Quyển 1 - Chương 10.1: Con hổ này, thế nhưng lại đem y trở thành thư thú, trở thành bạn lữ!

Chỉ chốc lát sau Vệ Từ đi vào.Khương Ngâm mắt trông mong nhìn qua, Vệ Từ chú ý tới tầm mắt y liền nhướng mày nói: "Làm sao vậy?"

Khương Ngâm nghĩ thầm muốn nói Thẩm Thôi Anh vừa rồi hù dọa y, nhưng lại không có chứng cứ, rốt cuộc sau khi Vệ Từ lại đây, biểu tình của Thẩm Thôi Anh liền bình thường đến không thể bình thường hơn, còn có thể cười nhạt cho y cái khăn để lau miệng.

Thật là kẻ tàn nhẫn, Khương Ngâm lén giậm chân.

"Thân thể còn có chút không thoải mái sao?" Vệ Từ đi tới sờ sờ trán y: "Lần này ngươi ngộ đạo hao phí tâm thần, có chút kiệt sức mà nóng lên, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt."

"Vâng vâng." Khương Ngâm tự nhiên đáp, nghỉ ngơi mấy ngày còn có nghĩa là có thể trộm lười chút, đôi mắt y láo liên, còn thường cười trộm, sợ người khác không nhìn ra tâm tư nhỏ của mình.

Đôi mắt hẹp dài của Vệ Từ không tự giác mà có chút ý cười, hàng mi dài như lông quạ tự nhiên rũ xuống:"Ngươi đừng tưởng rằng cho ngươi dưỡng bệnh là không cần tu luyện nữa, ta chuẩn bị cho ngươi mấy quyển công pháp tâm quyết cơ sở của Thủy linh căn, ngươi lấy về xem cho tốt."

Thanh âm hắn nhất quán thanh thanh lãnh lãnh giống như tuyết trắng quanh năm không đổi, lúc này lại có dấu hiệu hòa tan.

Thẩm Thôi Anh nhìn một màn này, ánh mắt không khỏi gia tăng, nhìn về phía đầu sỏ gây tội trên giường.

Khương Ngâm nghe được việc vẫn phải đọc sách, sắc mặt nháy mắt suy sụp, mặt mủ mày ê giống trái khổ qua, "Vì cái gì, không phải là dưỡng bệnh sao? Vì cái gì ngay cả mấy ngày như vậy còn muốn tu luyện? A a a a......"

"Sư tôn, chúng ta nghỉ một chút được không....." Khương Ngâm lôi kéo ống tay áo Vệ Từ làm nũng, ý đồ để hắn buông tha mình, "Chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó lại học tập được không?"

Thiếu niên răng trắng môi hồng, đôi mắt thanh triệt như dòng suối sạch sẽ nhất, toàn thân trên dưới mềm mại có thể véo ra nước, bộ dáng giả vờ ngoan ngoãn chọc người miễn bàn.

Vệ Từ suýt nữa đã đáp ứng rồi.

Bất quá Thẩm Thôi Anh bên cạnh đi qua, một phen xách cổ áo Khương Ngâm như xách gà con mà đem y ném tới sàn giường, "Ngươi còn là trẻ con ba tuổi sao? Còn làm nũng, ta liền ném ngươi!"

Khương Ngâm còn chưa kịp phản bác đã bị ấn ở trên giường, "Bốp bốp bốp" đánh vài cái vào mông y.

"Ngươi....ngươi thế mà đánh ta?" Khương Ngâm hoàn toàn buồn bực xấu hổ, y vội vàng che mông lại, Thẩm Thôi Anh đáng chết không muốn để y yên mà!

"Ta là sư huynh ngươi, như thế nào, còn không thể giáo huấn ngươi?" Thẩm Thôi Anh bắt chéo chân, không nghiêm chỉnh nằm nghiêng trên ghế, đôi mắt liếc nhìn về phía Phương Ngâm.

Khỏi nói, thế mà còn cao ngạo nữa cơ.

Khương Ngâm răng nanh cắn cắn, tức giận đến ngứa răng, y vừa định tiến lên cùng Thẩm Thôi Anh liều mạng, đã bị Vệ Từ một phen kéo lại.

"Từ đã, nghe ta nói cho xong, ngươi lớn như vậy rồi, sao làm việc lại luôn lỗ mãng?"

Khương Ngâm đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Tu luyện là việc cần thiết." Trước khi Khương Ngâm trở nên sốt ruột lại nói thêm: "Ngươi là yêu tu, xem cốt linh thì đã sớm tới giai đoạn thành niên, lại không biết vì sao lại chậm chạp chưa đến, hẳn là kỳ ấu niên không có điều dưỡng thân thể tốt, hiện tại ta để ngươi nhanh chóng tu luyện là vì có thể đuổi kịp kỳ thoái hóa mà đem bệnh cũ trên người ngươi trừ bỏ, sau đó còn sẽ cho ngươi ngâm thuốc tắm vài lần."

Khương Ngâm nghe cái hiểu cái không, đại khái là biết muốn dưỡng thân thể.

Hệ thống 661 ở trong lòng cười lạnh: "A, nào có đơn giản như vậy? Nhặt được cái thân xác Long tọc, cũng không biết là phúc hay họa của ngươi đây, vào ngày thành niên kế thừa sức mạnh rất lớn, cố tình khối thân xác này lại da giòn, lúc còn nhỏ không dưỡng tốt thân thể, hiện tại bệnh cũ trong người ngươi liền thành bùa đòi mạng, chỉ cần làm việc không an toàn, ngày thành niên chính là ngày bỏ mạng của ngươi!"

Long tộc nào không phải được nuôi dưỡng trong các loại món ăn trân quý dị bảo, linh tủy bảo ngọc? Thế mà mỗi năm đều có con nửa đường chết non.

Kết quả cái túi trút giận nhà ngươi một đường ăn cỏ ăn trấu không nói, thế nhưng còn sống đến hiện tại.

Khương Ngâm nghe được mà buồn bực, nhớ tới thân thể này mấy ngày trước đây còn vì Ma Tôn mà mạnh mẽ nghịch chuyển ma khí tu sửa linh lực, không khỏi ghi hận Chu Dĩnh, về sau nhất định phải tìm lại từ trên người hắn ta!

Chơi nửa ngày, chuyện tu luyện vẫn là chắc như đinh đóng cột, Khương Ngâm nghỉ bệnh không thành, lại còn phải ôm một đống sách trở về.

Y đi tới cửa, đột nhiên nhớ đến Thẩm Thôi Anh dọa y buổi tối sẽ ở cửa sổ phòng y ném xà, thân hình y cứng đờ, không đi nữa.

Thẩm Thôi Anh ở sau thấy y dừng lại, không tức giận liếc mắt nhìn: "Sao lại không đi nữa rồi?"

Khương Ngâm cười khổ quay đầu lại, cười lấy lòng nói: "Cái kia....Sư tôn, ta đột nhiên cảm thấy ta còn chưa có khỏe hoàn toàn, nếu không....hôm nay ta ở lại cả đêm nha?"