Chương 45

Chu Lập Nhiên và Tưởng Huyên dưới sự hộ tống của một đội bảo vệ, đi qua lối đi VIP và bước ra khỏi khách sạn. Có một chiếc xe cá nhân đậu ở cửa, Chu Lập Nhiên đỡ Tưởng Huyên, bảo tài xế lái xe về biệt thự trước.

Tưởng Huyên giữ chặt gã, hoảng loạn nói: “Con đâu? Em không thấy bọn nhỏ!” Mới vừa rồi hiện trường vô cùng hỗn loạn, hai người chỉ muốn mau chóng rời khỏi sảnh tiệc, cũng không để ý đến bọn nhỏ, nên đã lạc mất nhau.

Chu Lập Nhiên ngăn cản Tưởng Huyên xuống xe, nói: “Để anh quay lại tìm, em ngồi yên trên xe nhé, chờ anh.”

Nói xong, gã quay người vừa đi vài bước, liền nhìn thấy cách đó không xa có một người đứng ôm hai đứa trẻ bên trái và bên phải: “Mẹ ơi! Mẹ……” Gương mặt bọn nhỏ đẫm nước mắt, khóc gào đòi vào lòng mẹ, Tưởng Huyên cũng ôm lấy bọn nhỏ rồi bật khóc thút thít.

Hà Tư Nguyên thu hồi bàn tay trống rỗng, nhàn nhã khoanh tay, nhướng mày nói: “Thật là cảm động tình mẫu tử thiêng liêng. Chu tiên sinh, ngài làm việc này có chút không tốt.”

Là nhân vật công chúng, trước hàng chục máy quay truyền hình trực tiếp dưới sự chứng kiến của khán giả khắp cả nước, dám bỏ cô dâu chạy theo người khác quả là người đàn ông đầu tiên trong lịch sử showbiz.

Sắc mặt Chu Lập Nhiên biến đổi, khóe môi run rẩy vài cái nói: “Tôi chấp nhận lời châm chọc của cậu, nhưng vẫn muốn cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi tìm ra con của Tưởng Huyên.”

Hà Tư Nguyên bĩu môi: “Tôi cũng không có ý giúp đỡ gì đâu. Đi được nửa đường, gặp hai quỷ nhỏ đang khóc lóc này, chúng kéo tôi không chịu buông ra, nên tôi sợ bị coi là kẻ bắt cóc trẻ con mà thôi.”

Chu Lập Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tưởng Huyên, ánh mắt phức tạp chuyển động, nói với anh: “Cô ấy là một người phụ nữ bất hạnh. Ba năm trước khi cô ấy đến nhà tôi, một mình mang theo hai đứa nhỏ, thân thể thì bị chồng cũ nghiện cờ bạc bạo hành. Tôi thương hại cô ấy, cho nên…… Cậu cũng là đàn ông, cậu hẳn là có thể lý giải tôi, cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cô ấy cần một người đàn ông che chở, không phải chỉ một cái nắm tay.”

Hà Tư Nguyên cười nhạo một tiếng: “Chu tiên sinh, ngài nói chuyện này với tôi để làm gì? Giữ những lời này cho vợ anh và giới truyền thông đi.”

“Cô ta không phải vợ tôi!” Thần sắc Chu Lập Nhiên bỗng dưng lạnh lùng: “Tình yêu tiền tài đều sẽ theo thời gian biến chất. Cậu cũng thấy rồi, hôn nhân của tôi và cô ta giống như một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi. Ngoài công việc, tôi còn cần gia đình, cần sự quan tâm và ấm áp!”

Hà Tư Nguyên giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian, trong mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn: “Được rồi, Chu tiên sinh, anh giải thích cho tôi chuyện này có ích lợi gì? Nếu anh cho rằng mình đúng, vậy anh hãy kiên trì đi, nhưng cũng đừng có ý định bẻ lái tư tưởng người khác. Thời gian không còn sớm, tôi đi đây.”

Chu Lập Nhiên gọi anh lại: “Chẳng lẽ cậu không phải tới thay Tưởng Văn muốn nghe lời giải thích sao?”

Hà Tư Nguyên cảm thấy buồn cười: “Anh cảm thấy quan hệ bọn tôi rất tốt à?”

Chu Lập Nhiên đáp: “Cậu với cô ta quan hệ bình thường, nhưng không phải cậu có quan hệ rất tốt với Hứa Tinh Châu sao? Tưởng Văn cũng coi như là chị gái Hứa Tinh Châu…”

“Tôi khuyên anh một câu, tốt hơn hết là đừng suy đoán chuyện của người khác.” Hà Tư Nguyên cắt ngang lời gã, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra sự trào phúng lãnh đạm: “Ngài vẫn nên giữ trọn sự ấm áp, hạnh phúc này sống tốt từng ngày đi.”

Chu Lập Nhiên hơi hé miệng, thất thần mà nhìn anh biến mất ở chỗ rẽ.

Hà Tư Nguyên vừa mới xoay người vào lối rẽ khác, đã bị một lực mạnh kéo qua, cái trán thiếu chút nữa đυ.ng phải l*иg ngực đối phương. Bình tĩnh lại, Hà Tư Nguyên thở ra một hơi, đứng thẳng người nói: “Mục tiên sinh, sao anh ở chỗ này? Không phải anh luôn đi theo tôi đó chứ?”

Mục Dĩ Thâm rũ mắt nhìn anh, âm cuối cao hẳn: “Cậu nói xem?”

Hà Tư Nguyên sờ sờ mũi, cười nói: “Hờ, để anh đợi lâu rồi. Chúng ta cùng nhau trở về?”

“Ừm.” Mục Dĩ Thâm gật đầu, xoay người liền đi, Hà Tư Nguyên đi song song hắn, khoảng cách hai người cực gần, theo động tác vung tay nhẹ, mu bàn tay của Mục Dĩ Thâm cọ vào đối phương, ngón tay hắn theo bản năng mà muốn nắm lấy bàn tay kia, nhưng mà, cho đến khi đầu ngón tay chạm đến lòng bàn tay ấm áp của đối phương, hắn lại giống như chợt nhớ lại gì đó, như điện giật mà rụt trở về.

Hà Tư Nguyên chú ý tới sự bất thường của hắn, nghiêng mặt hỏi: “Mục tiên sinh?”

Ngón tay Mục Dĩ Thâm cuộn tròn thành quyền, thuận thế xỏ vào túi quần, ho nhẹ một tiếng nói: “Không có gì.”

Hai người ngồi vào trong xe, Vương đặc trợ phụ trách lái xe, Hà Tư Nguyên nhàn rỗi đến nhàm chán, đang chuẩn bị tìm đề tài buôn dưa, lúc này âm thanh cảnh báo của hệ thống vả mặt vang lên.

【 báo cáo ký chủ! Nhân vật mấu chốt Tưởng Văn đang trong trạng thái nguy hiểm! Nhiệm vụ gặp trở ngại, ký chủ có dưới hai lựa chọn……】

Hà Tư Nguyên không nói dài dòng với nó: “Người ở chỗ nào?”

Hệ thống vả mặt nói: 【 không cần 998, chỉ cần 98, thương thành lương tâm của hệ thống sẽ cung cấp lộ trình. 】

Hà Tư Nguyên nghiến răng nghiến lợi: “…… Gian thương!”

Xe đã khởi động, mắt thấy Hà Tư Nguyên mở cửa xe chuẩn bị nhảy xuống, Mục Dĩ Thâm giữ chặt anh, nhíu mày nói: “Cậu muốn đi đâu?”

Hà Tư Nguyên không có thời gian để giải thích với hắn, dùng sức hất tay hắn ra, cũng không quay đầu lại mà nhảy ra ngoài xe.

Vương đặc trợ đột nhiên phanh lại một cái, ngoảnh lại nhìn mây đen giăng đầy mặt tổng tài, nơm nớp lo sợ mà thử nói: “Mục tổng, hay là để tôi qua xem sao?”

Mục Dĩ Thâm đen mặt nói: “Không cần.”

Sau đó, tự mình mở cửa xe, sải bước mà đi theo hướng kia.

Theo sự nhắc nhở của hệ thống, Hà Tư Nguyên một hơi chạy về khách sạn, anh cố ý tránh các phóng viên truyền thông đánh hơi náo nhiệt, bấm thang máy đi vào tầng mười bảy. Ngay khi cửa thang máy mở ra, trong mắt anh hiện ra một khuôn mặt thanh tuấn quen thuộc, đó là Hứa Tinh Châu, bộ vest trắng y đang mặc hơi xộc xệch, anh nghĩ là do chưa có thời gian chỉnh lại sau khi thoát khỏi vòng vây.

Hứa Tinh Châu nhìn thấy anh, sửng sốt: “Sao cậu lại quay về?”

Hà Tư Nguyên nói: “Anh muốn đi đâu? Dưới lầu đã chật ních phóng viên.”

Hứa Tinh Châu gật đầu, ánh mắt luôn bình ổn hiện lên một chút lo lắng, y nói: “Không thấy chị Văn đâu, tôi đang đi tìm chị ấy.”

“Sẽ không sao đâu.” Hà Tư Nguyên bảo hệ thống kiểm tra đo lường Tưởng Văn, hiện tại cũng không có nguy hiểm đến tính mạng: “Tôi biết cô ấy ở đâu, đi theo tôi.”

Chuyện gì khi đã đến nước tuyệt vọng cũng có thể thử, Hứa Tinh Châu mặc dù thắc mắc sao anh lại biết, nhưng lúc này cũng bất chấp ít nhiều, nhanh chóng đi theo Hà Tư Nguyên về hướng bên tay phải.

Vừa đi, Hứa Tinh Châu hỏi: “Chị Văn lúc trước vẫn luôn nhằm vào cậu, vì sao cậu vẫn giúp đi tìm chị ấy?”

Hà Tư Nguyên nhàn nhạt cười nói: “Tôi cho anh mặt mũi đó.”

Nghe vậy, Hứa Tinh Châu dừng bước, Hà Tư Nguyên cũng dừng lại nhìn y: “Làm sao vậy?”

Hứa Tinh Châu nhận ra được thất thố, lại bước tiếp, rũ mi xuống, nói: “Được. Tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này của cậu.”

Hà Tư Nguyên nói: “Không cần, trước kia anh cũng từng giúp tôi. Tôi cũng nhớ kỹ.” Ý anh muốn nói là, không cần cẩn thận nhớ kỹ công lao của anh, nhưng mà khi rơi vào trong tai Hứa Tinh Châu, y lại có tư vị khác. Y có chút phức tạp mà nhìn chằm chằm người bên cạnh, đáy mắt phẳng lặng từ trước đến nay của y loé một tia sáng.

Lúc này, Hà Tư Nguyên dừng bước chân, nhẹ giọng nói: “Tới rồi.”

Trước mặt là căn phòng mới Tưởng Văn dùng để chuẩn bị cho hôn lễ, Hứa Tinh Châu tìm rất nhiều nơi, nhưng lại không nghĩ tới nơi này, bởi vì y cảm thấy nơi này thật trớ trêu, quả thực là xuyên tim Tưởng Văn, hẳn là cô sẽ không tới nơi này.

Cửa phòng không có khóa, hơi khép.

Hà Tư Nguyên cùng Hứa Tinh Châu nhìn nhau, duỗi tay chậm rãi đẩy cửa ra.

Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc, hai người bước vào liền thấy Tưởng Văn đang co chân ngồi dựa trên cửa sổ, cửa sổ mở toang, cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, giữa kẽ tay kẹp một điếu thuốc. Chiếc váy cưới trắng tinh bị ném xuống chân, 7-8 chai rượu cong queo rơi trên đó.

Hứa Tinh Châu sợ cô kí©h thí©ɧ nên nhất thời cũng không phát ra tiếng động. Tuy nhiên, Tưởng Văn nghe được tiếng bước chân, cô bỗng quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, cố nặn ra một nụ cười với Hứa Tinh Châu, tầm mắt ngay sau đó chuyển tới trên mặt Hà Tư Nguyên, đáy mắt không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.

“Thật không nghĩ tới, cậu cũng tới.” Tưởng Văn nhảy xuống từ cửa sổ, dập tắt điếu thuốc, đá chai rượu: “Vốn dĩ tôi đang suy nghĩ xem có nên nhảy lầu không, tốt xấu cũng từng đạt ảnh hậu, trước khi chết cũng phải nháo một trận oanh liệt.”

Hứa Tinh Châu nói: “Chị Văn.”

Tưởng Văn xua tay nói: “Nhưng tôi nghĩ lại, nếu có người có thể tìm được tôi, tức là trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm tôi, vì bọn họ, tôi sẽ sống thật tốt. Nhưng Hà Tư Nguyên à, tôi thật không nghĩ tới, không ngờ cậu cũng đến?”

Hà Tư Nguyên mỉm cười: “Đây có phải là, thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có?”

Tưởng Văn cũng cười: “Không phải ‘việc lạ gì cũng có’, thử nhìn sắc mặt người nào đó đi?” Nói xong, cô đảo mắt, như suy tư gì mà ánh mắt liếc về phía Hứa Tinh Châu.

Hứa Tinh Châu nhận thấy ánh mắt của cô, nhíu mày nói: “Không phải……”

Tưởng Văn thở dài, cắt ngang lời y: “Trải qua chuyện này, tôi cũng suy nghĩ cẩn thận rất nhiều. Thằng khốn như Chu Lập Nhiên kia, căn bản không đáng để tôi sống dở chết dở vì hắn. Hiện tại dưới lầu hẳn là có rất nhiều phóng viên nhỉ? Hắn không phải nói tôi muốn duy trì lợi ích sao? Được lắm, đây đúng là một cơ hội rất tốt, tôi không ngại nói mấy lời với truyền thông, dù sao chuyện này tôi là người bị hại mà?”

Cô lấy trong tủ một túi mỹ phẩm: “Tôi muốn đi sửa soạn một chút.”

Hứa Tinh Châu vươn tay ngăn cô, lo lắng nói: “Chị Văn, chị cần nghỉ ngơi.”

Tưởng Văn lắc đầu, nói: “Chú không cần lo lắng cho chị.” Ngừng một chút, cô nói thêm: “Thứ chị không có, chị hy vọng chú có thể có được. Tinh Châu, chị hy vọng chú hạnh phúc hơn chị.”

Nói xong, cô nhìn thoáng qua Hà Tư Nguyên bên cạnh mặc không lên tiếng, đột nhiên nói: “Chúng ta có lẽ là cùng một loại người. Nếu như có thể mổ xẻ ngực ra, sẽ tràn đầy du͙© vọиɠ như biển bão. Cậu cũng giống thế, đúng không?”

Cách nói này thật đúng là quá nghệ thuật. Hà Tư Nguyên khoanh tay nhìn cô, cũng không đáp lại.

Tưởng Văn tái nhợt mà cười một chút, xoay người đi vào toilet.

Hứa Tinh Châu không yên lòng về cô, nên ở lại đây chờ đợi, Hà Tư Nguyên tạm biệt y xong liền một mình rời khỏi phòng. Trước khi đi, anh nhớ tới nhiệm vụ của hệ thống, vì thế nhắc nhở: “Tâm trạng cô ấy không tốt, anh để ý chút, nhỡ đâu cô ấy làm chuyện quá kích, cho dù là đối với bản thân hay với đám Chu Lập Nhiên.”

Con ngươi trầm tĩnh của Hứa Tinh Châu nhìn chằm chằm anh, chậm rãi gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Hà Tư Nguyên đi trên hành lang của khách sạn, bước đến một vị trí thích hợp, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống đám người bu như kiến ở lối vào khách sạn, nghiêm túc suy nghĩ xem nên làm thế nào để tránh các phóng viên truyền thông.

Lúc này, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai anh.

Hà Tư Nguyên không khỏi giật mình, quay đầu lại mới thở một hơi dài: “Mục tiên sinh, anh đừng dọa người như vậy chứ? Vì sao đi đường không tiếng động?”

Mục Dĩ Thâm nhăn mày sâu: “Là cậu suy nghĩ về những người khác quá nhập thần, cho nên mới không nghe thấy.”

Hà Tư Nguyên một bên vỗ ngực, một bên nhướng mi nhìn hắn, trực giác có ẩn ý trong lời này, nhanh chóng suy tư một lát, liền đẩy trách nhiệm cho đồ vật không biết phản kháng: “Được rồi, không phải do Mục tiên sinh, mà do thảm hành lang quá mềm mại.”

Mục Dĩ Thâm không tỏ ý kiến, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm anh, thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Hà Tư Nguyên, cậu với trước đây không giống nhau.”

Hà Tư Nguyên tùy ý điều chỉnh khuy măng sét, thản nhiên nói: “Mục tiên sinh, những lời này không phải lần đầu tiên anh nói.”

Mục Dĩ Thâm vẻ mặt nghiêm túc: “Lần này là nghiêm túc. Cậu cho tôi có cảm giác, giống như là đã thay thành người khác.”

“Ồ? Vậy sao?” Hà Tư Nguyên ngây người một giây, ngay sau đó hạ giọng cười: “Vậy Mục tiên sinh thích tôi trước đây hay tôi hiện tại hơn?”

Bộ dáng anh cong môi cười, tựa như không để ý chút nào, rồi lại mang sức hút kì lạ.

Mục Dĩ Thâm không nói gì, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt anh từng tấc một, như là muốn tìm ra điều gì đó.

Cuối cùng, hắn mới hít sâu một hơi, trầm thấp nói: “Cho nên cậu đang trêu đùa tôi à?”

Hà Tư Nguyên thuận lợi chuyển chủ đề, nghiêm trang nói: “Không phải anh trêu đùa tôi trước sao? ‘Cậu với trước đây không giống nhau’ những lời này tôi nghe nhiều đến nỗi lỗ tai sắp mọc kén rồi, thủ pháp mập mờ này cũ rích và sáo rỗng quá, Mục tiên sinh.”

Mục Dĩ Thâm get trọng tâm khác hẳn người thường: “Ai từng nói với cậu rồi?”

Hà Tư Nguyên nghiêm túc cẩn thận hồi tưởng một phen, đáp: “Quá nhiều, tôi nhớ không rõ.”

Mục Dĩ Thâm cười như không cười: “Hà Tư Nguyên, cho nên cậu đang ghét bỏ tôi sao?”

Tên này sao lại ra kết luận như vậy?! Có đôi khi tự luyến đến vô pháp vô thiên, có đôi khi lại tự ti hết nước chấm, thật không biết nên dỗ dành như nào……

Vì thế, Hà Tư Nguyên phảng phất như kiểu giật mình mà há miệng thở dốc: “Mục tiên sinh ngài có tiền có sắc, bên người chưa bao giờ thiếu cả trai lẫn gái, làm sao tôi dám ghét bỏ ngài?! Thôi thôi, quay về chính sự, anh có cách đi ra ngoài không?”

Anh hất cằm, ý bảo các phóng viên truyền thông dưới lầu vây chật như nêm.

Mục Dĩ Thâm không tin lý do anh thoái thác, cũng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bước sang một bên, chỉ về một hướng: “Hướng này.”

“Chà.” Hà Tư Nguyên không nghi ngờ gì hắn, nâng bước chân đi về đằng trước.

Điều anh không nhìn thấy chính là, ở phía sau, Mục Dĩ Thâm dùng một loại ánh mắt tìm tòi nhìn chằm chằm bóng dáng anh, trong đôi mắt sâu thẳm lạnh băng chợt lóe một tia hoài nghi rồi biến mất.