Chương 43

Một bàn tay nhẹ nhàng che đôi mắt anh.

Sau đó Hà Tư Nguyên bỗng bị một lực kéo xuống, có người chắn trước người anh.

Thanh âm Mục Dĩ Thâm trầm thấp vang ở bên tai: “Đừng nhìn.”

Hà Tư Nguyên chớp chớp mắt, tỏ vẻ mình biết. Lông mi nhỏ dài đảo qua lòng bàn tay, mang đến một xúc cảm tê dại ngứa ngáy, ánh mắt Mục Dĩ Thâm sâu lại, bàn tay che mắt anh dịch chuyển tạo một khe hở nhỏ.

Phía sau truyền đến tiếng sột soạt, người nọ cuống quít mặc quần áo vào, lại bị Khương Thính đánh một quyền ngã lăn trên giường: “Nói! Mày tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chui vào chăn người ta, đến tột cùng muốn làm cái gì?!”

“A! Đừng đánh đừng đánh!” Người nọ run run rẩy rẩy mà xin tha. Hà Tư Nguyên nghe giọng này có hơi quen tai, xoay người sang chỗ khác nhìn, hoá ra người gây rối đúng là Tiết Giai.

Hàn Vưu Gia cũng cực kì kinh ngạc: “Sao lại là cậu? Cậu muốn làm gì?!”

Tiết Giai che lại nửa bên mặt sưng tấy, tủi thân nói: “Chị Gia, mọi người…… Mọi người cũng đừng trách tôi, Hà Tư Nguyên bảo tôi tối đến phòng anh ta. Nếu không có thẻ phòng làm sao tôi vào được.”

Cảm giác bàn tay Mục Dĩ Thâm đặt trên eo anh đột nhiên siết chặt, Hà Tư Nguyên vội vàng bất động thanh sắc mà bước về phía trước một bước, nhướng mày nói: “Ồ? Vậy cậu nói xem, tôi bảo cậu bao giờ?”

“Chính là lúc tiệc rượu đêm nay!” Tiết Giai nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lúc ấy anh nói ái muội như thế, tôi lại không phải trẻ con, đương nhiên biết rồi, nửa đêm cô nam quả nam còn có thể làm cái gì? Với anh có Mục thị chống lưng, muốn quy tắc ngầm tôi, tôi cũng không dám từ chối.” Nói xong, khóe mắt lăn xuống những giọt nước mắt tủi hờn.

“Quy tắc ngầm mày?! Mày không soi gương lại xem, mày là cái thá gì chứ?!” Khương Thính vô cùng tức giận, vén tay áo muốn đánh gã thêm, Tiết Giai quần áo bất chỉnh mắt thấy không ổn, ngã bộp từ giường xuống, giữ chặt ống quần Hà Tư Nguyên: “Nếu anh không giải thích đỡ tôi, cũng đừng trách tôi lỗ mãng, tầng này cũng không ít phóng viên truyền thông đúng không, bọn họ đều rất muốn……”

Lời còn chưa dứt, gã bỗng nhiên bị đá mạnh vào vai, khó khăn bò dậy, đang muốn tức giận, lại đối diện một đôi mắt lãnh triệt xương cốt, Tiết Giai không khỏi run rẩy, quên mất bản thân muốn nói gì.

Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm gã, nhiệt độ ánh mắt phảng phất có thể đóng băng gã ngay tức khắc: “Bỏ tay dơ bẩn của cậu ra.”

Tiết Giai sợ tới mức chống tay bò trên mặt đất.

Hà Tư Nguyên vươn tay ngăn Mục Dĩ Thâm lại: “Đừng manh động.”

Mục Dĩ Thâm phức tạp mà nhìn anh: “Cậu……”

Hà Tư Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, từ bên ngực trái bộ suit tháo một thứ màu đen nho nhỏ xuống, quơ quơ với người trên mặt đất nói: “Biết đây là cái gì không?”

Tiết Giai nhìn kỹ, sắc mặt không khỏi trắng nhợt. Thứ trước ngực Hà Tư Nguyên, không phải thứ gì xa lạ, chính là một mini camera.

Hà Tư Nguyên thấy biểu tình quái dị của gã như nuốt phải một con gián, vui vẻ mỉm cười nói: “Không sai. Nó ghi lại hành trình một ngày của tôi, sự thật là ai đang nói dối, tôi cũng không ngại phơi bày với truyền thông.”

Tiết Giai thấy tình thế không ổn, tròng mắt chuyển động, bỗng nhiên duỗi tay chỉ trỏ: “Là cô ta! Là cô ta nói với tôi, nói anh thích tôi, bảo tôi tới phòng anh! Thẻ phòng anh cũng là cô ta đưa!”

Hàn Vưu Gia bị chỉ là tội đồ trừng lớn hai mắt, sửng sốt một lát, mới cả giận nói: “Này! Cậu là chó điên cắn loạn người sao! Hà Tư Nguyên, anh không thể tin cậu ta!”

Hà Tư Nguyên nhấp môi, trong ánh mắt hiện lên một tia do dự.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên động tĩnh, rất nhanh có người gõ cửa hỏi: “Phát sinh chuyện gì à?”

Là Tưởng Văn và Chu Lập Nhiên.

Mục Dĩ Thâm đi đến mở cửa, vợ chồng son thấy hắn xuất hiện ở chỗ này, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ẩn ý, nhưng rất mau, họ phát hiện trong phòng còn có nhiều người khác, hơn nữa phòng rất lộn xộn, Tưởng Văn nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”

Cô và Chu Lập Nhiên tiễn khách khứa xong, đang định trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi, lại đυ.ng trúng Tô Điềm Ảnh vội vội vàng vàng, nói là phòng Hà Tư Nguyên truyền đến tiếng cãi cọ, sợ xảy ra chuyện gì nên bọn họ cùng nhau lại đây xem.

Tầm mắt Hà Tư Nguyên chuyển hướng về người phía sau bọn họ: “Là cô gọi người tới?”

Tô Điềm Ảnh bị điểm danh hơi run rẩy, yếu ớt nói: “Lúc đi ngang qua em nghe thấy âm thanh rất kỳ quái, sợ xảy ra chuyện cho nên…… Thực xin lỗi!”

Cô nương này nói mười câu, thì năm câu là “thực xin lỗi”, Hà Tư Nguyên đã quen rồi, hơi chớp lông mi, che giấu tia sáng chợt loé qua đáy mắt. Anh giải thích đơn giản ngắn gọn cho vợ chồng Tưởng Văn.

Nghe xong, Chu Lập Nhiên nhíu mày nói với Tiết Giai: “Nếu cậu ta thật sự muốn gây rối với cậu, thì đã không gọi nhiều người tới như thế, chuyện này chắc hẳn có hiểu lầm.”

Tiết Giai có hơi xấu hổ mà nắm chặt cổ áo.

Khương Thính lại không chút khách khí mà trào phúng: “U là trời, nên tiểu ra chậu soi lại mình đi, Hà thiếu có thể coi trọng dáng vẻ như này sao? Ai quy tắc ngầm ai cơ! Khôi hài!”

Lỗ tai Tiết Giai đỏ bừng, há miệng thở dốc muốn tranh luận, nhưng tự biết đuối lý, huống chi còn có Mục Dĩ Thâm ở đây, căn bản là không dám mở miệng nói chuyện.

Cuối cùng Tưởng Văn nói: “Thôi, mọi người đừng cãi cọ nữa. Mục tổng, ngài có thể nể mặt bọn tôi không, bọn tôi đã chuẩn bị hôn lễ từ rất lâu, thật sự không muốn xảy ra vấn đề gì, chuyện này nếu để truyền thông biết, chỉ sợ……”

Tên mắt đui Tiết Giai này, đêm nay xem chừng chính thức đắc tội Mục Dĩ Thâm, mà cô là chủ nhà có lẽ cũng bị liên lụy…… Tưởng Văn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hà Tư Nguyên, để lộ ra ý vị xin giúp đỡ.

Nghĩ đến cô là nhân vật quan trọng nhiệm vụ lần này, Hà Tư Nguyên cũng hiểu ý cô, vì thế ghé tai Mục Dĩ Thâm thấp giọng thì thầm vài câu. Lông mày Mục Dĩ Thâm nhíu lại càng sâu, biểu cảm có vẻ khó chịu, nhưng vẫn gật đầu nói: “Ok.”

Tưởng Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy không biết sau này Mục thị sẽ đối phó Tiết Giai như thế nào, nhưng ít ra nay và mai bình an không có việc gì. Đôi mắt đẹp của cô chuyển động, tầm mắt rơi xuống gương mặt Hà Tư Nguyên, không ngờ lời nói của người này với Mục Dĩ Thâm rất có trọng lượng, hừ, trước kia cô đúng là coi thường anh. Cô không khỏi nhớ tới Hứa Tinh Châu, nội tâm xen lẫn phức tạp cùng bất đắc dĩ.

Hàn Vưu Gia tựa như còn có chuyện muốn nói, Hà Tư Nguyên mỉm cười: “Yên tâm, tôi tin tưởng cô.”

Hàn Vưu Gia lúc này mới nhoẻn miệng cười: “Em biết mà, em tin mắt nhìn người của mình. Đúng rồi, hôm nay sao anh đột nhiên nghĩ đến chuyện dùng mini camera thế, nếu không có nó đúng là khó rõ ràng.”

Hà Tư Nguyên vứt vài thứ trong tay, nụ cười lộ ra một tia giảo hoạt: “Giả thôi. Lừa cậu ta một chút, không ngờ thành công.”

Hàn Vưu Gia cũng che miệng cười, khoác vai như huynh đệ với anh, rồi xoay người rời đi.

Chờ tất cả mọi người đi ra ngoài, Hà Tư Nguyên thấy Mục Dĩ Thâm không có ý muốn đi, vì thế đóng cửa lại, hai tay xỏ ở túi quần, chân phải nhẹ nâng dựa cửa, nghiêng đầu hỏi: “Mục tiên sinh, có phải anh có điều muốn nói?”

Khoé môi Mục Dĩ Thâm cong cong, cười như không cười: “Lời cô ta ban nãy có ý gì? Mắt nhìn người cơ, thích cậu à?”

“Chậc.” Hà Tư Nguyên bật cười, tên này đúng là không có lúc nào không “ghen”, anh thản nhiên nói: “Thường thôi. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ hỏi tôi vì sao buông tha Tiết Giai?”

Mục Dĩ Thâm nhíu mắt nói: “Đúng là tôi muốn hỏi cậu.”

Hà Tư Nguyên cười: “Thì là, Mục tiên sinh hẳn đã sớm hiểu ra, thả con săn sắt bắt con cá rô. Người sau lưng Tiết Giai, cần phải từ từ đào ra.”

Đang bước trên thảm dài ở hành lang khách sạn, tinh thần Tiết Giai bất ổn không cẩn thận vấp ngã lảo đảo, tuỳ tay tóm chân người đi cạnh, ai ngờ, đối phương lại nâng chân cao lên, dùng giày cao gót dẫm mạnh lên tay gã vài cái.

Tiết Giai đau đến mức quỷ khóc sói gào: “Chị Gia chị Gia, em sai rồi! Em cũng là bị ép nên bất đắc dĩ! Thực xin lỗi thực xin lỗi!”

Hàn Vưu Gia cười lạnh nói: “Nếu xin lỗi hữu dụng thì cần cảnh sát làm gì?”

Tiết Giai run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, đêm nay gã đúng là chật vật để về nhà: “Chị Gia, không phải chị thích Hà Tư Nguyên sao? Nếu để Mục Dĩ Thâm cho rằng Hà Tư Nguyên cắm sừng hắn, thì với tính cách hắn sao có thể nhịn? Nhất định sẽ đá văng Hà Tư Nguyên, sau đó hai người không phải có thể quang minh chính đại ở bên nhau à? Em bảo này, nên vứt bỏ cái tôi làm việc lớn…… Ai u, đau đau đau!”

Hàn Vưu Gia không lưu tình chút nào mà véo lỗ tai gã, hận không thể trực tiếp chặt phăng: “Cậu tưởng tôi là con ngu sao?! Chuyện buổi tối hôm nay, nếu không chệch hướng, hẳn là đã lan sang truyền thông lên hot search đúng không?! Cậu muốn hot cũng nên có đầu óc chút đi! Dựa vào tai tiếng để nổi tiếng làm gì có mấy ai có kết cục tốt đâu?!”

Tiết Giai khó khăn mới tránh thoát móng vuốt của cô, che lỗ tai nói: “Em cũng là người chịu chi thác. Không thì em cùng anh ta không oán không thù, làm gì phải khó xử anh ta thế?!”

Hàn Vưu Gia nhướng mày: “Là ai?”

Tiết Giai tự biết lỡ miệng, sắc mặt tái nhợt, vội che miệng đầu lắc giống cái trống bỏi: “Em không thể nói, nói ra mạng em cũng chẳng còn.”

Sau khi tiễn Mục Dĩ Thâm, Hà Tư Nguyên vừa mới đóng cửa lại, điện thoại trên bàn chợt rung, anh đi tới mở giao diện WeChat lên thì thấy hoá ra là Tưởng Văn nhắn cho anh.

“Hà Tư Nguyên, trước đây tôi từng nói không tốt về cậu với Tinh Châu, cậu muốn gây khó dễ với tôi, chuyện gây rối ở hôn lễ tôi cũng có thể lý giải. Nhưng cho dù là vì gây sự chú ý với vị Mục thị kia, hay là vì thử Tinh Châu, thì đều mong cậu hiểu một đạo lý, làm người không thể chân trong chân ngoài, vị Mục thị kia che chở cậu như thế, cậu có lương tâm thì đừng dây dưa Tinh Châu.”

Hà Tư Nguyên: “……”

Hà Tư Nguyên cười nhạt một tiếng. Xem ra, Tưởng Văn nhận định việc đêm nay đều là vì anh muốn củng cố địa vị trong lòng Mục Dĩ Thâm, mới náo loạn gây chuyện. Nhưng sao cô cứ nhắc tới Hứa Tinh Châu thế nhỉ? Người ta rõ ràng là dáng vẻ lãnh đạm không hề hứng thú bất kì ai, mà lời nói cô như kiểu bảo anh câu dẫn y thế?!

Hà Tư Nguyên cảm thấy tâm tư phụ nữ vốn là đa cảm đa nghi, vì thế không quá để ý, đến phòng tắm rửa ráy, rồi đeo bịt mắt nằm trên giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng hôm sau, hôn lễ cử hành đúng giờ.

Trước khách sạn trải một tấm thảm dài màu đỏ, hai bên chật ních camera phóng viên truyền thông, mỗi khi có khách bước xuống từ siêu xe, đèn flash liền “tách tách” chụp không ngừng, rất là náo nhiệt. Trên mạng cũng đồng thời livestream hôn lễ khủng nhất thế kỉ này. Suốt một ngày trôi qua, hôn lễ đúng 8 giờ tối bắt đầu.

Trong sảnh tiệc hoa lệ, các khách mời mỗi người vào vị trí của mình, cùng với tiếng nhạc mỹ diệu động lòng người vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra xuất hiện cô dâu mặc váy cưới trắng cùng chú rể mặc vest lịch lãm, vẻ mặt hạnh phúc dào dạt.

Tô Điềm Ảnh ngồi cùng bàn Hàn Vưu Gia, vừa lúc lại gần, mặc dù cả ngày đối phương cũng chưa thể hiện sắc mặt tốt với cô, nhưng Tô Điềm Ảnh tựa hồ cũng không quá để ý, cô bỗng nhiên cười nói: “Hôn lễ này quá đẹp, tôi thật sự rất hâm mộ. Váy cưới trắng tinh, hương thơm hoa hồng, âm nhạc ưu nhã, khách khứa đều là quý ông quý bà, mọi người thoải mái nói chuyện, cười lịch sự, thật tốt.”

Hàn Vưu Gia khoanh tay liếc cô một cái, rồi mặc kệ cô ta.

Mà Tô Điềm Ảnh như kiểu nói nghiện rồi: “Chị Gia, lúc trước chị nói không sai, đúng là tôi rất nghèo đến từ vùng núi, chị chưa từng ở đó, không thể tưởng tượng được nó ngột ngạt nhường nào. Trước kia tôi từng dự đám cưới chị họ, a, trên mặt đất tất cả đều gồ ghề lồi lõm có cả bùn, giày cô dâu chú rể một năm đi một lần rất nhanh biến bẩn đen, một đám trai lẫn gái thô tục vây quanh ồn ào, nói mấy lời thô bỉ tục tĩu…… Khoảng cách chênh lệch lớn như vậy, lớn đến mức làm tôi tuyệt vọng.”

Hàn Vưu Gia rốt cuộc không nhịn được nhìn cô, hỏi: “Bây giờ cô nói mấy lời này với tôi có ý gì?”

Tô Điềm Ảnh nở nụ cười rất ngọt: “Không có gì. Chính là cảm thấy một thứ nhìn qua rất đẹp đẽ, thật ra rất mong manh.”

Hàn Vưu Gia nhăn mày, khó hiểu trừng cô ta, quay đầu nhìn cô dâu chú rể trên khán đài.

Hà Tư Nguyên ngồi vị trí rất gần khán đài hôn lễ, có thể thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tưởng Văn, cùng vẻ mặt hơi thất thần của Chu Lập Nhiên.

Ánh mắt gã thỉnh thoảng nhìn phía khách khứa trong bữa tiệc, tựa như đang tìm kiếm gì đó, rồi lại như là đang sợ hãi.

Hà Tư Nguyên bắt được hướng nhìn gã vài lần, nhìn theo thì thấy một bàn có một người phụ nữ chừng ba mươi mấy tuổi, bên cạnh còn dẫn theo một cô bé tám chín tuổi, và một cậu bé năm sáu tuổi.

Chẳng lẽ cô chính là bảo mẫu chen chân kia? Có hai con luôn rồi. Ánh mắt Hà Tư Nguyên bình tĩnh, suy tư một lát, mới thu hồi tầm mắt.

Nhìn cuộc sống ngọt ngào của cô dâu chú rể được chiếu ở màn hình lớn trên khán đài hôn lễ, Hà Tư Nguyên cầm lòng không đậu mà chậc một tiếng.

Mục Dĩ Thâm nghiêng mặt, hỏi: “Cậu lại đang miên man suy nghĩ cái gì?”

“Gì mà ‘ lại ’?” Hà Tư Nguyên lẩm bẩm một câu, nói: “Tôi chỉ là đang cảm thán, buổi hôn lễ này thật long trọng, hầu như truyền thông giải trí cả nước đều tới, cô dâu chú rể cũng rất biết tận dụng cơ hội, tranh thủ pr, sau này danh tiếng càng tăng.”

Mục Dĩ Thâm lại khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Làm màu thôi.”

Hà Tư Nguyên nhíu mày, dùng ngữ điệu trêu đùa nói: “Mục tiên sinh, tôi còn tưởng rằng anh không biết nói sau lưng người ta.”

Mục Dĩ Thâm nghiêm trang nói: “Bây giờ là sau lưng à? Rõ ràng là nơi công cộng.”

Hà Tư Nguyên: “…… Okey.” Anh là lão đại anh nói đúng tất.

Ánh đèn trắng tinh trong phòng tiệc chiếu xuống, dừng ở tóc Hà Tư Nguyên, rồi nhảy nhót lên mặt anh, làm làn da vốn trắng nõn của anh càng thêm hoàn mỹ không tì vết, ngũ quan phảng phất thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, như là một tinh linh đi lạc giữa thế gian.

Mục Dĩ Thâm nhìn anh, ánh mắt không tự chủ được mà dần nhiễm vẻ nhu hòa. Trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh kì quái.

Cô dâu chú rể trên khán đài đã biến mất, trong bữa tiệc chỉ có vài bạn bè thân thiết. Sau đó, hắn cùng Hà Tư Nguyên lần lượt mặc vest trắng và đen, trong tay Hà Tư Nguyên cầm một bó hoa, gương mặt biểu lộ vừa kích động vừa cảm động, nói: “Con nguyện ý”……

Bỗng nhiên hoàn hồn, Mục Dĩ Thâm khϊếp sợ, hắn…… Vì sao lại có suy nghĩ kì quái như thế?!

Hắn rõ ràng là có mục đích tiếp cận người này, hắn muốn làm cho anh yêu hắn, sau đó hung hăng trả thù, hung hăng chà đạp, bắt anh quỳ dưới quần hắn vừa khóc vừa hối hận… Làm sao hắn có thể kết hôn với người này, không thể nào!

Mục Dĩ Thâm đưa tay chỉnh lại bộ đồ và ngồi thẳng lưng. Nhưng dù đã nhắc nhở trong lòng cả chục lần, hình ảnh vừa hiện ra trong đầu vẫn cứ lởn vởn.

Mục Dĩ Thâm không khỏi suy nghĩ, nếu không có yêu hận tình thù, có lẽ kết hôn với cùng người này sẽ là một chuyện rất thú vị……

Mục Dĩ Thâm cắn răng thầm nghĩ: Aish chết tiệt!