Quyển 1 - Chương 13.1: Ngâm thuốc tắm, bị nhiệt khí hun choáng, sư tôn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hết hôn lại sờ chiếm tiện nghi.

Ngoài cửa sổ, Thẩm Thôi Anh vẻ mặt không kiên nhẫn giảng giải chiêu thức kiếm pháp cho Khương Ngâm, mà Khương Ngâm cười khanh khách nhìn hắn, hai người khi thì cãi nhau ầm ĩ, khi thì nói nói cười cười ngược lại cũng hợp với việc càng tăng thêm sức mạnh.Vóc dáng cao đứng ở phía sau dạy dỗ, vóc dáng thấp ở phía trước lung tung khoa tay múa chân, thân thể hai người dán rất gần, từ nơi xa nhìn lại cứ như là ôm nhau vào trong l*иg ngực.

Ngoài cửa sổ hoa tử đằng lả tả rơi xuống, thành cảnh đẹp quanh năm không đổi của Tử Trọng Phong, cánh hoa nhỏ vụn màu tím bị gió thổi qua như là rơi một trận tuyết lạc màu tím, mộng ảo mà lại mờ ảo.

Vệ Từ đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay tê rần, hắn có chút kỳ quái cúi đầu, lúc này mới phát hiện những hoa văn quỷ quyệt diễm lệ đã bò tới chỗ cổ tay của hắn rồi, chúng nó hội tụ thành hình dạng con rắn quấn quanh cánh tay hắn, mà đầu rắn dữ tợn kia đã bò tới lòng bàn tay, răng nanh một ngụm cắn tay hắn.

Đầu ngón tay nháy mắt truyền đến một cơn đau đớn rất nhỏ, Vệ Từ nhìn ngón tay bản thân, máu đã thẩm thấu ra, ở trên làn da tái nhợt có vẻ càng thêm đỏ thắm.

Một loại cảm xúc xa lạ mà mãnh liệt như là một gốc dây leo gắt gao dây dưa nội tâm hắn.

Một thanh âm ở trong lòng hắn trầm thấp nhắc mãi, “Kia phải là vị trí của ngươi, là của ngươi!”

“Đứng ở bên người nọ phải là ngươi! Hiện tại lại bị người chiếm trước, ngươi phải đi đoạt lại đồ vật thuộc về chính mình! Dùng bạo lực, dùng máu tươi, dùng nước độc!”

“Gϊếŧ người kia, sau đó đoạt lại chiến lợi phẩm của mình!”

Bàn tay nơi rắn độc quấn quanh càng thêm chặt, chỗ cổ tay của hắn có gân xanh hiện lên, thậm chí thấy được mạch máu nhợt nhạt dưới làn da tái nhợt sắp biến mất.

Chấp niệm đột nhiên sinh ra, cố chấp mà điên cuồng, ý niệm đột nhiên dâng lên như vậy làm Vệ Từ hoảng sợ, hắn nhăn mày lại, hai ngón tay gập lại nháy mắt làm một cái thanh tâm quyết.

Linh lực theo đầu ngón tay hoàn toàn đi vào thân thể, nháy mắt con rắn độc kia phảng phất như bị lửa nóng đốt mà xám xịt trốn trở về, chiếm cứ lên hình con rắn không trọn vẹn, tán loạn thành một đống hoa văn phiền phức phức tạp, sau đó ngoan ngoãn lùi về chỗ bả vai.

“Ngươi hoảng hốt! Là ta nói trúng tâm tư của ngươi rồi sao?” Thanh âm kia bén nhọn nghẹn ngào kêu to, cuối cùng lại không có tiếng động.

Vệ Từ nhàn nhạt dời đi tầm mắt, hắn đóng cửa sổ lại, mắt không thấy tâm không phiền, dần dà trong lòng tự nhiên liền thanh tịnh.

“Ta vì sao phải hoảng loạn?”

“Hơn nữa bọn họ chỉ là dạy dỗ kiếm thuật bình thường mà thôi, sư huynh dạy dỗ sư đệ, ta trước kia cũng như thế này.”

“Còn nữa, y chỉ là đồ đệ của ta."

Hoa văn chỗ bả vai đột nhiên trở nên nóng bỏng không thôi, chúng nó rướn lên một chút như là muốn từ trên khối da thịt này xé rách xuống, “Ha ha ha, ngươi đang nói dối!”

“Ngươi cho rằng ngươi có thể giấu ta sao? Ta chính là tâm ma của ngươi, ngươi càng như vậy, lực lượng của ta liền càng cường đại, Vệ Từ, ta hấp thu rất nhiều cảm xúc mỹ diệu từ thân thể của ngươi đấy.....”

“Ghen ghét, tham vọng, dục niệm....... Còn có rất nhiều, ngươi muốn nghe sao?” Thanh âm kia càng thêm hung hăng ngang ngược, “Đây chính là Khấp Thủy Kiếm Quân đoạn tuyệt tình yêu trong truyền thuyết a, thế nhưng sẽ bởi vì tiểu đồ đệ của mình mà biến thành cái dạng này.”

“Ngươi nói xem nếu y biết có cảm thấy ghê tởm hay không? Bản thân tôn kính sư tôn, thế nhưng sư tôn ôm ấp ý nghĩ như vậy đối với mình..... A a!”

Thanh âm kia không biết gặp cái gì đột nhiên kêu thảm thiết một chút, trở nên suy yếu, hữu khí vô lực nói, “Vô dụng, Vệ Từ, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, chúng ta là một thể, ngươi thương tổn ta chính là thương tổn bản thân ngươi......”

Phải không? Vệ Từ lạnh nhạt thu hồi tay, sắc mặt của hắn nháy mắt lại tái nhợt thêm một bậc, quả thực sắp trong suốt.

Bên ngoài truyền đến âm thanh ríu rít vui đùa ầm ĩ , là Khương Ngâm bọn họ luyện kiếm xong.