Quyển 1 - Chương 12.2

Y cởϊ qυầи áo muốn bôi thuốc, kết quả trong túi lăn ra một cái bình sứ nhỏ, vừa thấy thì ra là cái bình Diệp Trúc Quân hôm nay cho y, nghe nói là đối với y hữu ích.Y đem cái nắp mở ra, ngửi được một cổ mùi hương mát lạnh, mang theo hơi thở cây trúc sâu kín.

Là hương vị trên người Diệp Trúc Quân.

Có cái đồ vật vô hình gì đó theo hương khí chui vào thân thể y, Khương Ngâm cảm thấy đuôi mắt bỗng nhiên có chút nóng bỏng, y dùng tay sờ sờ, kết quả sờ đến một mảnh đồ vật cứng cứng.

???

Khương Ngâm nói, “Đây là thứ gì?”

Hệ thống 661, “Tự ngươi lấy gương soi đi.”

Khương Ngâm sợ đến không biết làm gì, vội vàng đem gương trên bàn lấy lại đây, chỉ thấy đuôi mắt bản thân có thêm một ít vảy nhỏ vụn, nho nhỏ màu bạc, dưới ánh mặt trời còn sẽ chiết xạ ra quang mang màu hồng nhạt, liền cùng nữ hài tử hoá trang dùng lượng phiến giống nhau, còn...... Còn khá xinh đẹp?

Chẳng qua vảy này chỉ tồn tại trong nháy mắt, thực mau liền biến mất, chỉ còn lại có một chút dấu vết nhợt nhạt.

Hệ thống 661, “Ngươi đang ở thời kì sinh trưởng, đây là trạng thái ngươi phát dục, kế tiếp dinh dưỡng thân thể cũng vậy, nói không chừng còn sẽ xuất hiện cái hiện tượng khác.”

“Tốt thôi.” Khương Ngâm đối với chuyện này không thèm để ý, y chỉ là cảm thấy còn rất xinh đẹp.

Trên bàn bày bộ y phục đệ tử môn phái mới lấy về , là đạo bào thiển thanh sắc, mặt sau thêu pháp văn mây mù, thoạt nhìn bộ dáng tiên khí phiêu phiêu, thực phù hợp với tên tông môn.

Y vẫn là bôi thuốc trước rồi lại nói, phạm vi đánh của roi Khổng Tuyên rộng, phía trước ngực y còn có thể tự mình bôi, phía sau trên lưng vài đạo vết thương nhìn không thấy cũng không sờ được, dứt khoát liền cứ để như vậy mà hong gió.

Nửa ngày, Khương Ngâm ghé vào mép giường chờ hong gió thuốc mỡ.

Bỗng nhiên một trận gió thổi vào, trừ bỏ mùi hoa tử đằng trong viện, còn có một loại mùi hương hỗn loạn ở bên trong, mông lung thổi vào trong phòng.

Khương Ngâm đột nhiên cảm thấy có chút bí bách, y căng mí mắt nửa ngày, cuối cùng rốt cuộc thắng không nổi buồn ngủ nặng nề nhắm mắt.

Gió nhẹ phất qua, bức màn bị thổi rũ xuống.

.........

Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của người trên giường.

“Kẽo kẹt ~” một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Người nọ nhẹ nhàng đi đến, sau đó vén cái màn giường lên, lộ ra một cái gương mặt đang ngủ ngon lành, sườn hắn ghé vào trên giường, biểu tình trên mặt bình yên bình thản, bên má còn có gối đầu chiếu ra vệt đỏ.

Chăn bị xốc lên, lộ ra một mảnh lưng tuyết trắng, mặt trên là vài đạo vết roi màu đỏ, như là một đường tuyết sơn liên miên phập phồng, mặt trên mở ra tranh tranh ngạo cốt hồng mai, đẹp đến mức tận cùng biến thành sắc dục mịt mờ.

Đáng tiếc cho làn da đẹp này.

Miệng vết thương trên lưng còn tốt, không trầy da, trong mắt chính là chỗ khủy tay, có lẽ là cọ xát qua trên mặt đất, chỗ khớp xương đều hồng hết, còn có chút hòn đá nhỏ vụn cũng không có rửa sạch sẽ.

Thân trên của thiếu niên trên giường trần trụi, quần áo lỏng lẻo chồng chất ở chỗ eo mông, lộ ra đường cong cái mông tròn trịa đĩnh kiều, hiện ra trên người thiếu niên có cái loại cảm giác ngây ngô, mỹ lệ.

Người tới lẳng lặng nhìn trong chốc lát, sau đó vươn ngón tay ra, ở chỗ vệt đỏ phía sau lưng Khương Ngâm nhẹ nhàng ma sát một chút, lòng bàn tay lạnh lẽo tiếp xúc với miệng vết thương nóng rát, làm người trên giường không tự kìm hãm được run rẩy một chút.

Nam nhân nửa rũ mắt, lầm bầm lầu bầu nói, “A Ngâm, đau không?”

Lòng bàn tay chạm vào vết thương rõ ràng không có dấu vết bôi thuốc, còn có chút sưng đỏ.

“Rõ ràng ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt, vì cái gì còn không cần sư tôn tới giúp ngươi?” Nhưng mà người trên giường sớm đã ngủ say, những lời này của hắn tự nhiên là không có được trả lời.

Vệ Từ cũng không thèm để ý, hoặc là nói hắn chỉ là muốn đem ý tứ trong lòng của mình biểu đạt ra, cũng không để ý thiếu niên có thể nghe được hay không, “Vì cái gì chứ?"

Hắn không đầu không đuôi hỏi một câu, ngón tay xoa cái trán Khương Ngâm, sau đó vẫn luôn sờ từ mặt y đến chỗ vành tai y, mềm nhẹ, ái muội vuốt ve, cuối cùng cả người đều dựa qua, thân mật dán lên cổ Khương Ngâm.

“Vì cái gì không cần sư tôn giúp ngươi?”

“Vì cái gì chỉ cần sư huynh ngươi?”

“Là sư tôn làm gì đó khiến cho ngươi chán ghét sao?”

Môi dán lên, có lẽ là bởi vì biết người trên giường một chốc vẫn chưa tỉnh lại được, cho nên mới không kiêng nể gì, không hề cố kỵ, phóng túng chính mình theo bản năng cơ thể, hắn chậm rãi tới gần cổ thiếu niên , lưu lại một cái hôn môi nhỏ vụn, rậm rạp, từ cổ một đường hôn đến bả vai nhỏ gầy, sau đó là xuống sống lưng, ngón tay bị dụ dỗ sờ lên tuyến eo gợi cảm, vẫn luôn vuốt ve qua thịt mông đĩnh kiều.

Đầu lưỡi liếʍ qua vết roi màu đỏ, lưu lại chất lỏng ướt dầm dề, lực đạo hoặc nhẹ hoặc nặng tra tấn thiếu niên trong mộng, chọc đến y phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

Cho đến khi bị làm thật tàn nhẫn, trong miệng thiếu niên lộ ra một tiếng nức nở bất mãn, còn nhẹ nhàng đẩy gãi hắn.

Vệ Từ lúc này dường như mới bừng tỉnh mà buông tay ra, hắn nhìn đầu ngón tay dính nhớp của mình, nhìn dấu vết trên lưng thiếu niên bị hắn liếʍ qua, mà Khương Ngâm còn ngủ say đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn đây là đang làm gì?

Đó là đồ đệ của mình, lại không phải cái người tùy tùy tiện tiện để chơi đùa, hắn sao lại có thể đối Khương Ngâm sinh ra cái loại ý nghĩ mịt mờ lại nguy hiểm này, Vệ Từ ngơ ngẩn mà đứng lên.

Hắn đem dây cột tóc màu đỏ lại lần nữa cột chặt rồi quay đầu đi.

Hết thảy những chuyện này đều là do tâm ma quấy phá, Vệ Từ nghĩ, là tâm ma mê hoặc hắn.

Đầu hắn hỗn loạn lại mê mang, nghiêng ngả lảo đảo đi ra cửa.

Mà ở trong phòng.

Một thanh âm máy móc mà người thường không thể nghe được vội vàng lặp lại, "Cảnh báo ký chủ, có nguy hiểm đến!"

"Cảnh báo ký chủ, có nguy hiểm đến! Xin ký chủ chú ý an toàn bản thân!"

“Tích tích tích ---- mở ra chức năng tự động đánh thức ký chủ: Khởi động hành vi điện giật!”

“Điện giật +1.”

........

“Điện giật thất bại! Thỉnh lại lần nữa nếm thử!”

“Tích! Nguy hiểm đã qua đi, xin ký chủ lần sau chú ý, nếu sau khi nhắc nhở chưa kịp thanh tỉnh, vì an toàn của ký chủ, hệ thống đem áp dụng thao tác cưỡng chế đánh thức!”

Thao tác điện tử đã hoàn thành, thay đổi đến kênh thao tác thủ công.

Nửa ngày, trong phòng truyền đến một âm thanh tức muốn hộc máu, “Mẹ nó ngốc xít, X#$@%#︿..... Này đều kêu ngươi không tỉnh, xứng đáng bị người cᏂị©Ꮒ c̠úc̠ Ꮒσα!”

“Lợn chết!”