Quyển 1 - Chương 11.2

Hệ thống 661: "Tuyên bố nhiệm vụ tạm thời: Đánh bại đệ tử Khổng thị khıêυ khí©h ngươi, để hắn thấy uy lực của tiểu đệ tử Kiếm Tôn!"

"Nhiệm vụ thành công: Khen thưởng 300 tích phân."

"Nhiệm vụ thất bại: Nhận được thể chất mất khống chế nước mắt trong ba phút."

Khương Ngâm kêu to: "Ngươi muốn hại chết ta a! Ta đi học khẩu pháp tâm quyết mấy ngày, ngay cả kiếm chiêu cũng chưa học xong, sao có thể đánh thắng được hắn?"

Hệ thống 661 bình tĩnh trả lời: "Cho nên ta cho ngươi hai cái lựa chọn nè ------ hoặc là đem hắn đánh tới quỳ trên đất khóc rống, hoặc là ngươi quỳ bên chân hắn khóc."

"Cực kỳ hợp lí nha, ta còn chuyên nghiệp suy xét tới tình huống ngươi khóc không được luôn đó."

Khương Ngâm: ".......Ta thật sự cảm ơn ngươi."

Khổng Tuyên vung roi quất ngay bên mặt Khương Ngâm, sắc mặt không vui: "Lúc ta nói chuyện với ngươi, ngươi cư nhiên có thể thất thần? Xem ra là thực lực bất phàm, đã đồng ý khiêu chiến với ta."

Khương Ngâm: "Hắn mời chiến khi nào, ta sao lại không biết?" Y vốn đang suy nghĩ trực tiếp ngốc lăn.

Hệ thống 661: "Ngay lúc ngươi vừa mới cùng ta nói chuyện."

"Ngày....." Khương Ngâm lăn trên mặt đất một vòng, nơi y mới nằm vừa rồi nháy mắt bị roi quất ra một cái khe, "Uy, vị Khổng sư huynh này, chúng ta nói chuyện chút được không? Đừng động tay động chân nha!"

"Hừ, cầm kiếm của ngươi đi, ta muốn cùng ngươi đánh một trận tử chiến!" Ánh mắt Khổng Tuyên tàn nhẫn, roi đánh giống như long xà loạn vũ, quất trên mặt đất bạch bạch rung động, "Cầm lấy kiếm của ngươi đi!"

"Ngươi có phải khinh thường ta hay không? Cư nhiên ngay cả kiếm cũng không rút ra!" Khổng Tuyên một tay đem Khương Ngâm quật trên mặt đất, "Hôm nay ta càng muốn khiến ngươi dùng toàn lực, ta ngược lại muốn nhìn đệ tử Kiếm Tôn tự mình chọn lựa so với ta mạnh hơn chỗ nào?"

Khương Ngâm chạy trốn khắp nơi, chật vật không thôi, y quả thực muốn khóc: "Hu hu hu, hệ thống, hắn sao còn chưa từ bỏ ý định thế, có khi nào vốn dĩ ta cũng chỉ có chút thực lực ấy không?"

Hệ thống 661: "Khả năng hắn đem ngươi thành một cấp bậc như Thẩm Thôi Anh, sau đó nghĩ lầm ngươi giấu nghề, khinh thường hắn."

Khương Ngâm khóc không ra nước mắt, "Mở cho ta cái buff miễn đau đi, ta thật sự chịu không nổi, ta chính là một con gà già, vì sao lại phải nhận nhiều chuyện như vậy?"

"Hu hu hu, đánh chết ta đi!" Khương Ngâm quỳ trên mặt đất thậm chí từ bỏ giãy giụa.

Khổng Tuyên vốn đang có chút tức giận vì sao người này không động thủ, kết quả tới gần liền thấy một gương mặt rơi đầy lệ, mặt đỏ bừng mà khóc, hắn nháy mắt hoảng sợ.

"Ngươi.....ngươi làm gì vậy?" Khổng Tuyên lui về phía sau một bước, "Nam tử hán đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, là do ngươi không rút kiếm, khóc....khóc cái gì!"

Khương Ngâm nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng rơi lệ.

Khi y khóc lên không giống người khác gào khóc kêu to, ngược lại yên lặng, nhỏ giọng, giống hài tử xinh đẹp yên tĩnh, cứ như vậy không tiếng động nức nở, từng giọt nước mắt lặng yên chảy xuống.

Rõ ràng không nói gì, lại phảng phất giống như chịu ủy khuất thật lớn, lơ đãng đem tâm người khác kéo đau.

"Uy!" Khổng Tuyên hoàn toàn luống cuống, hắn vội vàng đem Khương Ngâm nâng dậy, cố tình Khương Ngâm giống như con cá chết không nhúc nhích, hắn đành phải nhẹ nhàng ôm y. "Uy, ngươi đủ rồi đó! Rõ ràng ta còn chưa làm gì ngươi có được không?"

Sao giống như ta ra tay rất tàn nhẫn vậy.

Lúc trước hắn cùng Thẩm Thôi Anh đại chiến 300 hiệp, cuối cùng thua kém một chiêu, hai người đánh trời đất u ám, toàn thân đều là miệng vết thương, cũng không thấy đối phương có một giọt nước mắt, như thế nào sư đệ của Thẩm Thôi Anh không chịu nổi thế?

"Dừng tay, các ngươi đang làm gì!" Một đạo kiếm khí đánh úp tới, người chung quanh đều lui về phía sau vài bước.

Khổng Tuyên không kiên nhẫn ngẩng đầu, "Lại là tên nào muốn tìm chết?"

Chỉ nghe lá cây chung quanh sàn sạt rung động một trận, thanh y kiếm tu dùng bộ pháp mờ ảo đạp vài bước vọt đến trước, "Khương Ngâm, ngươi không sao chứ?"

Khương Ngâm hai mắt đẫm lệ trong mông lung thấy một hình bóng quen thuộc, còn không kịp chào hỏi đã bị một lực mạnh mẽ kéo qua, Diệp Trúc Quân lôi kéo y đánh giá trên dưới, "Hắn làm ngươi bị thương chỗ nào rồi?"

Khương Ngâm ngẩng tò te, người này sao lại ở đây?

Khổng Tuyên bên cạnh cũng theo đó cười lạnh ra tiếng, "Nói đi a, ta ngược lại cũng muốn biết, ta rốt cuộc làm ngươi bị thương chỗ nào rồi? Làm ngươi khóc giống như chết cha chết mẹ."

"Ngươi!" Diệp Trúc Quân nháy mắt trợn mắt giận dữ nhìn lại.

Khương Ngâm nhìn hai người đối chọi gay gắt, mắt thấy không khí của hai người càng ngày càng khẩn trương, thậm chí có xu thế lập tức muốn xông lên đánh nhau, Khương Ngâm vội vàng kéo lấy tay áo Diệp Trúc Quân, yếu ớt nói một câu, "Ta....Ta muốn đi vệ sinh."

"....." Tầm mắt hai người đồng thời nhìn về phía y.

Ây phi phi phi! Khương Ngâm yên lặng cúi đầu, y kỳ thật muốn nói y muốn đi nhận quần áo, kết quả nói thuận miệng.

Diệp Trúc Quân xoay người lôi kéo y đi, bị Khổng Tuyên kéo lại, hắn cầm roi vỗ vỗ tay, mặt mày cao ngạo nhìn Khương Ngâm, "Sư đệ nếu phải đi, vậy tốt nhất nói xong trong một lần, sư huynh ta đây có làm ngươi bị thương hay không?"

"Không.....không có, sư huynh chỉ là cùng ta chơi đùa một chút mà thôi." Khương Ngâm vội vàng xua tay, sợ chậm một bước đối phương lại không cao hứng.

"Vậy là tốt rồi, sư đệ nếu thật sự có chuyện gì, cần phải nhớ đến nơi này tìm sư huynh ta nha ~" Khổng Tuyên ý vị không rõ cười một tiếng.

Khương Ngâm không dám nhìn hắn nữa, kéo Diệp Trúc Quân đi.

Cho đến khi đi vào một mảnh rừng trúc, Khương Ngâm mới buông tay đối phương ra.

"Diệp sư huynh, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Diệp Trúc Quân không trả lời, ngược lại hỏi y: "Vừa rồi có phải hắn khi dễ ngươi hay không?"

Khương Ngâm cứng miệng, không biết giải thích như thế nào, muốn nói khi dễ nhưng kỳ thật bàn lại thì vẫn là chính mình chiếm vị trí của người ta, đau khổ đợi 5 năm kết quả vẫn không được tuyển chọn, nếu là y y cũng muốn nổi khùng.

"Không, chỉ là luận bàn võ công mà thôi."

Diệp Trúc Quân nhìn đuôi mắt y hồng hồng trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.