Quyển 1 - Chương 10.2

Thẩm Thôi Anh nháy mắt cũng dừng lại, ánh mắt hắn lạnh lùng liếc lại đây, tựa hồ nói ngươi muốn chết thì tiếp tục nói nữa đi.Vệ Từ sửng sốt, môi hắn hơi hơi mở, nhưng không có lập tức đáp ứng giống như bình thường, ngược lại bàn tay đặt bên cạnh người không khỏi cuộn tròn lại một chút, nửa ngày sau, môi mỏng hơi nhấp, thế nhưng muốn mở miệng cự tuyệt.

Chỉ là, không đợi hắn nói ra, Thẩm Thôi Anh đã mở miệng.

Vệ Từ chân dài, bước một bước liền đem Khương Ngâm ấn ở dưới tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi bao lớn rồi, còn nghĩ muốn ngủ lại ở nơi của sư tôn? Ừm, ngươi cũng không phải tiểu hài tử cái gì cũng đều không hiểu đi?"

"Nếu thật sự không được nữa, để sư huynh ta giúp ngươi!" Thẩm Thôi Anh lười nhác cười nhìn Khương Ngâm, "Sư huynh thích nhất ngươi mà, đúng không?"

Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, cố tình giữa mày quanh quẩn một cỗ tà khí lười biếng, bên trong sự kiêu ngạo tùy ý luôn lộ ra một loại hơi thở không đứng đắn, thời điểm cười rộ lên đến Khương Ngâm cũng không thể kiềm chế được tầm mắt mà bị hắn hấp dẫn, "Đúng không, sư đệ, ngươi nói xem, có muốn cùng sư huynh ngủ chung tối nay hay không?"

Ấy là nếu xem nhẹ ánh mắt uy hϊếp cùng cảnh cáo của hắn.

Khương Ngâm còn có thể làm sao được nữa, y cười đến vẻ mặt cứng đờ, "Đương nhiên rồi....Ta thích sư huynh nhất, sư tôn, ta đêm nay vẫn là cùng sư huynh ngủ đi."

Y nỗ lực mở to hai mắt, ý muốn Vệ Từ phát hiện sự không tình nguyện trong đôi mắt mình, cố tình Vệ Từ hôm nay tựa hồ có chút thất thần, vẫn luôn không có nhìn y.

Vì thế, Khương Ngâm chỉ có thể đáng thương mà bị Thẩm Thôi Anh kéo đi.

......

Không biết qua bao lâu, trong ngoài phòng không còn âm thanh nào, đoán chừng bọn họ đã đi xa.

Tiên nhân bạch y đột nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Một tầng băng sương dần dần hiện ra lấy hắn làm trung tâm, băng sương phảng phất như có ý thức bắt đầu hướng bên ngoài khuếch tán, rậm rạp bò đầy toàn bộ cung điện, thậm chí cửa sổ, cây cột, nóc nhà, sàn nhà, mỗi một khe hở đều bị lam băng tinh bao trùm, toàn bộ bên trong cung điện trở thành một thế giới băng.

Đây là băng vực của Khấp Thủy Kiếm Quân.

Vệ Từ chậm rãi đứng dậy đi đến trước một bình hoa, không biết hắn ấn ở vị trí nào, vách tường bắt đầu tách ra từ chính giữa, lộ ra một lối đi u ám, hắn chậm rãi đi vào.

Nếu nói bên ngoài chỉ có chút rét lạnh, thì nơi này quả thực là tuyết trắng xóa, gió lạnh tận xương tủy, nháy mắt từ gió tuyết bay bay đến mùa đông khắc nghiệt, khí lạnh xâm nhập vào xương, thậm chí nước có thể đóng băng.

Vệ Từ vừa tiến vào nơi này, lông mi thật dày nháy mắt đọng một tầng sương trắng, trên bạch y đơn bạc cũng dính đầy bông tuyết, làm hắn giống như người tuyết ở băng thiên tuyết địa, khắc băng.

Hắn ngồi xuống trên đệm hương bồ ở tận cùng bên trong, tâm như nước lặng bắt đầu đả tọa.

Vệ Từ bạc tình thiếu dục, đối với việc đời đều cực đạm bạc, hơn nữa hắn thiên tư thông minh, bởi vậy trên tu hành giống như có thần trợ giúp, xa xa vượt qua sư huynh đệ đồng môn cùng thế hệ, sớm trở thành đệ nhất nhân của Kiếm Tông.

Tu hành trường sinh, vốn chính là hành động nghịch thiên, càng về sau càng gian nan. Đặc biệt là cửa ải tâm ma, người chết vô số kể.

Người khác khó có thể vượt qua cửa ải, Vệ Từ lại rất dễ dàng, hắn nói chính mình không có du͙© vọиɠ, bởi vậy không sợ tâm ma.

Sư tôn hắn nghe xong lại rất lo lắng nói cho hắn, trên đời này chỉ cần là người thì đều sẽ có du͙© vọиɠ, sẽ có đồ vật mà mình mong muốn, bởi vậy cửa ải tâm ma này mới gian nan như vậy.

Có đôi khi, không phải là không có du͙© vọиɠ, mà là điều bản thân mong muốn cực lớn.

Thời điểm nó đến, thậm chí sức lực để ngươi chống cự cũng không có liền giơ tay đầu hàng.

Vệ Từ nghĩ, sư phụ hắn nói đúng.

Tâm ma của hắn, thực sự tới rồi.....

Dây cột tóc màu đỏ trên đầu không biết khi nào đã lặng yên rơi xuống, tóc đen rối tung dần dần dài hơn, hơi thở trên người tiên nhân thanh lãnh cao cao tại thượng nháy mắt chuyển biến, sương mù đen sền sệt phiêu tán chung quanh hắn.

Tản ra hơi thở quỷ dị, bất thường.

Vệ Từ rên một tiếng, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, tia máu như có ý thức mà chuyển động, cuối cùng vờn quanh trên cổ hắn hình thành từng đạo hoa văn quỷ dị đỏ tươi.

......

Trong một căn phòng khác, Khương Ngâm au au kêu to một tiếng bị ném rầm lên trên giường cứng.

"Ách!" Sắc mặt y nhăn nhó che lại mông bị quăng đau.

Thẩm Thôi Anh vẻ mặt cổ quái nhìn y, nhẹ giọng nói thầm: "Thịt trên mông nhiều như vậy, ta quăng nhẹ như này sao lại có thể đau?"

Khương Ngâm không có nghe thấy, nếu mà nghe thấy được khẳng định sẽ bò dậy cùng đối phương liều mạng.

"Được rồi, đêm nay ngươi ngủ ở nơi này, không cho chạy loạn, có nghe không?" Thẩm Thôi Anh chỉ đạo xong liền đi ra ngoài.

Khương Ngâm buột miệng thốt ra: "Ngươi không ngủ ở nơi này sao?"

Nói xong nháy mắt y liền hối hận, quản nhiều như vậy làm gì, Thẩm Thôi Anh cho dù có đi ngủ dưới đất cũng không liên quan đến y!

Quả nhiên, Thẩm Thôi Anh nghe xong cười như không cười nói: "Làm sao, sư đệ đây muốn cùng nhau ngủ sao? Chẳng lẽ thật sự thích đè sư huynh sao? "

"A, tưởng bở." Thẩm Thôi Anh nháy mắt trào phúng ra mặt, "Tắm rửa ngủ đi."

Khương Ngâm: .......

Khương Ngâm quả thực cạn lời, vai chính công đều tự luyến như vậy à?

Y nhìn ra cửa liền thấy, ây da, một con quái vật khổng lồ ghé bên cửa y, thế mà lại là lão hổ trắng bự của Thẩm Thôi Anh.

Đây là làm sao vậy, còn sợ y nửa đêm chạy đi sao?

Y ngồi xổm xuống thuận tiện sờ sờ lông Cầm Đan, "Đại bảo bối đáng thương, chủ nhân của ngươi thật không phải người, buổi tối không cho ngươi ngủ mà còn bắt ngươi tới giám thị ta...."

Cầm Đan thấy y tựa hồ thật cao hứng, đầu lưỡi lớn liếʍ y tới lui, làm cho tay Khương Ngâm đầy nước miếng, mắt thấy nó có xu thế muốn liếʍ đầu mình, Khương Ngâm vội vàng đứng dậy tránh đi.

"Đi thôi bảo bối ngoan, hơn nửa đêm ở bên ngoài rất vất vả, chúng ta vào nhà đi." Y vỗ vỗ Cầm Đan, ý bảo nó đi vào bên trong.

Khương Ngâm nhảy chút liền tới trên giường, còn vỗ vỗ vị trí kế bên, "Lại đây đi, chúng ta cùng nhau ngủ."

Đại lão hổ uy phong lẫm liệt ở trên mặt đất cọ xát nửa ngày lại không lên, cuối cùng như là thẹn thùng mà dùng móng vuốt che lại đôi mắt, không dám nhìn y, làm cho Khương Ngâm cười há há.

"Ngươi thật quá đáng yêu đi!" Y xuống giường ôm đầu Cầm Đan hôn hôn, sau đó nói: "Thật sự không lên giường ngủ sao? Hỏi ngươi lần cuối nha ~"

Y còn chưa nói xong, Cầm Đan đã bay vọt nhảy lên trên giường, còn rất là giống con người mà đem chăn tự mình đắp, sau đó hai cái móng vuốt đặt trước ngực, chớp chớp đôi mắt nhìn y.

Khương Ngâm: ......Con hổ này thành tinh rồi sao?

Hệ thống 661 yên lặng cảm thán nói, cũng không phải là sao.

Y cũng không nghĩ nhiều, rốt cuộc đây là Tu chân giới, còn có cái gì không thể xảy ra, Khương Ngâm nằm bên cạnh Cầm Đan cũng một cái chăn, sau đó hôn hôn đầu nó, "Ngủ ngon ~"

Nhắm mắt, nằm tốt, ngủ.

Trong đêm tối, Cầm Đan mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Khương Ngâm ở bên cạnh, lỗ tay đỏ bừng.

Thư thú, mời nó.....

Mà Thẩm Thôi Anh bên này, sau khi tiếp thu tiếng lòng của Cầm Đan, khϊếp sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường rơi xuống, hắn vội vàng phân thân đi khống chế bên kia, sợ Cầm Đan thật sự tìm một con cọp mẹ cho hắn làm bạn.

Kết quả không xem còn tốt, xem rồi liền bị dọa nhảy dựng.

Nửa ngày sau, Thẩm Thôi Anh đỏ tai rút phân thân về.

Con... con hổ đáng chết này, thế nhưng lại đem Khương Ngâm trở thành thư thú, còn .....còn đem đối phương trở thành bạn lữ!