Quyển 1 - Chương 14.2

Có lẽ là tầm mắt y quá mức nóng rực, Vệ Từ nhẹ nhàng hỏi một câu, “Làm sao vậy?”

Hắn một tay cầm sách một tay chống đầu, lúc hơi hơi nghiêng đầu thì có sợi tóc đen buông xuống từ dây cột tóc đỏ, khiến mặt mày hắn thanh lãnh như vẽ trong tranh, cố tình trong mắt hắn lại chứa sự ôn hòa, cái loại cảm giác hơi hơi mâu thuẫn này quả thực buộc tâm người ta, nhịn không được muốn nhìn hắn thêm một cái.

Khương Ngâm ngơ ngác mà nhìn hắn, “Không, sư tôn, ngươi....... Ngươi có phải có người mình thích hay không?”

Y nói xong mới nháy mắt tỉnh táo lại, y sao lại có thể hỏi người ta vấn đề riêng tư như vậy, lỡ đâu còn chưa có thành công thì sao! Đều do sắc đẹp mê người, hơi không cẩn thận liền hỏi ra miệng.

Vệ Từ ngơ ngẩn mà nhìn thoáng qua Khương Ngâm, sau đó lông mi khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Khương Ngâm suýt nữa không phản ứng được, a..... A? Thật sự có? Vãi!

“Thật sự ạ?” Khương Ngâm có chút kích động mà bắt lấy tay áo Vệ Từ, “Là ai thế ạ? Ngươi bí mật nói cho ta, ta nhất định không nói cho người khác!”

Đặc biệt là tên Thẩm Thôi Anh kia!

Vệ Từ nhẹ nhàng nghiêng mặt, sườn mặt hắn thanh lãnh như ngọc, lông mi thật dài run rẩy, cuối cùng nhẹ nhàng nói ra, chỉ là bên tai hơi có chút hồng, như là chứa đầy sự ngượng ngùng, “Ta thích y, nhưng....... y còn không biết.......”

Á, không biết?

Không có khả năng nha, Thẩm Thôi Anh thích vai chính thụ như vậy, chỉ cần để hắn nhận thấy được dù chỉ một chút hảo cảm của vai chính thụ dành cho hắn, hắn liền có lá gan trực tiếp đem đối phương ấn ở trên tường mà xâm phạm, sao có thể không biết?

Khương Ngâm có chút sốt ruột, “Sao có thể, có phải ngày thường người biểu hiện không quá rõ ràng hay không?”

Hoặc đây là kịch bản yêu cầu, hai người kỳ thật là đang chơi song hướng yêu thầm play.

“Ngươi thật sự thích y sao? Còn có ngày thường người biểu hiện như thế nào, nói ra cho đệ tử nghe một chút, đệ tử giúp người tham khảo một chút.” Khương Ngâm không sợ chết mà xúi giục, cũng chỉ có y mới dám hỏi thăm cả việc riêng tư của vai chính công thụ.

Vệ Từ tựa hồ mặt đỏ, lại tựa hồ không có, hắn chỉ là nhìn thoáng qua Khương Ngâm thật sâu, sau đó thanh âm thực nhẹ đem ý nghĩ trong lòng nói ra, “Y....... Y rất đáng yêu, ta thường xuyên dạy dỗ y đọc sách viết chữ, ta còn dạy y luyện tập công pháp, mỗi lần y tới gần ta, ta đều cảm thấy tim đập rất nhanh, ta.......”

Hình như cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, Vệ Từ quay đầu đi chỗ khác không có nói nữa, chỉ là bên tai hồng thấu làm sao cũng không giảm bớt.

Trong lòng Khương Ngâm tức khắc hiện lên một vạn câu đm, trong lòng y có vô số ý tưởng đang lăn qua lộn lại kích động:

Đáng yêu? Đây thật sự là Thẩm Thôi Anh sao? Cũng đúng, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

Dạy dỗ y học tập tu luyện? Ừm ừm, khẳng định là Thẩm Thôi Anh không thể nghi ngờ!

Tim đập nhanh? Tốt, chắc chắn là yêu rồi!

Bất quá....... Vai chính thụ, ngươi nói rõ ràng như vậy, là sợ người khác đoán không ra ngươi thích đại đồ đệ của mình sao?

Vì tránh cho Vệ Từ xấu hổ, Khương Ngâm vẫn là làm bộ không biết được người nọ là ai, ngược lại còn an ủi đối phương, “Không có việc gì, không cần nghĩ quá nhiều, người cứ như bây giờ là được, ngày thường dụng tâm che chở, đối xử với y đặc biệt một chút, để y rõ ràng được ở chỗ của người y là đặc biệt, nói không chừng qua một đoạn thời gian nữa y liền sẽ phát hiện ra tâm ý của người!”

Nếu vai chính công thụ chọn cách chơi không giống nhau, y liền an bài giúp bọn họ.

Khương Ngâm tiếp tục thổi phồng lên, “Yêu đương đều là cái kiểu này! Nhớ trước đây lúc ta yêu đương cũng như vậy, trước vất vả một chút, sau liền khổ tận cam lai.”

Ta yêu đương cũng là như thế này.......

“Ngươi có người mình yêu?” Vệ Từ đột nhiên gắt gao bắt lấy tay Khương Ngâm, lực đạo mạnh mẽ dọa người, phỏng chừng bị niết ra vết hằn, đôi mắt hắn mơ hồ có tơ máu hiện lên, giống như là muốn hỏi cái hoàn toàn mới bỏ qua.

Hắn chỉ cảm thấy máu nóng trong lòng nháy mắt lạnh hoàn toàn, như là bị rải một tầng tuyết trắng lạnh lẽo, cứng rắn đem ý niệm của hắn đập tan sạch sẽ, làm sự ngượng ngùng vừa rồi của hắn cứ như trò cười, từ trước tới nay Vệ Từ còn chưa có cảm nhận được, quả thực khiến người cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy, hắn phát hiện tay chính mình thế nhưng đang phát run.

Hắn dùng móng tay hung hăng bấm lòng bàn tay mình, sâu đến gần như đâm vào thịt, Vệ Từ cố sức bình phục tâm cảnh, hắn lại hỏi một lần, “Ngươi có người mình yêu?”