Chương 44

Đuôi mắt Hà Tư Nguyên thoáng nhìn, tư thế Mục Dĩ Thâm có hơi cứng ngắc, cằm hơi nâng, lông mày nhíu lại thành một đường, tựa như nội tâm đang diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Hà Tư Nguyên không biết hắn bị làm sao, gọi: “Mục tiên sinh?”

Có lẽ Mục Dĩ Thâm bị giọng anh gọi hoàn hồn, ngây người hai giây, mới chậm rãi quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt cực kì phức tạp nhìn chằm chằm anh: “Hà Tư Nguyên, cậu……”

Lời còn chưa dứt, tại sảnh tiệc vốn đang yên lặng lắng nghe bài phát biểu, bỗng nhiên phát ra từng tiếng kinh hãi, hết người này đến người khác, như là thấy gì không nên thấy.

Hà Tư Nguyên ngoảnh lại nhìn, thì ra màn hình lớn trên khán đài hôn lễ chuyển cảnh, lúc này không phải chiếu cảnh ngọt ngào của cô dâu chú rể, mà là…… cảnh chú rể thân mật cùng một người phụ nữ hơn tuổi, hai người nắm tay cùng tản bộ, rót nước cho nhau, thậm chí còn có ảnh ôm hôn các thứ.

Không khí sảnh tiệc lập tức sôi trào. Ở đây còn có rất nhiều phóng viên truyền thông, một lũ giống như sói đói vớ được thịt tươi, hưng phấn đến nỗi hai mắt đều đỏ hoe, vội vàng giơ camera lên chụp “tách tách” không ngừng, sợ rằng ảnh sẽ vụt mất.

Nhưng trên thực tế, cùng với nhạc nền hôn lễ, đống ảnh này ước chừng xoay chuyển một phút không hề dừng lại.

Tưởng Văn hoàn hồn sau cú shock, không thể tin nổi mà trừng lớn nhìn Chu Lập Nhiên, ném hoa vào bộ vest trắng tinh của gã: “Đây là cái gì? Rốt cuộc sao lại thế này?!”

Chu Lập Nhiên cũng kinh ngạc đến mức sắc mặt tái nhợt: “Em nghe anh giải thích……”

Đúng lúc này, đèn trong sảnh tiệc đột nhiên vụt tắt, sau đó như một trò hề, ánh đèn chiếu vào một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế khách mời, thu hút mọi ánh nhìn.

Tưởng Huyên bỗng nhiên thành tiêu điểm toàn phòng, cả người không khỏi cứng đờ như cây gậy, hai đứa trẻ bên cạnh cô ta cũng giật mình, rúc đầu vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, mẹ……”

Tiếng xì xào của đám đông dần trở nên to hơn.

“Mé đây không phải bảo mẫu nhà họ sao? Haiz, hai đứa nhỏ này hay là……”

“Sao có thể, bảo mẫu này họ Tưởng, là họ hàng xa của Tưởng Văn, bảo mẫu được thuê ba năm trước sau khi hai người quen nhau. Thật không ngờ.” Có người cảm kích nói.

Nghe xong người kia cười đến vi diệu: “Chà, họ hàng luôn à, chuyện này thật thú vị.”

“Chuyện này e chừng không áp đảo được, Tưởng Văn là người hiếu thắng lại sĩ diện như thế, để xem cô ấy xử lí như nào. Nhưng mà Chu Lập Nhiên này cũng thật là, không biết do mắt mù hay não phẳng nữa, buông bỏ vợ đẹp mà nɠɵạı ŧìиɧ với phụ nữ lớn tuổi hai con??!”

“……”

Hà Tư Nguyên thấy Hứa Tinh Châu đứng dậy khỏi vị trí của mình, y nhìn về phía khán đài hôn lễ, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng lý trí ngăn cản y lao lên.

Hà Tư Nguyên không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, rõ ràng là nó khác với cốt truyện mà hệ thống vả mặt giới thiệu.

【 ký chủ, là do hiệu ứng bươm bướm, bởi vì cậu đột nhiên gia nhập thế giới này, rất nhiều chuyện không thể phát triển dựa theo quỹ đạo vốn có. Hôm nay là chuyện của Tưởng Văn, và ngày mai có thể là chuyện khác. Thời gian trôi càng lâu, tình huống không thể đoán trước được càng nhiều. 】

Hà Tư Nguyên cụp mi xuống: “Vậy sao mi không nói sớm?”

Hệ thống vả mặt tủi thân nói: 【 bổn hệ thống vẫn luôn muốn nhắc nhở, chỉ là không tìm được cơ hội……】

Hà Tư Nguyên khinh bỉ: “Giải thích chính là che giấu. Không chuyên nghiệp.”

Hệ thống vả mặt: 【…… Huhu. 】

Trò hề vẫn tiếp diễn.

Tưởng Văn không chịu nổi sự chần chừ mờ ám của Chu Lập Nhiên, cô dùng một tay xé tấm voan trắng trên đầu, ném xuống đất, loạng choạng chạy về phía Tưởng Huyên, kích động nắm lấy vai cô ta chất vấn: “Hắn không nói thì chị nói cho tôi chuyện gì đang xảy ra!”

Hai đứa nhỏ cho rằng mẹ gặp nguy hiểm, khóc gào túm váy cưới Tưởng Văn, ý muốn để cô buông mẹ chúng ra.

“Cút ngay!” Tưởng Văn trong cơn giận dữ, một phát đẩy hai đứa nhỏ ra, muốn nhận một đáp án từ Tưởng Huyên: “Tôi thấy chị đáng thương, mới nhận chị vào, còn mời chị tới tham gia hôn lễ. Vậy mà chị báo đáp tôi như thế?!”

Tưởng Huyên chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, trong lòng vừa cảm thấy hổ thẹn vừa sợ hãi, liền bật khóc: “Chị không biết…… Chị không biết tại sao lại như vậy…… Em mạnh tay quá, chị đau……”

Tưởng Văn tức giận đến phát run, cô không biết rằng Chu Lập Nhiên cũng đuổi theo đến đây, lẳng lặng bế hai đứa nhỏ bị đẩy ngã xuống đất, sau đó nắm lấy tay cô kéo cô lảo đảo: “Em đủ rồi! Tự mình phát điên được rồi, bọn trẻ con có tội tình gì?!”

Tưởng Văn không tin nổi mà trừng lớn đôi mắt, tay che ngực lại: “Tôi nổi điên?! Anh đầu óc có vấn đề sao?! Bản thân cùng người đàn bà này không biết xấu hổ mà nɠɵạı ŧìиɧ, bây giờ còn dám tới chất vấn tôi nổi điên?!”

Sắc mặt Chu Lập Nhiên xanh mét, gã biết chuyện này đã bại lộ, ở đây có đông đảo truyền thông căn bản không thể êm chuyện. Nếu sự nghiệp diễn xuất cả đời này của gã đã bị phá hủy, thì quan tâm đến những thứ khác cũng là vô nghĩa. Chu Lập Nhiên nhắm mắt lại, vẻ mặt như một tử tù, thở dài, rồi đột nhiên mở to mắt ra.

Bộ dạng này có thể coi là bất ổn, Tưởng Văn lui về phía sau một bước, có chút không thể tin được mình suýt chút nữa đã gả cho một người lạ lẫm như vậy.

Chu Lập Nhiên đi đến bên cạnh Tưởng Huyên, một tay ôm chầm bả vai cô ta, kiên định nói: “Không sai, tôi muốn ở bên cô ấy! Tôi không yêu cô, giống như cô cũng không hề yêu tôi. Nhìn xem buổi hôn lễ hôm nay, đây là hôn lễ của chúng ta sao? Không, là hôn lễ chúng ta với giới truyền thông. Cô thông minh lại có quyền lực, muốn duy trì lợi ích, ham vui, buổi hôn lễ này chỉ là để thu hút sự chú ý, tăng giá nhân khí, hết thảy đều ở trong tính toán của cô…… Nhưng tôi thật sự mệt mỏi rồi.”

Ngay sau khi những lời này được thốt ra, truyền thông sôi trào như một nồi nước sôi. Bất chấp sự kiềm chế và phép tắc, họ vượt qua đám bảo vệ như nạn nhân chết đói, lao đến bao vây như một cơn sóng thủy triều.

“Chu tiên sinh, xin hỏi ngài với vợ từ khi nào…… À, với Tưởng ảnh hậu phát sinh mâu thuẫn?”

“Ngài nói như vậy đã suy xét hậu quả chưa?”

“Tưởng ảnh hậu, xin hỏi cô cùng người phụ nữ kia có quan hệ gì?”

“……”

Tưởng Văn bị xô xô đẩy đẩy không đứng vững được liền ngã xuống đất. Mà Chu Lập Nhiên che chở Tưởng Huyên, vội vàng rời khỏi sảnh tiệc dưới sự hộ tống của một đội bảo vệ. Bên kia, Hứa Tinh Châu chung quy là không nhịn được nữa, hất tay người đại diện ra, xông vào vòng vây, kéo Tưởng Văn đứng dậy rời khỏi nơi này.

Hà Tư Nguyên thấy động tác bọn họ gian nan, muốn đi qua giúp một chút. Ai ngờ, ngay khi bước chân vừa chuyển, ánh mắt của Mục Dĩ Thâm đảo qua. Mặt hắn không cảm xúc: “Đứng yên, không được qua.”

Hà Tư Nguyên sờ cái mũi, nghĩ đến chắc do liên quan đến Hứa Tinh Châu, Mục Dĩ Thâm liền biểu hiện cực kì bài xích, đừng nói tên này suy nghĩ giống Tưởng Văn chứ, cảm thấy mình và Hứa Tinh Châu có gì đúng không?!

Hà Tư Nguyên cảm thấy rất có khả năng này, lại thấy Tưởng Văn được bảo vệ hộ tống rời đi rồi, liền gạt bỏ ý định giúp đỡ. Anh cười tủm tỉm mà nghiêng mặt, ý vị thâm trường nói: “Oki, đều nghe anh.”

Khoé môi Mục Dĩ Thâm giật giật, nói: “Tôi là vì suy xét cho sự an toàn của cậu.”

Hà Tư Nguyên khoa trương mà ồ một tiếng, gật gù: “Mục tiên sinh, tôi đều hiểu được.”

Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm biểu cảm anh, hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên từ đám đông đang xem trò hề cẩu huyết còn xuất sắc hơn cả phim truyền hình.

“Cho dù Chu Lập Nhiên làm trò gièm pha, nhưng ở hôn lễ người ta phanh phui chuyện như thế này, có ích lợi gì chứ? Người này tâm cơ cũng lớn thật, hoàn toàn không chừa đường sống! Không biết có bao nhiêu đại thù!”

Người thiết kế tất cả không phạm pháp, nhưng đạo đức thật khiến người ta khinh thường. Hơn nữa thủ đoạn người này vừa cao tay lại ti tiện, trong giới mà nói rằng chưa từng làm mấy chuyện trái với lương tâm là giả, bọn họ cũng đang lo lắng bí mật của mình một ngày nào đó sẽ bị phanh phui.

Người này vừa nói ra, lập tức được dư luận phụ họa.

“Rốt cuộc là ai? Tìm người đó thôi!”

“Đúng vậy, tra mau! Loại người này thật là đáng sợ!”

“……”

Trong lúc trò chuyện, hai nhân viên bảo vệ đã ép một người đàn ông ra từ hậu trường, khi người này ngẩng mặt lên, một số đồng nghiệp trong giới truyền thông đã nhận ra hắn ngay lập tức. Hóa ra hắn cũng là một trong những phóng viên truyền thông được mời đến dự hôn lễ. Mọi người tức giận không thôi, sôi nổi tiến hành khiển trách.

Ai dè, đối phương khổ sở nói: “Tôi cũng là người chịu uỷ thác, lấy tiền chạy việc thôi. Những tấm ảnh này đều là do người khác đưa cho tôi.”

“Ai đưa cậu?”

Hắn dường như suy nghĩ một chút, ánh mắt quét qua đám người, tìm kiếm trong chốc lát rồi toả định một hướng, lập tức lớn tiếng nói: “Cậu ta! Chính là cậu ta!”

Mọi người quay đầu lại nhìn, nhường ra một đường đi, ở phía cuối là một chàng trai trẻ đẹp trong bộ vest đen.

Người này chính là nam chính “Tử Thần” đang hot gần đây. Mọi người phẫn nộ cuối cùng cũng tìm ra đối tượng, vừa định tuôn lời cay nghiệt, ánh mắt lại chạm đến một người đàn ông đứng cạnh anh, lời thoá mạ hùng hồn dõng dạc tức khắc hành quân lặng lẽ, chuyển thành một tiếng thì thào nhỏ như muỗi kêu.

“Ra là cậu ta. Đã sớm nghe nói Tưởng ảnh hậu có mâu thuẫn với cậu ta, nhưng cũng không nên dùng loại thủ đoạn này trả thù chứ?!”

“Đúng vậy, quét mặt mũi người ta thành rác như vậy, trong lòng cậu ta liền rất đắc ý sao?!”

"Đương nhiên đắc ý, không chừng vị này đã sớm cực kì đắc ý. Thấy vị Mục thị Chưởng Đà Nhân cạnh cậu ta không? A, quả nhiên không phải tin đồn vô căn cứ, có Mục thị chống lưng phía sau, cậu ta đi ngang toàn thế giới còn được, sao sẽ sợ một ảnh hậu nho nhỏ?!”

“Chậc, đúng là người so với người sẽ tức chết! Tôi sẽ chờ cái ngày, vị Mục thị kia không cần cậu ta, cậu ta đắc tội quá nhiều người như vậy về sau lăn lộn trong giới kiểu gì?!”

“……”

Tất cả những lời nói đó rơi vào tai Mục Dĩ Thâm, trong lòng hắn dâng lên một sát khí, bằng bọn họ cũng dám nghị luận người của hắn?! Ánh mắt lạnh lùng đảo qua một vòng, hắn cầm lòng không đậu duỗi tay nắm lấy tay người bên cạnh, muốn đưa người đó rời khỏi đây trước.

Ai ngờ, Hà Tư Nguyên lại lẳng lặng mà trở tay vỗ nhẹ mu bàn tay hắn hai cái, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy.

Sau đó, đón nhận đủ loại ánh mắt phẫn nộ hoặc ghen ghét của mọi người, anh vẫn duy trì nụ cười, một tay xỏ ở túi quần, nhấc chân bước qua đám đông, bình tĩnh như đang đi dạo trong sân.

Tên phóng viên bị bắt cúi đầu, một đôi giày da cao cấp sáng bóng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, phát hiện Hà Tư Nguyên không biết từ khi nào đi tới trước mặt hắn, không khỏi chột dạ lại sợ hãi nói: “Cậu muốn làm cái gì?”

Hà Tư Nguyên rũ mắt xuống, chỉnh lại tay áo rồi mới nói: “Đừng sợ, tôi chỉ hỏi anh vài câu thôi.”

“Cậu…… Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Có nhiều bức ảnh là của ba năm trước, và một vài là từ một tháng trước. Thử hỏi làm sao tôi có thể nghĩ đến việc chụp lén những bức ảnh này trong khi tôi và Tưởng Văn không biết nhau ba năm trước?”

“Có lẽ là cậu đã nhờ ai đó mua gần đây, mấy này sao tôi biết.”

“Được rồi, tạm thời dựa theo cách nói của anh, như vậy, tôi đưa anh bao nhiêu tiền?”

“Tôi cũng không nhớ rõ, dù sao cũng rất nhiều tiền. Nếu không tôi cũng đã không làm chuyện trái với lương tâm này!”

Hà Tư Nguyên tiếp tục mỉm cười: “Tiền ra vào đều có dấu vết để lại, tra tài khoản ngân hàng anh là biết rốt cuộc là ai chuyển tiền, anh nói đúng xem có đúng không?”

Tên phóng viên bị hỏi đến mồ hôi đầy đầu, không kịp động não nhiều, vội sửa lời nói: “Tiền mặt! Cậu đưa tôi là tiền mặt!”

Hà Tư Nguyên ồ một tiếng: “Ok, vậy anh cất tiền mặt ở đâu, nếu không nhớ nổi, không bằng ở đây có nhiều người như vậy, giúp anh cùng tìm một chút nhé?”

Thời đại bây giờ làm gì còn ai mang nhiều tiền mặt bên người, tên phóng viên thấy lời nói dối bịa đặt không ổn, không khỏi sắc mặt tái nhợt, mặt xám như tro tàn.

Nhìn bộ dạng hắn, ai cũng hiểu ra. Hà Tư Nguyên xoay người, đối mặt với mọi người: “Mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra đúng không? Tôi sẽ chứng minh sự trong sạch của tôi. Nếu các vị muốn tin thì hãy tin, nếu không muốn tin, tôi cũng không ép buộc.”

Nói xong, ý cười trên mặt anh gia tăng, hàm chứa sự trào phúng nồng đậm.

Nhìn thấy người đó xoay người bước ra khỏi sảnh tiệc, kẻ vừa vô cớ hùng hồn dội nước bẩn đầy lí lẽ, nói những lời không hay các thứ, không khỏi chột dạ sờ mũi, cúi đầu.

Nhưng vẫn có một số người tức giận bất bình thấp giọng nói thầm: “Cho dù cậu ta không làm điều này, vậy thì sao? Ai biết được cậu ta đã làm những chuyện xấu khác hay không!”

Bảo vệ buông tên phóng viên kia ra, hắn yếu ớt trượt trên mặt đất, lúc này trước mặt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng khác, trong lòng hắn run lên, thất thần ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy thân hình cao lớn người đàn ông trước mặt toát ra khí thế áp bách, khiến lòng người run lên.

Mục Dĩ Thâm từ trên cao nhìn xuống hắn, mặt không cảm xúc nói: “Tội phỉ báng có hậu quả gì, bản thân cậu tự về tra. Chờ thư từ luật sư Mục thị đi.”