Quyển 1 - Chương 11.1: Nhiệm vụ thất bại: Nhận được thể chất mất khống chế nước mắt trong ba phút.

Ngày hôm sau tỉnh lại, bên người đã không còn thân ảnh của Cầm Đan.Mới vừa ra cửa liền thấy, ây da, ra là đang bị phạt đứng chổng ngược dưới gốc cây.

"Đây là làm sao vậy?" Khương Ngâm đi qua xoa xoa đầu của nó, Cầm Đan dưới sự vuốt ve của y kêu to một tiếng, "Nhìn ta nè bảo bối ngoan, thật đáng thương, chậc chậc."

Thẩm Thôi Anh vừa từ trong phòng đi ra thì thấy cảnh này, ngay lập tức chạy tới hất tay y ra, "Buông ra, không cho sờ!"

Con hổ đó thế mà xem ngươi là thư thú.

Khương Ngâm bị móng vuốt cào trúng tay một chút, vừa đau vừa giận mà không dám nói gì, chỉ biết trừng mắt hắn, nghĩ thầm sao tên Thẩm Thôi Anh này hôm nay lại bủn xỉn như vậy, không phải chỉ là sờ lông chút thôi sao? Sao ngày xưa lại không thấy hắn như thế nhỉ?

Thẩm Thôi Anh vừa thấy ánh mắt này của y liền biết y nghĩ cái gì, giận đến không biết làm sao, hắn tốt bụng giúp y tránh phiền phức y lại không cảm kích, ha!

Chờ ngày nào đó ngươi bị Cầm Đan đem trở thành lão bà thì chỉ biết khóc cho xem.

Đã ban ngày rồi, Khương Ngâm lười cùng hắn giả vờ tình huynh đệ thân thân thương thương, tiếp đón chưa được một tiếng liền trực tiếp đi về.

Hôm nay y muốn xuống núi nhận trang phục của đệ tử môn phái, vốn dĩ là có đệ tử tạp dịch đưa tới cửa, chỉ là trên Tử Trọng Phong có lập kết giới, người không liên quan không được tùy ý tiến vào, Khương Ngâm đành phải tự mình đi lấy, cũng thuận tiện làm quen hoàn cảnh.

Người trên đường có chút ý nghĩ muốn cùng y nói chuyện với nhau lúc thấy ngọc bội treo bên hông y lập tức rút lui, đại khái nhìn ra y là người của Tử Trọng Phong.

Phải nói cảm giác của người trong tông môn đối với Khương Ngâm cũng thực phức tạp. Vốn dĩ là tiểu đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân, bọn họ hẳn là nên cùng đi lên nói chuyện với y, không việc gì ít nhất cũng phải giao lưu, để lại ấn tượng tốt. Nhưng người trước mắt này bàn về tu vi hay tư chất đều không phải là tốt nhất trong số bọn họ, thậm chí cả tướng mạo cũng không bằng bọn họ, dựa vào cái gì được Khấp Thủy Kiếm Quân coi trọng? Trong lòng bọn họ khó tránh khỏi có chút tức giận bất bình.

Thật giống như trong cổ họng mắc một cây gai, như thế nào cũng không nuốt trôi khẩu khí, nhưng việc đã định rồi, bọn họ cũng không có biện pháp gì với y, lại cũng không hạ thấp mặt mũi cùng y nói chuyện được.

Chỉ là bọn hắn không ra tay, vẫn còn rất nhiều người trong lòng bất bình.

Khương Ngâm còn chưa đi qua, "Bang!" một tiếng, một đường roi sắc bén đánh vào nơi y muốn đặt chân, mặt đất kia cư nhiên "Rắc!" một tiếng nứt ra, có thể thấy được dùng sức rất hung mãnh tàn nhẫn.

"Úi!" Khương Ngâm thiếu chút nữa là té, không đợi y hiểu rõ ràng tình huống, một đường roi phá gió mà đến, "Bạch bạch bạch!" đánh vào bên người y.

Một roi cuối cùng trực tiếp cuốn qua cánh tay đem y kéo ngã trên mặt đất, "Xuýt" Khương Ngâm đau đến nhíu mày, tay y tuyệt đối trầy da rồi.

"Ngươi chính là Khương Ngâm?" Người nọ chậm rì rì đi đến trước mặt Khương Ngâm, phảng phất giống như đang tản bộ ở sân vắng.

Khương Ngâm vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa bị ánh sáng trên người đối phương chiếu mù mắt.

Dung mạo hắn xinh đẹp, mặt mày có một cổ tử bất thường cùng với kiêu ngạo, trên người mặc một kiện vũ y ngũ thải tân phân hoa lệ, mặt trên thêu khảm đồ án ngọc bích, vạt áo có tuyến kim thúy, cả người giống như một con khổng tước ưu nhã, phô bày màu sắc lông đuôi xinh đẹp để khoe ra sự mỹ lệ của mình.

Ấn tượng đầu tiên của Khương Ngâm với hắn chính là: Hắn cùng Thẩm Thôi Anh khẳng định có tiếng nói chung!

"Khổng...." Tước.

Khương Ngâm lẩm bẩm nói, giống như một con khổng tước ghê.

"A, thì ra ngươi biết thanh danh của ta." Người nọ gót sen nhẹ nhàng, kéo vạt áo hoa lệ kiêu căng ngạo mạn đi đến trước mặt Khương Ngâm, "Không sai, ta chính là đệ tử mới được chưởng môn thu nhận, Viên châu Khổng gia, Khổng Tuyên!"

Người chung quanh nháy mắt hít hà một hơi, muốn nói Viên châu Khổng Gia kia chính là đại tộc tu chân Viên châu, nếu không phải bởi vì danh hào của Khấp Thủy Kiếm Quân cũng sẽ không đem con vợ cả đưa đến Thanh Vân Tông, ai ngờ nửa đường lòi ra Khương Ngâm, Khổng Tuyên không thể không lui một bước bái nhập môn hạ của chưởng môn.

Hệ thống 661 không sợ loạn chạy tới xem náo nhiệt, "Tích ------ giải khóa nhiệm vụ mới của cốt truyện!"

[Hắn là dòng chính của gia tộc Viên châu Khổng thị, vốn nên ở lại nhà để kế thừa gia nghiệp, chỉ là từ niên thiếu sau khi nghe được sự tích của Khấp Thủy Kiếm Quân liền thập phần ngưỡng mộ hắn, vì hắn thậm chí khổ tu không biết ngày đêm, chính là vì một ngày có thể trở thành đồ đệ của người ta.]

[Năm đầu tiên Kiếm Quân thu đồ đệ hắn liền một mình lên Thanh Vân Tông, lúc đó tư chất tu vi cao cùng đứng hàng đệ nhất với Thẩm Thôi Anh, chỉ tiếc Kiếm Quân trước kia ra ngoài rèn luyện thiếu lớp người già Thẩm gia một ân tình, bởi vậy lựa chọn Thẩm Thôi Anh làm đồ đệ, cũng hạ lệnh nói trong vòng 5 năm không thu đồ đệ nữa, Khổng Tuyên không bái Vệ Từ làm sư được đành phải cô đơn xuống núi.]

[Đến năm nay Khấp Thủy Kiếm Quân lại bắt đầu thu đồ đệ lần nữa, Khổng Tuyên lại lần nữa lên Thanh Vân Tông, mục tiêu chính là trở thành đệ tử Vệ Từ, cố tình lần này Vệ Từ vẫn cứ chỉ thu một người, còn trực tiếp điểm danh muốn Khương Ngâm.]

Hệ thống 661: "Có thể nghĩ ra được, hắn đối với ngươi hận thù lớn bao nhiêu!"

Khương Ngâm: "...... Vì cái gì người bị thương luôn là ta nha?"