Chương 42

Chẳng mấy chốc đã đến tiết trời cuối xuân, khí hậu trở nên ấm áp dào dạt.

Khi Hà Tư Nguyên bình phục chấn thương chân, vừa hay bộ phim《 Tử Thần 》công chiếu. Ban đầu bộ phim vốn không được chú ý bởi các diễn viên không quá nổi tiếng, kinh phí thấp, nhưng sau đó lại hot bất ngờ. Kịch bản tuyệt vời, diễn viên có giá trị nhan sắc cao, hint CP hấp dẫn, nên sau khi công chiếu trên mạng liền nhận được sự chú ý nhiệt tình.

“Tử Thần đẹp trai quá trời! Muốn gả muốn gả ~【 mắt lấp lánh 】”

“Diễn viên này nhìn quen quen. Hình như là tiểu thịt tươi trong tập 1《 thần quái trinh thám 》?”

"Đúng rồi đúng rồi, bồ vừa nói tôi mới nhớ ra, nghe nói là trong lúc quay dở bị chấn thương nên nghỉ, bây giờ《 thần quái trinh thám 》 hot lắm, thật đáng tiếc.”

“Tôi đã âm thầm follow ổng từ lâu, haiz, không giấu được nữa rồi, tình địch nhiều như vậy, thật không biết nên vui vẻ hay là nên khổ sở hic……”

“Tuyệt, người này không dựa vào bạn gái để hot, người này là dựa vào kỹ thuật diễn xuất!”

“……”

Trong một đêm, lượng fans trên weibo Hà Tư Nguyên tăng mấy trăm vạn, còn ở xu thế không ngừng tăng lên. Trước đây một vài anti-fan coi thường anh, coi thường 《 Tử Thần 》liên tục bị vả mặt, bị fans táp lại phải bỏ acc chạy lấy người.

Vào thời điểm web drama đang phát sóng, Hà Tư Nguyên nhận được thiệp cưới. Khi mở ra, thế mà lại là được gửi bởi Tưởng Văn.

Hà Tư Nguyên đánh giá tấm thiệp cưới được trang trí lộng lẫy, suy tư: “Vị ảnh hậu này luôn không ưa mình, nên mình sẽ không tham gia cuộc vui.”

Bàng Phi Phàm đang gọt quả táo, thuận miệng hỏi: “Hà thiếu, nếu cô ấy thật sự không ưa anh, thì đã không gửi thiệp mời rồi.”

Hà Tư Nguyên giơ ngón trỏ lắc lắc, phân tích: “Chưa chắc. Ngoài anh ra, cô ấy còn mời dàn ekip diễn viên《 thần quái trinh thám 》 còn nữa, cứ là nghệ sĩ, hoặc có danh tiếng, đều được cô ấy mời.”

Chuyện kết hôn đối với giới nghệ sĩ mà nói có thể là một cơ hội tăng độ nổi tiếng, tất nhiên cần phải tận dụng thật tốt những chiêu trò pr rầm rộ.

Bàng Phi Phàm gặm một miếng táo, vẫn chưa nắm được trọng điểm, chỉ há to miệng ngơ ngác nói: “Oa, vậy tốn nhiều tiền lắm.”

Hà Tư Nguyên sờ đầu cậu, mỉm cười nói: “Cho nên phải chăm chỉ kiếm tiền, nếu không lúc kết hôn không trụ nổi đâu.”

Bàng Phi Phàm: “……” Có cần chạm đáy nỗi đau như vậy không?!

【 tí tách! Kích phát cảnh tượng —— nhiệm vụ “Đánh tới tiểu tam, trả ta chân ái” online, ký chủ hãy nhận thiệp mời, tham gia hôn lễ thế kỷ của ảnh hậu đúng giờ! 】

Hà Tư Nguyên nhíu mày nói: “Nhiệm vụ lần này cụ thể là cái gì?”

Hệ thống vả mặt đã lâu không online, âm thanh điện tử kêu một tiếng mới đáp: 【 thưa ký chủ, dựa theo tình tiết phát triển trong cốt truyện, sau khi Tưởng Văn kết hôn với chồng được một tháng thì mới biết được đối phương đã sớm nɠɵạı ŧìиɧ cùng bảo mẫu trong nhà, còn là thông qua paparazzi chụp lén mới phát hiện, cô đập số tiền lớn hạ scandal, nhưng vẫn không có cách nào chịu nổi chuyện bị chồng phản bội, trong cơn phẫn nộ cầm dao chém bọn họ, kết quả chồng cô bảo vệ tiểu tam nên bị thương nặng, còn Tưởng Văn cũng bởi vậy mà bị hủy hoại sự nghiệp cả đời. 】

Đúng thế, cho dù thân phận của cô là gì, kể cả là ngộ sát, Tưởng Văn cũng sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, chuyện này đối với một người của công chúng như cô, đời này coi như xong rồi.Hà Tư Nguyên hỏi: “Tao cần làm gì?”

Hệ thống vả mặt đáp: “Ký chủ đương nhiên phải sống không phụ với thẻ người tốt mọi người phát, cứu vớt thế giới, bắt đầu với tôi! A khoan! Ký chủ, đừng kích động, ý của hệ thống là chỉ cần ngăn cản bi kịch này phát sinh, sẽ được thưởng 500 điểm giá trị sinh mệnh.”

“Đây còn tính là nói chuyện đàng hoàng.” Hà Tư Nguyên sờ cằm, như suy tư gì đó: “Ê mà Mặt này, mi đúng là hệ thống ‘ vả mặt ’ à? Sao tao cảm thấy mi giống hòa giải viên tình cảm hơn?”

Hệ thống vả mặt đột nhiên thẹn thùng:【 ký chủ, đừng vạch trần mà, hệ thống vẫn cần giữ thể diện. 】

Hà Tư Nguyên:……

Quay về vấn đề chính, nhiệm vụ này, bất kể nó được bắt đầu từ phía nào, đều rất phức tạp và khó xử.

Tin tức kết hôn của ảnh hậu sớm đã bị leak vài tháng trước, nằm trên hot search weibo cả ngày hôm đó, người theo dõi giới giải trí không khỏi háo hức, xuýt xoa mong chờ. Đám cưới thế kỷ cực kỳ đầu tư, gần như mời cả nửa giới giải trí đến rất đã mắt. Một ngày trước lễ cưới, các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, các nhà đầu tư và các phóng viên từ nhiều phương tiện truyền thông khác nhau đều đến, nghỉ ngơi ở các khách sạn gần đó.

Hà Tư Nguyên ngồi ngay ngắn trong xe, nhìn qua cửa sổ thấy một đống phóng viên đang nhốn nháo ở lối vào khách sạn, khi để ý kỹ hơn, người bị vây quanh bởi camera và microphone hóa ra là Hứa Tinh Châu.

Y toàn thân mặc một bộ vest trắng lịch lãm, đeo một cặp kính râm, đối diện với chiếc microphone đang chĩa vào mũi, vẫn là vẻ mặt bình thản, ngoại trừ đóng phim ra y như thể không có hỉ nộ ái ố.

Hà Tư Nguyên không khỏi hơi cong môi.

“Cười cái gì?” Một giọng nói trầm thấp cất tiếng hỏi, kéo suy nghĩ cùng tầm mắt anh trở về hiện tại.

Hà Tư Nguyên ngoảnh lại, không đáp mà hỏi lại: “Mục tiên sinh, không phải là anh không bận tâm chuyện trong showbiz à? Xem ra Tưởng ảnh hậu có tầm ảnh hưởng rất lớn, ngay cả anh cũng phải dừng chân.”

Mục Dĩ Thâm nghịch kính râm trên tay, nhàn nhạt nói: “Tôi là cho cậu mặt mũi.”

Hà Tư Nguyên nhướng mày: “Ồ?”

Mục Dĩ Thâm cười như không cười: “Hình như cậu không muốn đến cùng tôi? Hửm?”

Hà Tư Nguyên nào dám tìm đường chết: “Không có. Sao có thể?”

Mục Dĩ Thâm thu lại nụ cười, khóe môi kéo thành một đường thẳng sắc bén, một lúc sau mới lên tiếng: “Lần này tôi đi cùng cậu, cậu sợ tôi quấy rầy cậu cùng những người khác sao?”

“Những người khác là ai?” Hà Tư Nguyên nhìn chằm chằm biểu cảm kì quặc của hắn, nói: “Mục tiên sinh nói hơi buồn cười, anh đi cùng tôi đó là vinh hạnh của tôi.”

Mục Dĩ Thâm hừ lạnh, dùng giọng mũi nói không tin.

Lúc này, chiếc xe vòng qua một đám phóng viên chen chúc trước cửa khách sạn rồi lái vào lối riêng tư. Đúng lúc Hứa Tinh Châu đang nhìn về hướng này, mặc dù biết giấy bóng kính cửa sổ xe có chất lượng tốt, nhưng trong lòng Mục Dĩ Thâm vẫn dâng lên một cảm giác khó chịu, hắn yên lặng nghiêng người về phía trước, chặn tầm mắt xa xôi kia dừng trên khuôn mặt Hà Tư Nguyên.

Tiến vào đại sảnh khách sạn, Tưởng Văn khoác tay vị hôn phu Chu Lập Nhiên đi đến, đích thân chào đón bọn họ.

Nhưng khi thấy Tưởng Văn ưu nhã bước đến cùng nụ cười hoàn hảo, Hà Tư Nguyên bỗng nhiên lập tức hiểu ra, cô phát thiệp mời cho anh có lẽ còn có một nguyên nhân khác —— ý của tuý ông không phải ở rượu sao.

Anh lén liếc sang bên Mục Dĩ Thâm.

Mục Dĩ Thâm lại dường như không để ý ánh mắt anh, bắt tay với Chu Lập Nhiên.

“Mục tổng, cảm ơn mọi người đã đến.” Chu Lập Nhiên bắt tay hai người một chút, giữa mày nhướn kinh ngạc, hẳn là không ngờ vợ mình có thể mời được Mục thị Chưởng Đà Nhân. Chu Lập Nhiên ở trong showbiz cũng coi như có danh tiếng, nhưng vẫn hơi kém so với Tưởng Văn.

Chu Lập Nhiên có diện mạo anh tuấn soái khí, cùng mị lực đàn ông trưởng thành. Hà Tư Nguyên cẩn thận quan sát gã, phát hiện rằng dù mặt gã vẫn nở nụ cười tươi, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười, có lẽ là do anh đã biết chuyện trước, nên cảm thấy gã vô cùng giả tạo.

Đúng lúc này, anh đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, không ngờ lại đυ.ng phải ánh mắt không vui của Mục Dĩ Thâm. Hà Tư Nguyên định cười có lệ, hỏi hắn có chuyện gì, Mục Dĩ Thâm không hề bao dung kéo tay anh, nói: “Đi thôi.”

Khi ngang qua trước mặt cặp vợ chồng mới cưới, đuôi mắt Hà Tư Nguyên thoáng thấy Tưởng Văn đang trầm ngâm nhìn mình, có vẻ như trào phúng, có vẻ rất ngạc nhiên.

Bị mạnh mẽ kéo vào thang máy, sau khi ấn xuống lầu, Hà Tư Nguyên đánh giá sắc mặt của Mục Dĩ Thâm, quả nhiên giữa hai lông mày của tên này tích tụ một đám mây đen dày đặc, vì vậy anh hỏi: “Mục tiên sinh, anh không vui à?”

Mục Dĩ Thâm khịt mũi khinh thường.

Hà Tư Nguyên cảm thấy sao đôi lúc người này lại ấu trĩ thế nhỉ? Cứ như một đứa trẻ lên 5 lên 3 giận dỗi, chờ người lớn dỗ dành.

Vì thế, Hà Tư Nguyên “dỗ”: “Mục tiên sinh, ngài cứ tâm trạng thất thường như vậy làm tôi rất khó xử. Có chuyện gì không thể nói thẳng được sao?”

“Tâm trạng thất thường?” Mục Dĩ Thâm dường như cực kì bất mãn với từ này, cực kì cáu gắt nói: “Hà Tư Nguyên, cậu thích nhìn chăm chú vào người đàn ông khác thế à?”

“……” Hà Tư Nguyên ngẩn người, rồi mới nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, không khỏi bật cười, Mục Dĩ Thâm có vẻ thích ăn giấm bậy nhỉ, anh chỉ đánh giá Chu Lập Nhiên một phút, mà từ trong lời hắn thốt ra lại mang cảm giác ái muội thế nhờ…… Ầy không đúng, kể cả anh thích nhìn chằm chằm vào đàn ông, thì liên quan gì đến hắn?!

Nhưng vẫn không thể đắc tội kim chủ đại nhân, Hà Tư Nguyên tiếp tục “dỗ”: “Được rồi, ngày mai tổ chức hôn lễ, tôi bảo đảm tuyệt đối không liếc chú rể một cái.”

Ánh mắt Mục Dĩ Thâm phức tạp nhìn anh: “Cậu biết ý tôi không nói riêng gã.”

Hà Tư Nguyên đang muốn hỏi vậy anh muốn nói ai, cửa thang máy “ding ——” một tiếng mở ra, Mục Dĩ Thâm sải bước nhanh, không đợi anh, một mình bước cộp cộp đi thật xa. Hà Tư Nguyên đứng phía sau gãi mũi, im lặng mà trợn trắng mắt: “Không thể hiểu được!”

Vương đặc trợ đã đợi ở cửa phòng từ trước, trong túi còn có hai thẻ phòng dự phòng, vì không biết tổng tài có tâm tư như thế nào, hai người rốt cuộc có ở chung phòng với nhau không?

Nghe được tiếng bước chân, Vương đặc trợ xốc tinh thần, nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt nguội ngắt của tổng tài, cùng với vẻ mặt không vui của Hà Tư Nguyên, hắn lập tức biến thành lo lắng, đầu tiên là lấy một thẻ phòng đưa cho tổng tài, xem mặt đoán ý một lát, rồi yên lặng đưa thẻ phòng khác cho Hà Tư Nguyên.

Hà Tư Nguyên xoay chuyển thẻ phòng trong tay, nói: “Tôi ở phòng cách vách anh?”

Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm anh: “Cậu muốn ở chung phòng tôi à?”

Hà Tư Nguyên lập tức đứng thẳng người, không, ý anh là sao lại ở gần như vậy! Tên này lại suy diễn bừa bãi! Hà Tư Nguyên mỉm cười đáp: “Lúc ngủ tôi vừa ngáy ngủ vừa nghiến răng, còn thích nói mớ, sẽ làm người ta sợ. Ở phòng cạnh khá tốt.”

Mục Dĩ Thâm nhấp nhấp môi nói: “Nếu cậu muốn, tôi có thể miễn cưỡng cố……”

Trước khi Mục Dĩ Thâm nói hết câu, Hà Tư Nguyên tỏ vẻ thản nhiên quẹt thẻ mở cửa phòng, đi vào khép cửa vang lên tiếng “cạch”.

Mục Dĩ Thâm: “……” Người này dám thái độ với hắn!

Vương đặc trợ hận mình không phải người mù: “Mục tổng?”

Mục Dĩ Thâm cười lạnh mà hừ một tiếng, cũng đóng cửa phòng lại.

Thành phố tổ chức hôn lễ là một thủ đô lãng mạn nổi tiếng ở Trung Quốc, vào đêm trước hôn lễ, khách sạn đã tổ chức tiệc rượu nho nhỏ để chiêu đãi khách phương xa đón gió tẩy trần. Khi Mục Dĩ Thâm và Hà Tư Nguyên cùng xuất hiện ở đại sảnh, liền thu hút ánh nhìn của mọi người.

Một người là lão đại ai nghe danh cũng sợ vỡ mật, người còn lại là diễn viên mới nổi dưới trướng hắn, bộ đôi này đương nhiên rất đáng chú ý, chưa kể còn có một số tin đồn nhảm nhí trong giới…

Hà Tư Nguyên tỏ như không thấy, nhưng rất nhanh trước mặt liền tụ tập đám nịnh bợ nâng ly rót rượu, phần lớn đều là hướng về phía lão đại Mục Dĩ Thâm kim cương lấp lánh này. Còn ánh mắt nhìn về phía anh thì lại ẩn ý, nào thì ái muội, nào thì tò mò, nào thì ghen ghét.

Hà Tư Nguyên tùy ý xỏ hai tay ở trong túi, cũng không thèm để ý, hạ thấp giọng: “Mục tiên sinh, tôi không quấy rầy anh nữa.”

Mục Dĩ Thâm biết anh không kiên nhẫn, vì thế gật gật đầu. Hà Tư Nguyên liền một mình rời khỏi vòng vây.

Người ta nói rằng đám cưới và đám tang là những dịp quan trọng để liên kết mối quan hệ giữa các cá nhân, quả nhiên Hà Tư Nguyên đi dạo một vòng nhận thấy đúng là hôn lễ của Tưởng Văn đã phát huy đạo lý này đến cực hạn. Đôi vợ chồng mới cưới hòa mình vào đám đông, tiếp đãi khách khứa nhiệt tình lịch sự.

Hà Tư Nguyên nâng ly rượu đứng trong góc quan sát đám đông, bỗng nhiên có người vỗ vai anh từ sau, quay đầu lại nhìn liền đối diện với gương mặt tươi cười rạng rỡ.

“Thế nào, bất ngờ không?” Người đến cười lộ ra răng nanh trắng bóng, cất cao giọng: “Em biết anh sẽ đến mà, tìm anh một lúc lâu rồi.”

Hà Tư Nguyên nhíu mày nói: “Khương tiểu thiếu gia, không phải lúc này cậu đang du học sao?”

Người này chính là Khương Thính, mặc bộ vest con nhà giàu cà lơ phất phơ, toát ra vài phần không đứng đắn. Khương Thính cong môi nói: “Xin nghỉ í. Em đại diện Khương gia tới.”

Hà Tư Nguyên gật gật đầu, lại cảm thán buổi hôn lễ thế kỷ này thêm lần nữa.

Rồi nghe Khương Thính hỏi: “Lúc lên mạng đọc tin tức anh bị thương, gọi cho anh mãi không được, có phải anh block em không?”

Hà Tư Nguyên không trả lời thẳng: “Cậu nhắn wechat tôi sẽ rep.”

“Nhưng mà người ta muốn nghe giọng anh mừ,” Khương Thính lẩm bẩm một câu, xua xua tay nói: “Thôi, em không phải người để bụng chuyện vặt, chân anh đỡ chưa?”

Bắt đầu nhắc tới vấn đề này, Hà Tư Nguyên liền nghĩ đến canh chân giò đáng sợ, sắc mặt không khỏi xanh mét, Khương Thính còn tưởng rằng chân anh không thoải mái, vội vàng muốn đỡ anh sang một bên nghỉ ngơi, ai ngờ vừa quay người lại, không biết ly rượu vang từ chỗ nào văng lại đây. Khương Thính theo bản năng chắn phía trước, vì thế một chút rượu vương trên áo sơ mi cậu, một ít hắt vào bộ vest của Hà Tư Nguyên.

Khương Thính nổi giận đùng đùng ngoái nhìn: “Ai có mắt như mù vậy?!”

“Rất xin lỗi rất xin lỗi ạ!” Chủ ly rượu là một cô gái mặc váy trắng, cô sợ hãi yếu ớt mà cúi đầu, mang theo tiếng khóc nức nở: “Thật đó…… Rất xin lỗi! Tôi không phải cố ý đâu!”

Khương Thính nhíu mày nói: “Rõ ràng là bà chị hắt rượu vào người tôi, sao giờ làm như tôi bắt nạt bà chị vậy……

Hà Tư Nguyên cắt ngang lời cậu, ánh mắt dồn về phía cô gái: “Là cô?”

Cả người Tô Điềm Ảnh run rẩy, bỗng dưng ngẩng đầu, rồi lại cúi gằm xuống, tiếp tục xin lỗi: “Hà thiếu, em thật sự không phải cố ý, xin anh hãy tin tưởng em! Hai người đến phòng thay đồ sửa sang lại đi, em giúp mọi người về phòng lấy quần áo cho.”

Tiệc rượu đều có các nhân vật giàu có nổi tiếng, mặc bộ vest dính rượu đúng là quá kỳ cục, cũng chỉ có cách này.

Tô Điềm Ảnh đưa hai người đến một gian phòng bên địa điểm tổ chức tiệc, nơi chuyên dành riêng cho nghỉ ngơi và thay quần áo, cô nói: “Hai người đưa thẻ phòng cho em đi, em lấy hộ quần áo sạch sẽ cho.”

Hà Tư Nguyên lấy thẻ phòng từ túi áo, đáp: “Gọi phục vụ đi.”

Tô Điềm Ảnh nhận lấy, gật gật đầu, rất nhanh liền đi ra ngoài.

【 kích phát cảnh tượng —— chi nhánh cốt truyện “Đả đảo tiểu tam, trả ta chân ái” xuất hiện, khen thưởng là 200 điểm giá trị sinh mệnh, ký chủ có đồng ý khiêu chiến không? 】

Hà Tư Nguyên nhìn bóng người rời đi nói: “Tô Điềm Ảnh?”

Hệ thống vả mặt: 【 cậu đoán xem? 】

Hà Tư Nguyên nhịn xuống nỗi lòng muốn đánh hệ thống thích úp úp mở mở này: “…… Đồng ý đi.”

Qua hơn mười phút, Tô Điềm Ảnh đã trở lại, đưa bộ quần áo sạch sẽ khác cho hai người, rồi đóng cửa lại đi ra ngoài. Hà Tư Nguyên thay bộ mới xong, sờ vào thẻ phòng trong túi áo, như suy tư gì đó mà nhướng mày.

10 giờ tối, sau khi tiệc rượu kết thúc, Mục Dĩ Thâm đứng ở cửa đại sảnh, hai tay xỏ trong túi quần, nhìn Hà Tư Nguyên cùng một đôi nam nữ vừa nói vừa cười đi ra. Có lẽ là do uống rượu, gương mặt Hà Tư Nguyên hơi đỏ lên, đôi mắt cũng sóng sánh men say.

Đi đến trước mặt hắn, cậu trai anh tuấn trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mê mang, tựa như nghi hoặc tại sao hắn lại ở chỗ này.

Hầu kết Mục Dĩ Thâm lăn chuyển, hạ thấp giọng nói: “Nên trở về nghỉ ngơi.”

Hà Tư Nguyên lại lắc đầu đáp: “Mục tiên sinh đang đợi tôi à? Nhưng tôi hẹn bọn họ chuẩn bị chơi đêm rồi.”

Mục Dĩ Thâm liếc mắt nhìn Khương Thính cùng Hàn Vưu Gia bên cạnh anh, lạnh lùng hỏi: “Chơi cái gì?”

Hà Tư Nguyên nói: “Đấu địa chủ. Nếu Mục tiên sinh muốn gia nhập cuộc vui thì chúng ta làm bàn mạt chược đi. Tôi thấy trong khách sạn cũng có mạt chược đó.”

Mục Dĩ Thâm hơi nhăn mày, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên chơi mạt chược với họ cả đêm không.

Hà Tư Nguyên hỏi: “Mục tiên sinh rốt cuộc có muốn đến cùng không?”

Hắn sao có thể mặc kệ người này chơi suốt cả đêm cùng những người khác, đặc biệt còn trong trạng thái hơi say, vì thế gật đầu: “Có.”

Vì vậy, bốn người ăn nhịp cùng nhau bấm thang máy lên lầu, đến phòng của Hà Tư Nguyên. Hà Tư Nguyên lấy thẻ phòng của mình ra, quẹt mở cửa, rồi đi trước bật đèn. Khi bước đến phòng khách, anh cố ý liếc nhìn cẩn thận về hướng phòng ngủ chính, cánh cửa mở rộng, có thể nhìn rõ thứ bên trong.

Khi chạm vào thứ gì đó, anh tỏ vẻ lạnh lùng trào phúng.

Các vị khách ngồi trên ghế sofa, Hà Tư Nguyên mở tủ lạnh ra lấy mấy chai nước đưa cho họ, cười nói: “Tôi để mạt chược dưới giường. Có ai muốn đi cùng tôi không.”

Hàn Vưu Gia đáp: “Bộ mạt chược nặng thế à, nếu anh lười vận động thì để em đi lấy.”

Hà Tư Nguyên trả lời: “Tôi đi với cô.”

Mục Dĩ Thâm nhìn anh rồi lên tiếng: “Tôi cũng đi.”

Khương Thính nhìn bọn họ, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng đương nhiên cậu không thể ngồi yên một mình, giơ tay nói: “Em đi em đi nữa.”

Vì vậy bốn người cùng đi vào phòng ngủ, mục tiêu là — mạt chược.

Tuy nhiên, khi họ bước vào phòng ngủ, mọi người đều nhận ra có điều gì đó không ổn, phòng ngủ yên tĩnh không có một bóng người, nhưng chăn bông lại phình ra, rõ ràng là có một người đang ẩn trốn, dường như còn đang…. run bần bật.

Nhận ra bất thường, Hàn Vưu Gia lập tức bật ấm điện đun nước, vừa định nói gì đó, Hà Tư Nguyên ra hiệu “suỵt” với cô, rồi anh bước nhanh về phía trước, nhấc chăn bông lên.

Người trong chăn bị phơi bày không mảnh vải che thân. Hàn Vưu Gia hét lên, nhanh chóng quay đi che mắt.

Hà Tư Nguyên tỏ vẻ vô cảm trước cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của chàng trai kia.

Bởi vì hệ thống vả mặt tự động hỗ trợ mosaic những bộ phận quan trọng của đối phương rồi.