Lại một hồi đại mộng như tỉnh như không.Giống như chìm vào đáy nước vô biên vô tận, dòng nước chảy xuôi ở tay ta, thoải mái như vậy, ấm ấp như vậy, giống như về lại nơi thai mẹ sinh dục, đột nhiên phát hiện kỳ thật có thể mở to mắt.
Trước mắt là một Thủy Tinh Cung xanh thẳm hoa lệ, hết sức xa xỉ, trước cửa cung điện có ba mái vòm hình cầu, đầu cột lan can là long phượng, điêu khắc tinh mỹ, bốn phía vách tường cung điện che kín bích hoa mỹ lệ liên quan đến Phật giáo, đường cong lưu sướиɠ tinh tế, tạo hình sinh động, phảng phất như một tòa bảo khố nghệ thuật bằng thạch điêu.
Lại đi vào bên trong là đại điện 64 trụ, trên mỗi trụ đều quấn quanh một cái băng tinh bàn long lập thể, đầu long hướng xuống, đuôi long hướng về phía trước, theo dòng nước bơi lội, long này tự động lắc lư, mỹ diệu vô cùng. Trên bức họa của tiền điện càng xa hoa hơn, có khắc nhị long diễn châu, thiên đồ án của long đằng, dùng phù điêu thêm kiểu điêu khắc công nghệ, sinh động như thật.
Chính giữa Thủy Tinh Cung sắp đặt một cỗ quan tài, quan tài xây nên từ băng tinh trong suốt mơ hồ có thể thấy được một bóng người, y không biết sao đột nhiên bay qua, y thấy một gương mặt có chút giống y nhưng lại cực kỳ mỹ lệ, tay y đặt trên quan tài muốn sờ sờ hắn, khi y dán lại gần thì người bên trong đột nhiên mở mắt ra ------
Bạch y đầu bạc, hai tròng mắt màu xanh băng, chỗ đuôi mắt có vảy bạc, hắn đang nhìn y.
Sau đó, hắn cũng vươn tay tới, chưởng ấn dán lên người y.
Trong nháy mắt, vô số hình ảnh, cảnh tượng hồi tưởng ở trong đầu y, y chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, phảng phất giống như có người bổ đầu y ra, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở một khuôn mặt dính máu.
Y thấy bản thân sau khi thành niên đứng một mình ở nơi tối tăm, một móng vuốt xuyên từ ngực y qua.
"Tí tách.....Tí tách....."
Là âm thanh máu chảy.
.........
"A -------!" Nháy mắt Khương Ngâm từ trong mộng bừng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau cực kỳ.
Ách, ta đây là ở trong mộng làm gì?
Tuy rằng cảnh tượng trong mộng đã quên gần hết, nhưng cái người trong quan tài băng tinh kia y còn nhớ rõ, vảy ở đuôi mắt lại ẩn ẩn nóng lên, Khương Ngâm nhớ tới người trong mộng kia là bộ dáng y thành niên.
Vì sao lại nằm trong quan tài băng? Chẳng lẽ là đang tu luyện?
Khương Ngâm không thể hiểu hết, đột nhiên y nhớ tới cái gì đó, vội vàng đem gương trên bàn lấy lại đây xem, gương mặt trong gương thoạt nhìn không có biến hóa gì rõ ràng, nhưng bằng mắt thường có thể thấy được cảm giác không giống nhau, không thể nói là thay đổi chỗ nào, nhưng chính là sẽ làm người liếc mắt nhìn cảm thấy chính là một mỹ nhân, xứng với vảy bạc nơi đuôi mắt, thế nhưng có vài phần cảm giác mê người.
"Hệ thống, ngươi coi thử có phải ta trở nên xinh đẹp hay không?" Khương Ngâm có chút giật mình hỏi.
Hệ thống 661 bình tĩnh mà nói, “Bình thường thôi, hôm qua mới ngâm thuốc tắm chất đầy thiên linh địa bảo, sau khi thân thể hấp thu dinh dưỡng tự nhiên bắt đầu nở ra, ngâm thêm vài lần, ngươi về sau sẽ quen.”
Khương Ngâm cũng không phải người để ý bề ngoài, chỉ là câu nói "đồ xấu xí" của Thẩm Thôi Anh hôm thí luyện nhập môn chính là hung hăn đυ.ng đến tâm y, y tuy rằng không phải rất đẹp, nhưng trước nay chưa ai nói y lớn lên xấu cả!
Mắt thấy thời gian khóa sớm sắp tới, Khương Ngâm không lại lề mề, dọn dẹp một chút liền bắt đầu ra cửa.
Khóa sớm là Vệ Từ tự mình giảng dạy, tên Thẩm Thôi Anh kia không biết hôm nay làm sao mà không có theo tới, chỉ để lại hai người bọn họ ở chung.
Có khả năng là bởi vì Vệ Từ là vai chính thụ trong sách, Khương Ngâm không tự giác mà đem đối phương đối đãi như với nữ chính, trừ bỏ ngày thường vì muốn chọc giận Thẩm Thôi Anh, Khương Ngâm kỳ thật rất ít cùng Vệ Từ thân cận, y luôn có loại cảm giác nam nữ thụ thụ bất tương thân quái dị.
Nhưng mà, lại bởi vì đối phương có chút biểu tình ôn nhu khác với trong sách, y lại không tự chủ được đem ánh mắt đặt ở trên người đối phương, quan sát một cái liền nhìn ra không thích hợp, quái lạ! Dấu cắn trên cổ đối phương là có chuyện gì?
Bọn họ ở bên nhau khi nào? Ta sao lại không biết.
Trong lòng Khương Ngâm của thực muốn bốc cháy lên lửa bát quái hừng hực, y vội vàng muốn chết, thật sự rất muốn biết chuyện như nào! Vai chính công thụ rốt cuộc làm thế nào ở dưới mí mắt y nói chuyện yêu đương a, Thẩm Thôi Anh tên kia cũng thật là, ngày thường không hô mưa gọi gió, không nghĩ tới vừa ra tay lại lợi hại như vậy, cư nhiên đánh dấu ở trên người Vệ Từ.
Cũng không biết bọn họ có tiến hành đến bước kia chưa? Khương Ngâm tưởng tượng đến những tình tiết không thể miêu tả ở phần sau sách, lúc nhìn Vệ Từ đều có chút đỏ mặt.