Quyển 1 - Chương 13.2

Quả nhiên, trên hành lang rất nhanh liền truyền đến tiếng vang lẹp xẹp, như là hài tử không lo đi đường đàng hoàng, dường như muốn chơi đùa mà cố ý dùng giày chà sàn nhà.

“Ngươi đi đường đàng hoàng cho ta, nếu không đừng trách kiếm ta không có mắt!” Là thanh âm Thẩm Thôi Anh hùng hùng hổ hổ, hắn là người tu chân lớn lên trong đại tộc, làm gì cũng tản mạn lộ ra một cổ tử ưu nhã quý khí. Không giống Khương Ngâm, mỗi lần đi đường, hắn thấy một lần liền phải nói một lần.

“A a a, đau...... Buông lỗ tai ta ra! Đau đau đau!” Sau đó là âm thanh Khương Ngâm xin tha, phỏng chừng là lại không sợ chết đi trêu chọc sư huynh sau đó bị người bắt được.

Giây tiếp theo, cửa phòng bị mở ra, mùi hoa trong viện xông vào mũi.

Hơi thở thoải mái trên người thiếu niên với sinh cơ bừng bừng sức sống, cùng xông tới trong phòng lạnh lẽo nhạt nhòa, nháy mắt ban cho hắn hơi thở sinh cơ.

“Sư tôn!” Là thanh âm làm nũng của Khương Ngâm, “Hôm nay ta luyện kiếm chiêu xong rồi, buổi chiều có thể nghỉ ngơi hay không?”

Vệ Từ cười cười, “Buổi chiều xác thật không cần luyện.”

Trên mặt Khương Ngâm lộ ra một bộ dáng kinh hỉ, vui sướиɠ trên mặt còn chưa có giảm đi liền nghe thấy Vệ Từ lại lên tiếng.

“Tuy rằng không cần luyện kiếm, nhưng chiều nay có việc quan trọng khác phải làm.”

“Còn có chuyện gì?” Khương Ngâm vội vàng hỏi, y còn tưởng rằng buổi chiều này bản thân liền có thể giải phóng đó, vốn đang muốn đi tìm Diệp sư huynh tiếp tục hỏi một chút đề tài có liên quan tới yêu tu.

“Ta chuẩn bị thuốc tắm cho ngươi, trợ giúp ngươi cường thân kiện thể.” Nói rèn luyện thân thể đều là khiêm tốn, thuốc tắm này thực trân quý, ngay cả Vệ Từ yêu cầu gom đủ dược liệu cũng phải tiêu phí một đoạn thời gian thật dài.

Thân thể Khương Ngâm quá giòn, vì bình an vượt qua ngày thành niên, thuốc tắm như vậy ít nhất còn phải ngâm ba lần.

“Vậy đi.” Đối với việc có lợi cho thân thể bản thân thì Khương Ngâm vẫn là có chừng mực.

Chỉ là lúc y thật sự nhìn đến , vẫn là không thể tránh né tâm hồn hoảng loạn.

“Sư tôn, thật...... Thật sự phải đi vào sao?” Cái thùng gỗ lớn như vậy, phía dưới còn lót một tầng hỏa tinh thạch, bên trong không biết nấu thứ gì, cư nhiên là chất lỏng màu đỏ tươi, còn đang sôi trào, toàn bộ giống như một cái chảo thiêu.

Sẽ...... Sẽ thiêu chết người nhỉ?

“Trực tiếp đi vào là được.” Vệ Từ cũng không có lý giải được ý tứ của Khương Ngâm, hắn lại tăng thêm dược liệu, sau đó nói, “Hiện tại liền đem quần áo cởi, trực tiếp đi vào.”

“Đống dược liệu này yêu cầu thời gian bỏ vào khác nhau, cho nên ta sẽ bồi ngươi, không cần sợ hãi.” Vệ Từ ôn nhu an ủi y.

“Cởi hết luôn sao?” Khương Ngâm nhỏ giọng hỏi một câu, nói xong lại cảm thấy chính mình hỏi vô nghĩa, sau đó quay đi lột sạch sẽ toàn bộ quần áo trên người, thẹn thùng che lại phía trước.

Kỳ thật có thể để lại một cái qυầи ɭóŧ......

Vệ Từ nhìn thoáng qua Khương Ngâm, cuối cùng yên lặng câm miệng.

Khương Ngâm vốn dĩ cho rằng nước trong thùng này thực nóng, ai biết sau khi mũi chân thử một chút phát hiện so với nước tắm bình thường chỉ nóng hơn một chút, cái khác còn tốt, cũng không phải khó có thể chịu đựng như vậy.

Chỉ là có chút đau.

Phảng phất như vô số cây kim đâm vào, đầu tiên là có đau một chút, sau đó càng ngày càng đau, rậm rạp phảng phất có vô số con kiến nhỏ chui vào thân thể cắn y, nước sôi vừa rồi còn cảm thấy có thể chịu đựng được cũng trở nên càng ngày càng nóng, một tia một tia nhiệt khí chui vào linh mạch đầy nóng rát đau đớn.

“A......” Thân thể Khương Ngâm quá nóng, đầu óc mơ màng trướng trướng có chút không sức lực.

Vệ Từ nghe thấy y nhỏ giọng lẩm bẩm lầm bầm, rồi lại nghe không rõ ràng lắm rốt cuộc đang nói cái gì, không khỏi quay đầu đi nhẹ giọng dò hỏi, “Ngươi nói cái gì?”

Hai người dựa cực kỳ thân cận, Vệ Từ vì muốn nghe rõ âm thanh của Khương Ngâm mà lỗ tai cơ hồ dán ở bên miệng y, chỉ cần lại gần một chút, gần như chính là một cái tư thế hôn môi.

“Ưʍ...... Ta nóng.....” Khương Ngâm nhỏ giọng nức nở, trong thanh âm mang theo một chút tiếng khóc, “Ta cũng đau quá......”

“Sư tôn, ta không muốn ngâm..... Đau quá......” Khương Ngâm quay đầu đi, môi cọ qua lỗ tai Vệ Từ, cái loại tiếng khóc nức nở thấp thấp mang theo tiếng thở dốc cứ như vậy vô khổng bất nhập chui vào lỗ tai Vệ Từ.

Nhiệt khí hun nửa bên mặt y hồng hết cả lên.

Hắn cầm lòng không đậu mà né tránh, lỗ tai tránh đi, nhưng mặt lại dán càng gần, “Ngươi ngoan một chút được không, lại ngâm trong chốc lát, lập tức sẽ tốt, cái này đối với thân thể ngươi có chỗ tốt.”

Hô hấp gần trong gang tấc, nhiệt hun đầu óc, một người nhìn như thanh tỉnh lại sớm đã chìm đắm vào người nọ, tiếp xúc như có như không làm cảm giác ái muội của bầu không khí càng thêm mãnh liệt.

Khương Ngâm sớm đã ngâm đến mơ mơ màng màng, nhiệt khí xối tóc mái giữa trán y, y cứ như vậy nghiêng nghiêng dựa vào thùng gỗ, nghiêng đầu nửa mở mắt mê mang nhìn Vệ Từ, dung nhan trước mặt mơ hồ không rõ, y cũng không có nhận thức được tư thế hai người lúc này dán quá mức gần có gì không ổn.

Y chỉ là cảm thấy nóng, trong nước bốc ra sương mù nhiệt, hô hấp của Vệ Từ ở bên cạnh cũng nóng, những đợt hô hấp nặng nề phun ở trên xương quai xanh y có chút ngứa, y đem đầu nghiêng bên cạnh một chút, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một ít.

“Ngoan..... Ta ngoan.....” Y mơ hồ không rõ nói, tựa hồ chỉ là đơn thuần đọc lại một lần câu nói kia.

Bên người truyền đến một tiếng cười khẽ trầm thấp, tựa hồ bị bộ dáng của y làm người ta cảm thấy đáng yêu rồi, đôi cánh tay ôm vòng lấy y, nam nhân từ phía sau dựa qua ôm lấy Khương Ngâm, thân thể dán chặt chẽ bên nhau, cho dù quần áo bị làm ướt cũng không có sao cả, môi hắn hôn đầu tóc Khương Ngâm, gọi một tiếng cực nhẹ, “A Ngâm......”

.......

Khương Ngâm giống như có một giấc mộng.

Y mơ thấy mình bị một con mãng xà cực lớn cuốn lấy, đầu rắn của nó gắt gao dựa vào vai y, thân rắn thật dài gắt gao quấn quanh mình, vừa nặng vừa chặt, quấn đến nỗi y không thể động đậy.

Y cảm giác chính mình sắp bị đè chết, vì thế liều mạng giãy giụa, muốn từ trong thân thể mãng xa đi ra.

Nhưng biện pháp này trước sau không được, ngược lại bị nó kéo vào trong nước, lưỡi rắn lạnh lẽo liếʍ qua khuôn mặt y, lưu lại chất lỏng dính nhớp ướt hoạt, bọn họ ôm nhau chặt chẽ đến hít thở không thông, dùng một loại tư thế triền miên đến chết.

Trên người dính đầy hơi thở của đối phương.