nghĩ giấu kín trong lòng mấy ngày nay lại hiện lên.

Mục Dĩ Thâm không khỏi nhìn anh.

Hà Tư Nguyên dư quang chú ý tới ánh mắt hắn, cười nói: “Mục tiên sinh, có gì xin nói thẳng.”

“Tôi nhớ rõ, trước đây cậu không sợ nhện.” Mục Dĩ Thâm bỗng nhiên nói.

“Ồ? Thế sao?” Hà Tư Nguyên nhẹ chớp lông mi: “Vậy theo lời Mục tiên sinh, hẳn là chuyện đã rất lâu rồi.”

Nỗi sợ hãi bị lộ ở vùng ngoại thành vào Tết năm ngoái, không ngờ lại bị hắn cẩn thận ghi nhớ. Chỉ là, vì sao bây giờ đột ngột mà nhắc tới, Hà Tư Nguyên âm thầm quan sát sắc mặt đối phương.

Khi Mục Dĩ Thâm nhớ lại, còn là chuyện về nụ hôn mập mờ kia. Hắn có chút thất thần mà sờ môi, cho đến bị Hà Tư Nguyên nhắc nhở chuyện đã rất lâu rồi, một vài kỉ niệm không vui hiện ra trong đầu hắn, hắn không khỏi cười lạnh nói: “Hà Tư Nguyên, cậu còn nhớ chuyện đã rất lâu trước đây?”

Hà Tư Nguyên bỗng nhiên nhận ra, tên này là đang thử mình. Anh trấn an tinh thần, trong lòng cũng không hoảng loạn, thản nhiên nói: “Đương nhiên nhớ được một ít, cũng đã quên một ít.”

“Vậy cậu còn nhớ một ít gì?”

“Ừm, ví dụ một vài chuyện cùng Mục tiên sinh này.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ không khí trong không gian nhỏ như đông cứng lại, ngay cả Vương đặc trợ ngồi ở vị trí điều khiển cũng đã chịu ảnh hưởng, đột nhiên đạp phanh gấp. Không có không khí lưu thông, một cái lạnh mưa mù sắp ập đến.

Hà Tư Nguyên khoanh tay, ánh mắt bình tĩnh rơi vào khuôn mặt của người bên cạnh.

Chỉ thấy, nửa ngày sau Mục Dĩ Thâm mới khẽ cười.

Cười xong, Mục Dĩ Thâm bỗng nhiên vươn tay, dùng sức chế trụ cằm anh, cười như không cười: “Hà Tư Nguyên, một khi đã như vậy, chúng ta tiếp tục ước định tám năm trước được không?”

Lúc này, ở góc khác của quán cà phê, một chiếc ô tô màu trắng chậm rãi lái ra, thấy hai chiếc ô tô màu đen phía trước đã lái đi xa, cửa sổ từ từ hạ xuống, một cổ tay đặt trên đó.

Cổ tay áo được thiết kế tinh xảo để lộ một bàn tay, những ngón tay thon dài và trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, một chiếc cúc bạc lấp lánh như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo. Thoạt nhìn là biết một người sống trong nhung lụa, địa vị ưu việt.

Tô Điềm Ảnh nghiêng ngả lảo đảo bước ra khỏi quán cà phê, chạy tới xe, nơm nớp lo sợ: “Ông chủ.”

Khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ nét mặt của hắn, dường như hắn tuỳ ý phát ra một tiếng “ừm”, giọng nói của hắn không thể phân biệt được hỉ nộ, nhưng có một cảm giác ma quái đè nén.

Thân thể Tô Điềm Ảnh run rẩy, nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi thất bại.”

Người nọ thấp giọng cười một tiếng: “Cô không phải thích anh ta sao? Bỏ được?”

Tô Điềm Ảnh ngẩn người, vén mớ tóc mai sau tai, nở một nụ cười kỳ quái: “Khi còn bé, mẹ tôi mua cho tôi một bộ quần áo mới, nhưng em gái tôi khóc lóc đòi mặc nó, cuối cùng mẹ tôi đành phải đưa cho nó. Nhưng sau đó, bộ đồ biến mất một cách khó hiểu, khi tìm thấy lại nó, thì đã bị cắt thành một đống phế liệu. Ông chủ, anh nghĩ ai đã làm điều đó?”

“A, không chiếm được thì phải hủy diệt, đó là điều tôi đánh giá cao về cô một chút.” Người đàn ông gõ ngón tay vào cửa kính xe: “Ngoài chuyện này ra, cô còn muốn nói gì không?”

Tô Điềm Ảnh nhớ tới chuyện Tiết Giai đã tiết lộ bí mật, cô cảm thấy căm hận trong lòng, liền thì thầm vào tai người kia, nói ra toàn bộ suy đoán của mình.

Bên ngoài nắng chói chang, nhưng bên trong xe bất giác có cảm giác băng giá.

Người nọ nặng nề nói: “Nếu là đồ thừa thãi, tôi sẽ bảo người chăm sóc cậu ta thật tốt.”

Tô Điềm Ảnh hiểu rõ hắn muốn làm gì, hỏi: “Ông chủ, ngài nói xem vì sao Tiết Giai muốn phản bội ngài?”

“Đúng vậy, vì sao cơ.” Giọng người nọ mang theo vài phần mê hoặc, như đang tự nói với chính mình: “Hà Tư Nguyên, xem ra anh vẫn như trước đây, đều không yên phận.”